Bắc Tống phong lưu

Chương 1414-2: . Phu nhân bị bắt


Không còn cách nào, Sài Thông đành phải nhìn về phía Lý Kỳ, nào ngờ Lý Kỳ còn đang bởi vì cái câu Hồng đê kia của Hồng Thiên Cửu mà cười trộm không dứt, y lại nghĩ là Lý Kỳ đang cười y, phẫn nộ đến cực điểm, đi đến bờ sông, mở quạt giấy ra, mắt phóng về phía xa xa, hiển nhiên là muốn cùng đám người thô tục Tiểu Cửu phân rõ giới tuyến

Cao Nha Nội thì hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra, còn ôm Tiểu Cửu cười hề hề nói: - Tiểu Cửu. Đừng có nói là ca ca không có chiếu cố ngươi nha, nữ nhân của Giang Nam này quả là quá đẹp. Hay là chúng ta đi tìm hiểu xem?

Hồng Thiên Cửu thật ra là không có quá lớn hứng thú đối với mỹ nữ, nhưng y quả thật là muốn lượn lờ khắp nơi xem xem, vui vẻ gật gật đầu.

- Lý Kỳ, ngươi đi không?

Tìm mỹ nữ? Vậy còn không bằng ta đi tìm phu nhân và Thanh Chiếu tỷ tỷ. Lý Kỳ lắc đầu, đáp: - Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.

Cao Nha Nội thầm nghĩ, hắn không đi cũng tốt, tránh lại làm hỏng chuyện tốt của ta.

Nhưng lúc bọn họ đang chuẩn bị đi tìm cái đẹp, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu lên từ phía sau: - Nha Nội, Hồng công tử, xin dừng bước.

Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người to béo ngoắc tay, bước nhanh đi về phía bên này.

Hồng Thiên Cửu ồ lên một tiếng, nói: - Đây chẳng phải là Thái béo sao?

Người tới chính là Thái Mẫn Đức.

Chỉ khoảng nửa khắc, Thái Mẫn Đức liền đi tới trước mặt mấy người. Thở hổn hển từng hơi nói: - Nha Nội, Hồng công tử, Sài công tử, thật sự là rất trùng hợp, Thái mỗ vừa rồi còn tưởng là mình nhìn lầm người rồi.

Khi nói chuyện, ánh mắt của ông ta không ngừng nhìn về phía Lý Kỳ.

Cái này cũng thật sự là quá trùng hợp đi. Lão tử lần đầu tiên ra khỏi cửa, liền gặp phải người quen. Lý Kỳ tâm sáng như gương, lại thấy Thái Mẫn Đức không có quay ra chào hỏi hắn, thầm nghĩ, xem ra cái lão cáo già này vẫn khôn khéo như vậy.

Kỳ thật phàm là người có một chút thông minh linh hoạt. Đều sẽ hiểu được, dù sao bây giờ Lý Kỳ cũng đang dùng trang phục của tôi tớ. Rõ ràng chính là không muốn biểu lộ thân phận thật của mình, mà Thái Mẫn Đức thì tinh nhanh giống như khỉ vậy, làm sao có thể nhìn không ra cơ chứ.

Tha hương ngộ cố tri, tam tiểu công tử đều đặc biệt hưng phấn

Cao Nha Nội một tay đặt trên vai Thái Mẫn Đức, một tay kia đột nhiên vươn tới cái bụng to của Thái Mẫn, nhẹ nhàng xoa xoa, ha hả nói: - Viên ngoại, nhiều ngày không gặp, ngươi làm gì mà lại béo nhiều vậy hả!

Nha Nội chính là Nha Nội, nhất định là phải phong cách.

Động tác sờ soạng của y, lập tức thu hút không ít ánh mắt liếc nhìn của mọi người.

Thái Mẫn Đức biết rằng Cao Nha Nội là một nam tử vô cùng phóng túng, nhưng thật không ngờ là lại phóng túng đến mức độ này, da mặt dày dặn đỏ ửng lên một cách hiếm thấy, một tay che bụng của mình, xấu hổ cười nói: - Nha Nội, người --- người cũng là càng ngày càng thêm tuấn tú rồi.

Cao Nha Nội ha ha đáp: - Cái này ta đây tự biết.

Lý Kỳ cũng đã đi tới, chắp tay nói:

- Thái viên ngoại đã lâu không gặp rồi.

Thái Mẫn Đức vội vàng chắp tay, nhưng lập tức lại thả xuống, gật đầu nói: - Có thể nhìn thấy các hạ, thật sự là quá tốt rồi.

Hồng Thiên Cửu nhảy qua, hỏi: - Viên ngoại, ngươi tới Hàng Châu lâu như vậy, nơi này có gì hay không?

Thái Mẫn Đức cười nói: - Tây Hồ là nơi đẹp nhất Hàng Châu này, cũng đủ để Hồng công tử chơi bảy ngày bảy đêm.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn vỗ tay một cái, nói: - Vậy thì thật sự là quá tốt, ta dù sao cũng phải chơi cho thỏa đã rồi mới tính tiếp.

