Bắc Tống phong lưu

Chương 1374-1: Bạo vũ lê hoa tiễn (1)


Bên ngoài cuộc chiến dư luận vẫn đang tiến hành hừng hực khí thế, nhưng ai có thể ngờ được, chiến hỏa đã lặng lẽ tới gần.

- Xuy!

Trước cửa Thần Cơ Doanh, Mã Kiều dừng xe ngựa lại, quay đầu nói vọng vào trong xe: - Bộ soái, tới rồi.

Lý Kỳ và Mã Kiều xuống xe ngựa, có hai binh lính nhanh chóng đi qua hành quân lễ với Lý Kỳ, sau đó dắt xe ngựa đi.

- Ty chức tham kiến Bộ soái.

Quân thủ vệ trước cửa nhìn thấy Lý Kỳ đến, vội vàng hành quân lễ.

Lý Kỳ "ừ" một tiếng, lấy một lệnh bài từ trong lòng đưa qua, binh lính cầm đầu nhận lấy lệnh bài, cẩn thận kiểm tra một phen, rồi trả lại cho Lý Kỳ, sau đó dặn dò thủ hạ cho vào.

Thật ra theo lý mà nói, Thần Cơ Doanh là do Lý Kỳ sáng lập. Hắn đến đây chỉ cần nhìn mặt là được, ai dám nói nửa câu chứ. Nhưng nếu ngươi không thể nghiêm khắc với chính mình, thì có thể nghiêm khắc với ai? Nghĩ mà xem, dù là Lý Kỳ đến đây đều cần phải kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, thì những người còn lại còn dám làm xằng bậy sao.

Khi Lý Kỳ đi ngang qua thao trường, bên cạnh vừa lúc có một đội binh lính đi ngang.

- Kính lễ.

Đội binh lính này nhìn thấy Lý Kỳ, lập tức dừng lại, soạt soạt soạt, đồng loạt vung tay phải ra.

Lý Kỳ đáp lại bằng quân lễ, không giao lưu câu nào, hắn liền bước nhanh đến bên này.

Đi đến căn cứ nghiên cứu phát hiện hỏa khí bên trong cùng, sau khi hộ vệ ngoài cửa kiểm tra lệnh bài xong, hai người Lý Kỳ và Mã Kiều liền bước vào.

Hiện nay căn cứ nghiên cứu phát triển hỏa khí đã trở thành một khâu quan trọng nhất trong quân sự Đại Tống, cho nên bất cứ lúc nào ngươi đến đây, đều có thể nghe thấy tiếng nổ mạnh ầm ầm.

- (Ty chức) đồ nhi bái kiến (Giám sự) sư phụ

Ngu Doãn Văn và huynh đệ Ô thị nghe thấy Lý Kỳ đến, vội vàng ra nghênh đón.

Lý Kỳ cười gật đầu, nói: - Phần thưởng Vô Song Thưởng của các ngươi, ta đã sai người giúp các ngươi bán ra rồi, chỉ là kinh tế hiện nay vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, chỉ bán được hơn ba trăm năm mươi quan, các ngươi cũng đừng chê ít.

Huynh đệ Ô thị đều là người thô lỗ, làm sao hiểu được phẩm rượu gì chứ, hơn nữa từ khi bọn họ bước vào Quân Khí Giám, cũng rất khó được uống rượu, Tuyệt thế vô song đối với bọn họ mà nói chính là gánh nặng, bọn họ còn sợ uống vào sẽ bị trời phạt, cũng chà đạp loại rượu ngon như Tuyệt thế vô song này, bọn họ dứt khoát nhờ Lý Kỳ giúp bọn họ bán những phần thưởng này đi, đổi lại chút tiền cho nhà dùng.

Còn Ngu Doãn Văn thì tuổi còn nhỏ, không uống rượu, quan trọng hơn là cậu còn phải kiếm nhiều tiền để mẫu thân chữa bệnh, thật ra việc bán phần thưởng đi là do cậu đề xuất trước tiên.

Ba trăm quan này đối với Lý Kỳ mà nói thật sự không không là gì cả, dù sao thì hắn vẫn còn thiếu mười mấy vạn quan, nhưng đối với ba người Ngu Doãn Văn mà nói thì thật sự là một khoản tiền lớn nha!

Ba người nghe được con số này, vui đến không khép miệng lại được, xét theo tiêu chuẩn sinh hoạt của bọn họ thì có thể nói cả đời này bọn họ không cần phải buồn, vội vàng tạ ơn Lý Kỳ.

Các ngươi cũng quá dễ thỏa mãn mà, Lý Kỳ thấy bọn họ vui mừng như vậy, cũng lười nói thêm cái gì, nói:

- Ta sẽ phái người đưa tiền đến cho các ngươi, còn chuyện dùng như thế nào là chuyện của bản thân các ngươi, không quan hệ gì tới Quân Khí Giám và ta.

Ba người vui đến gật mạnh đầu, đến nói chuyện cũng có chút khó khăn.

Lý Kỳ thấy thế, thì cười lắc đầu, nói: - Việc này đến đây thôi. Khụ, hôm nay ta đến đây là muốn xem thử tiến độ của mặt nạ phòng độc thế nào rồi?

