Bắc Tống phong lưu

Chương 1440-1: Vượt qua bóng ma (1)


Cũng không biết là rượu làm tăng thêm sự can đảm của con người, hay là bị Lý Kỳ làm ảnh hưởng, Tần phu nhân không ngờ lại thốt ra một câu hỏi như vậy.

Lời vừa thốt ra, chính nàng cũng ngây ngốc, không khỏi tự hỏi, câu vừa rồi thật sự là ta nói sao?

Đừng nói đến nàng, ngay cả Lý Kỳ cũng sợ ngây người!

Dù lý giải ở góc độ nào, đây tuyệt đối không giống như những lời Tần phu nhân sẽ nói ra.

Bầu không khí dưới ánh trăng mông lung càng thêm quỷ dị.

- Ta ---.

- Hỏi thật hay!

Tần phu nhân muốn mở miệng che đậy, Lý Kỳ sao có thể cho nàng cơ hội này, lại nói: - Vấn đề này hỏi rất hay, rất có chiều sâu, rất có triết lý.

Tần phu nhân nghe thấy không ngừng xấu hổ, hai gò má không khỏi ửng đỏ, càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Chỗ nào có chiều sâu và triết lý vậy?

Nhưng Lý Kỳ lại thích thú, diễn viên mà, gặp được cơ hội phát huy kĩ thuật diễn của mình, thì phải nắm chặt lấy, còn ra vẻ thâm trầm, làm như đang suy nghĩ cặn kẽ một lúc, mới nói:

- Ừ, nếu như người không hỏi, ta còn chưa từng suy nghĩ, hiện giờ nghĩ, đây đúng là một câu hỏi. Phu nhân nhìn phu nhân xem, quả thật không có ưu điểm gì, tài năng không bằng Thanh Chiếu tỷ tỷ, dung mạo không bằng Sư Sư cô nương, trí tuệ không bằng Thất Nương, võ công không bằng Cốt Dục.

Lại hay lải nhải, lải nhải không dừng, chỉ gặp hơi chút chuyện phiền toái đã trốn ra xa, chưa bao giờ dũng cảm đối mặt, hay cố chấp, gặp một việc nào đó không chịu nghe lời khuyên người khác, không có tinh thần trách nhiệm, nói dễ nghe thì, không có cái gì là đáng quan trọng, thế gian tất cả đều là hư vô, nói không dễ nghe, chính là ngu muội vô tri, làm việc không bao giờ suy nghĩ.

Ta kém cỏi như vậy sao?

Lý Kỳ trách mắng xong, hốc mắt Tần phu nhân đã lưng tròng, nàng vốn cho rằng Lý Kỳ dù nói thế nào cũng sẽ khen nàng vài câu, tuy rằng nàng không để ý, nhưng tuyệt không ngờ rằng, Lý Kỳ toàn nói vào những mặt xấu, cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy tủi thân vô cùng. Nhà ngươi --- cũng quá ức hiếp người.

Nhưng Lý Kỳ hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Tần phu nhân, thẳng thắn nói: - Không nói gạt phu nhân, cho đến lần trước người bị cưỡng ép, ta vẫn chưa nhận ra. Bây giờ suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó tin, bởi vì tính cách của người và ta hoàn toàn trái ngược nhau, gần như không có điểm gì giống nhau, may mắn là như vậy, bằng không ta cũng sẽ không thành công, cho nên ta mới cảm thấy vấn đề vừa rồi của phu nhân có tồn tại.

Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, người trong mắt ta, chính là một kho vàng xinh đẹp. Ta có thể phát tài hay không, hoàn toàn nhờ vào người, giữa chúng ta chỉ có ích lợi. Sau đó ta chuyển vào Tần phủ, từ đó về sau, ta cả ngày bị người lải nhải, cha mẹ ta cũng không thích lải nhải như người. Nhưng bị phu nhân lải nhải đã quen, đột nhiên thiếu lời lải nhải của người còn có cảm giác không quen, mặc dù không phát hiện ra ưu điểm của người, nhưng ta đã quen với khuyết điểm của phu nhân, sau khi quen, khuyết điểm của người trong mắt ta cũng trở thành ưu điểm.