Cao Nha Nội đôi mắt vừa đảo một vòng, thấp giọng nói: - Viên ngoại, ở gần đây có thanh lâu không, ngươi cũng đừng có nói là ngươi không biết, ta đây không tin đâu.

Thanh lâu? Thái Mẫn Đức ho khan một trận, ngượng ngùng nói: - Nha Nội chẳng phải là cũng đã từng tới Hàng Châu này rồi sao, cần gì phải hỏi Thái mỗ.

Cao Nha Nội nói: - Mấy năm này Hàng Châu thay đổi quá nhiều, những nơi trước kia ta từng đi qua, bây giờ cũng không còn nữa, ngươi cũng đừng giấu diếm nữa đi, nói nhanh lên một chút.

Nha Nội này thật đúng là mười năm như một ngày nha, phong cảnh đẹp như vậy, y lại chỉ nhớ tới thanh lâu. Thái Mẫn Đức lau lau mồ hôi, nói: - Từ nơi này đi về hướng đông khoảng ba mươi dặm xa, có một nhà Bạch Hồ lâu.

- Bạch Hồ lâu? Cao Nha Nội hỏi vội: - Nơi đó có ả nào xinh đẹp một chút không? Ngươi có tình nhân cũ nào ở đó hay không?

Ta có tình nhân cũ hay không, thì cũng đâu có liên quan gì tới ngươi chứ? Thái Mẫn Đức nghe thấy có chút buồn bực, ngượng ngùng nói: - Nha Nội người thật biết nói đùa, Thái mỗ đều đã ở cái tuổi này rôi, rất ít đi tới những nơi như thế, nên là cũng không rõ lắm.

Cao Nha Nội quan sát Thái Mẫn Đức, gật đầu nói: - Nói vậy cũng đúng, nhìn vóc dáng này của ông, đến thanh lâu chỉ sợ là chả có chuyện gì để có thể làm!

Không có chuyện gì có thể làm? Câu này đúng thật là kinh điển! Lý Kỳ thật sự là nhịn không được, ha ha bật cười thành tiếng.

Thái Mẫn Đức sắp khóc đến nơi rồi, đây thật đúng là đồng hương gặp gỡ đồng hương a, hai mắt ngấn lệ!

Lý Kỳ trong lòng cũng thấy tội nghiệp Thái Mẫn Đức, nhanh chóng đứng ra giải vây.

Bởi vì Cao Nha Nội còn đang mắc bận tìm kiếm cái đẹp, nên cũng không rảnh cùng với Thái Mẫn Đức ôn lại chuyện cũ, tùy tiện hàn huyên vài câu, rồi bỏ đi, nhưng trước khi đi, còn nói đêm nay sẽ tới chỗ cửa hàng của Thái Mẫn Đức vui chơi một lúc, còn dặn Thái Mẫn Đức kêu nhiều ca kỹ đến một chút.

Điểm này thì Lý Kỳ lại rất đồng tình, ăn cơm chua, có ai mà không thích chứ.

Tam tiểu công tử đi rồi, Lý Kỳ lại cùng Thái Mẫn Đức đi đến một cái đình nhỏ ở bên sườn núi.

Thái Mẫn Đức thấy chung quanh không có người, lúc này mới chắp tay hành lễ nói: - Xu Mật ---.

Lý Kỳ giơ tay lên, nói:

- Cứ gọi ta Lý sư phó đi.

- Dạ dạ dạ. Thái Mẫn Đức từ đáy lòng nói: - Thực không dám dấu diếm, sau khi Thái mỗ đến Giang Nam. Vẫn là vô cùng nhớ mong Lý sư phó người, chưa từng nghĩ đến hôm nay không ngờ lại có thể ở nơi này tình cờ gặp gỡ Lý sư phó. Thật sự là thượng đế thương xót a!

Kỳ thật bắt đầu từ thời khắc Lý Thanh Chiếu bị bắt, Thái Mẫn Đức đã mơ hồ đoán được Lý Kỳ có thể sẽ đến Hàng Châu, sau lại thấy Tần phu nhân đến đây, ông ta lại càng thêm khẳng định Lý Kỳ nhất định cũng sẽ tới, chỉ la bởi vấn đề của Lý Thanh Chiếu còn chưa giải quyết xong, ông ta cũng không dám liều lĩnh đi tìm Lý Kỳ, vì thế liền âm thầm cử người vào ở trong Túy Tiên Sơn Trang, hôm nay vừa nhận được tin tức. Tần phu nhân đi chơi Tây Hồ rồi, ông ta lường trước Lý Kỳ khả năng cũng sẽ đi, vì thế liền chạy tới.

Đổ mồ hôi! Có cần thiết phải dùng những lời thân mật như vậy không? Lý Kỳ trong lòng là hiểu rất rõ, mình không thể gạt được lão cáo già này, nửa đùa nửa thật mà nói: - Ông không sợ ta tới đây, là để cướp mất mối làm ăn của ông sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status