Ô Hữu Tài mới vội nói: - Ồ, thật ra Giám sự không đến, chúng ta cũng chuẩn bị bảo người mời ngài đến.

Lý Kỳ mừng rỡ nói: - Đã nghiên cứu ra rồi sao?

Ô Hữu Tài gật đầu nói: - Đúng vậy. Nói xong lại nói với Ô Hữu Hoa: - Đệ nhanh chóng lấy ra đi.

- Dạ.

Ngu Doãn Văn ngửa đầu, vẻ mặt kính nể nói: - Sư phụ thật sự hiểu biết rất nhiều, nếu bảo đồ nhi nghĩ, đồ nhi có thể cả đời cũng không nghĩ ra được hóa ra than củi còn có tác dụng như vậy. Nhưng trong lòng cũng có chút buồn bực, bởi vì cậu cảm thấy bản thân mình làm đồ đệ của Lý Kỳ, thật sự quá ngu ngốc.

Nếu ngươi đi dạo một vòng về chín trăm năm sau, có lẽ còn biết nhiều hơn cả ta nữa nha! Lý Kỳ cười nói: - Doãn Văn, trên đời này có rất nhiều chuyện rất kỳ diệu, chỉ cần con nghiêm túc quan sát, cẩn thận nghiên cứu, con sẽ phát hiện càng nhiều chuyện thú vị hơn.

- Dạ, đồ nhi ghi nhớ lời dạy của sư phụ. Ngu Doãn Văn thở dài nói.

Trong lúc nói chuyện, Ô Hữu Hoa đã cầm một hai ba cái mặt nạ phòng độc chạy đến, đưa cho Lý Kỳ, hơi thở dốc nói: - Mời Giám sự xem.

Lý Kỳ cầm lấy nhìn, hình thức làm rất tốt, gần như không khác biệt với hậu thế, vẫn là hình dạng mũi heo kia, chất liệu là dùng da và gỗ tạo thành, Lý Kỳ xem xét tỉ mỉ, sau đó đeo lên mặt, hô hấp mạnh mấy hơi, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Về mặt thông khí thật ra không tệ.

Mã Kiều thấy mặt nạ phòng độc này kỳ lạ như vậy, đeo lên mặt lại càng buồn cười, không khỏi bật cười ra tiếng.

Hắc, phát minh trâu bò như vậy của lão tử, người không khen hay thì thôi, sao còn cười nhạo, thật là buồn cười mà, Lý Kỳ quay đầu lại, nói: - Ngươi cười cái gì?

Mã Kiều lắc đầu nói: - Không cười gì cả.

Lý Kỳ gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, hừ nói: - Mặc kệ võ công của ngươi cao thế nào, người ta dùng chút khói độc, thì có thể hun ngươi đến mức e rằng ngay cả Mỹ Mỹ cũng không nhận ra được.

Mã Kiều lập tức phản bác: - Vậy cũng phải coi đối phương có cơ hội thả khói độc ra hay không đã, hơn nữa, mắt ta có mù thì ta cũng nhất định nhận ra sư muội ta.

Lý Kỳ bĩu môi nói: - Nếu như không phải người, mà là ông trời thì sao? Ví dụ như chướng khí? Ngươi có cách tránh được sao?

Mã Kiều nói: - Đương nhiên có nha, có chỗ tốt đẹp không ở, tại sao ta phải chạy đến nơi có chướng khí chứ.

- Ngươita lười tranh giành với ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ khóc lóc bảo ta cho ngươi một cái.

Mã Kiều hừ nói: - Ngài yên tâm, ta lớn đến như vậy, ngoài trừ khi Lỗ bá bá qua đời, ta chưa từng khóc một lần nào nữa.

- Được, ngươi trâu bò.

Lý Kỳ cười một tiếng, lại nói với Ô Hữu Tài: - Mặt nạ phòng độc này vô cùng quan trọng, không chú ý một chút thì có thể là một mạng người, các ngươi có thí nghiệm chặt chẽ chưa?

Ô Hữu Tài nói:

- Xin đại nhân yên tâm, khi mới bắt đầu, chúng ta đã cho chó đeo mặt nạ phòng độc này để thí nghiệm, sau đó lại dùng lừa, đến khi nắm chắc mười phần, chúng ta mới chọn mấy binh sĩ để thí nghiệm, nhưng xin đại nhân yên tâm, lượng khói độc mà chúng ta bắt đầu dùng vô cùng ít ỏi, sau đó mới dần dần tăng lên.

Ngu Doãn Văn nói: - Nhưng khi khói độc trong mật thất đạt đến một nồng độ nhất định, mặt nạ phòng độc này cũng không có bất cứ tác dụng gì, có điều đó là trong mật thất của căn cứ này, nếu là bên ngoài, đặc biệt là nơi thông gió, trên đời này hẳn là khó có được khí độc nào có thể chọc thủng mặt nạ phòng độc này.

Cậu ở bên cạnh Lý Kỳ học được rất nhiều kiến thức phong phú, đối với nồng độ cũng có sự hiểu biết nhất định.

- Thần kỳ như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status