Ngươi đây là khen, hay là chê vậy, cái gì gọi là quen với khuyết điểm của ta. Vốn dĩ cách nhìn của Tần phu nhân với người khác, là không để ý, nhưng trực tiếp nói với nàng như vậy, cảm giác này cũng có chút lạ. Nếu đổi lại là Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, các nàng chắc chắn sẽ mắng lại, nhưng nàng chưa bao giờ cãi nhau, cũng không thích cãi cọ. Cho nên nàng không biết cãi lại như thế nào.

Thật sự ngay cả tố chất mắng chửi cũng không có.

Lý Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng Tần phu nhân, cho rằng nàng im lặng để chống đỡ, chỉ cảm thấy không còn hứng thú, không tiếp tục nói hết. Bởi vì đề tài này không nói nữa, ngược lại hỏi: - Tần phu nhân, nói về người đi.

Tần phu nhân ngẩn người, nói: - Nói ta? Nói cái gì?

- Tùy tiện nói gì đi, ví dụ như một số chuyện gút mắc không rõ với Trịnh Dật, Tần Mặc.

Tần phu nhân ngẩn người, cười khổ nói: - Những chuyện quanh năm suốt tháng có gì mà nói, hơn nữa ngươi cũng không biết sao?

Lý Kỳ không vui nói: - Người thật không hiền hậu, người vừa mới hỏi ta, ta biết đều đã nói hết. Hiện tại ta hỏi người, người lại trực tiếp từ chối, công bằng ở chỗ nào, thiên lý ở chỗ nào.

Vì sao hôm nay Lý Kỳ biết cái gì đều nói với Tần phu nhân, cũng là bởi vì hắn hi vọng Tần phu nhân cũng có thể giống như hắn, cũng cởi quần áo với hắn, à không, là mở lòng, vui vẻ nói chuyện một lần.

Tần phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Ngươi nói gì vậy, cái gì mà thiên lý công bằng, nói chuyện toàn nói những thứ không đâu.

- Vậy người nói vào đề đi.

Lý Kỳ biết rằng Tần phu nhân từ trước nay đều bị động, vì thế chủ động hỏi: - Đúng rồi, người và Trịnh Dật biết nhau như thế nào?

Dường như chuyện này là chuyện rất lâu trước đây rồi, Tần phu nhân còn hồi tưởng một lúc, mới nói: - Ta đã biết Nhị ca rất lâu trước đây rồi, khi đó ta mười bốn tuổi. Nhớ khi đó, ta đối với mọi thứ bên ngoài đều vô cùng tò mò, nhưng, bởi vì cha ta gia giáo nghiêm khắc, đến đại ta ca không được cho phép ra ngoài chơi, mà phải ở nhà học bài, càng không phải nói đến một cô gái như ta. Nhưng cha ta càng không cho, ta càng muốn đi ra ngoài.

- Cho đến một ngày Trịnh nhị ca theo cha mẹ đến nhà ta làm khách, khi đó Nhị ca khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng Nhị ca tự do hơn chúng ta, y có thể tùy tiện ra ngoài chơi, hơn nữa ở Biện Lương đã có chút danh tiếng, không ít người gọi y là tiểu thần đồng. Sau khi y tới nhà ta, cha liền để chúng ta chơi đùa cùng y, y nói với chúng ta rất nhiều chuyện thú vị bên ngoài, điều này làm ta rất hâm mộ, sau đó y nói sẽ đưa ta ra ngoài chơi, đương nhiên ta muốn, nhưng ta nghĩ cha ta nhất định sẽ không đồng ý.

Lý Kỳ nói xen vào: - Nhưng phu nhân tuyệt đối không ngờ, cha người lại lập tức đồng ý.

Tần phu nhân gật đầu.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Không thể nghĩ ra Vương Bàn --- thúc thúc lúc đó đã bắt đầu sắp xếp rồi, thật sự là cáo già --- à không, tính toán chu toàn mới đúng.

Tần phu nhân liếc Lý Kỳ một cái, nói: - Cũng không chính xác như ngươi cài bẫy cha ta.

- Đùa thôi, đùa thôi, lỡ lời, lỡ lời.

Ngươi lỡ lời chỗ nào hả, rõ ràng trong lòng ngươi chính là nghĩ như thế. Tần phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói: - Khi đó ta không hiểu, sau đó mới biết được, kỳ thật con cháu quan lại đều như thế, chú ý môn đăng hộ đối, cha ta chẳng qua làm những chuyện người khác đều làm. Nhưng bất kể thế nào, ta lúc ấy thật sự rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng có thể ra ngoài chơi. Từ đó về sau, chỉ cần Nhị ca tới tìm ta, cha ta đều đồng ý, cho nên mỗi lần Nhị ca đưa ta trở về, ta đều xin Nhị ca nhất định phải nhớ tìm ta đi chơi.

Bắt đầu từ khi đó, ta liền vô cùng tự do, có thể ra vào bất cứ lúc nào. Đại ca bọn họ đều rất hâm mộ ta, tình cảm giữa ta và Nhị ca cũng trở nên vô cùng tốt, có thể nói là như hình với bóng. Cũng không lúc đó, ta làm quen với tỷ tỷ. Lúc ấy tỷ tỷ vừa mới gả vào Triệu gia không lâu, nhưng đã danh chấn kinh thành. Tuy nhiên nàng bình thường đều cùng ngồi một chỗ với Tô Thức Tô đại học sĩ, Hoàng Đình Kiên Hoàng đại học sĩ, ít khi chơi chung với chúng ta, trong các bạn đồng lứa, duy chỉ có tỷ tỷ có vinh hạnh này.

Lý Kỳ lập tức nói: - Chuyện này cũng phải, tài hoa của Thanh Chiếu tỷ tỷ không cần phải nói, hơn nữa nàng là một nữ nhân, cái này càng thêm đáng quý.

Tần phu nhân cười gật đầu nói: - Nói ngươi cũng không tin, ta khi đó, giống với ngươi hiện tại, vô cùng sùng bái tỷ tỷ, kỳ thật tỷ tỷ cũng có thể nói là sư phụ của ta, những gì ta biết, đều là nàng dạy.

Lý Kỳ bừng tỉnh, nói: - Ta nói mà, phu nhân nhìn qua không phải là loại phụ nữ rất thông minh, sao có thể đánh đồng với Thanh Chiếu tỷ tỷ, hóa ra đều là Thanh Chiếu tỷ tỷ dạy, ta đây đã nghĩ thông rồi.

- Ta không nói nữa.

Tần phu nhân thật sự khó chịu, nếu là nàng trước đây, nàng có thể sẽ không để ý, Lý Kỳ cũng không nói móc nàng. Nhưng hôm nay nàng đặc biệt kỳ quái, Lý Kỳ đặc biệt đả kích nàng, làm nàng không chịu nổi.

Lý Kỳ vội nói:

- Đừng để ý, coi như ta sai rồi, ta không phải với phu nhân.

Tần phu nhân hừ một tiếng, lại hơi lúng túng nói: - Thật ra --- thật ra ngươi nói cũng không sai, ta quả thật kém rất xa với tỷ tỷ. Bọn họ sở dĩ nói như vậy, đó là bởi vì lúc ấy tỷ tỷ đã đã cùng với Tô đại học sĩ một đẳng cấp, trong số những người trẻ tuổi, không có ai kế tục, cho nên mọi người mới đẩy ta lên.

Tự mình biết mình, không tồi! Lý Kỳ an ủi, - Cũng không thể nói như thế, kỳ thật phu nhân cũng rất giỏi đấy.

- Dối trá!

- Ặcta nói phu nhân kém, người cáu kỉnh, ta nói phu nhân giỏi, người nói ta dối trá, người rốt cuộc muốn loại nào.

- Không nói là tốt nhất.

- Được, ta không nói, ta nghe phu nhân nói.

Lý Kỳ nói xong, lập tức ngậm miệng lại.

Tần phu nhân liếc mắt nhìn tên đáng ghét này một cái, trong lòng không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục nói: - Thời gian trôi qua, chúng ta đều đã trưởng thành, tất cả trước đây đều thay đổi, những người bạn tốt trước đây, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi. Bọn họ vừa nhắc tới Nhị ca, cũng nhắc tới ta, ngược lại nói chuyện cũng không tùy tiện như trước đây, lúc nào cũng có vẻ tôn kính. Lúc ấy ta thật sự rất mê man, không biết tại sao bọn họ lại biến thành như vậy. Cho đến khi cha mẹ ta nhắc tới hôn sự, ta mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng ta thật sự tình nguyện không lớn lên, ta thật sự không thích bọn họ nhìn ta như vậy, ta chính là ta, ta không phải là ai khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status