Bắc Tống phong lưu

Chương 1742-2: Cái gì cũng có yêu cầu của nó (2)


Tần Cối sửng sốt, thầm nghĩ, thôi vậy, Phong Nghi Nô này tuy rằng trời sinh có ưu thế lớn, nhưng ở các phương diện khác thì không bằng được Kinh Tế Sử, hươu chết về tay ai vẫn chưa biết được, ít nhất cũng có thể làm đủ những điều cần thiết. Y cười nói: - Sao lại thế được, ta thấy như vậy rất tốt, thế thì chuyện này quyết định như vậy nhé?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vậy được, quyết định như thế đi.

Bạch Thiển Dạ đi đằng sau bọn họ liếc nhìn hai người phía trước vừa nói vừa cười, thầm nghĩ, bọn họ có thể đứng ở vị trí cao như vậy, tuyệt đối không phải là do may mắn, đổi lại là mình, mình chắc chắn không làm được như thế. Nàng chợt nhớ đến điều gì, hướng về phía Trịnh Dật cười hỏi: - Trịnh Nhị ca, huynh bảo hai người họ đang nói chuyện gì vậy?

Trịnh Dật hơi trầm tư, nói: - Nếu như huynh không đoán sai, ắt hẳn là đang nói về chuyện Hội phụ nữ.

- Nhị ca đã biết rồi à.

- Có nghe loáng thoáng.

Bạch Thiển Dạ thấy Trịnh Dật giọng điệu bình thản, thầm nghĩ, chẳng lẽ phu quân đã đoán đúng rồi, nói: - Chẳng hay Nhị ca thấy Hội phụ nữ này thế nào?

Trịnh Dật khẽ cười nói: - Chuyện có thể khiến đương kim thiếu tể và Xu Mật Sứ bàn bạc vui vẻ thế kia, huynh nghĩ có thế nào cũng không phải là chuyện xấu.

Bạch Thiển Dạ nói: - Nếu Nhị ca cũng thấy hay, sao không để Nhuận Nhi cùng tham gia, đằng nào Nhuận Nhi ngồi ở nhà cũng chẳng có việc gì làm.

Trịnh Dật vội nói: - Việc này không được, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc: - Sao vậy?

- Chẳng có vì sao, chính là không được. ta nói trước với muội, việc này muội đừng tới tìm Nhuận Nhi.

Trịnh Dật kiên quyết cự tuyệt, y nghĩ thầm, Nhuận Nhi trong sáng lương thiện, để nàng kẹp giữa hai mụ hồ ly này, vậy thì sẽ phải chịu không ít ấm ức.

Bạch Thiển Dạ thấy Trịnh Dật kiên quyết như vậy, đến cơ hội đàm phán cũng không để nàng có, trong lòng rất buồn bực, sao phu quân lại có thể tính được việc Nhị ca sẽ một mực từ chối thế này.

Khó mà ngờ được mưu tính của Trịnh Dật không lớn như Tần Cối và Lý Kỳ. Trước đây Tam ti sứ ở trên triều vô cùng sôi nổi, nhưng kể từ khi y lên nhậm chức, Tam ti dường như rất hiếm khi tham gia vào chuyện tranh đấu trên triều đình, y chỉ trông giữ một mẫu ruộng ba phần đất của tam ti. Ta không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đến chọc giận ta.

Đây cũng là khí phách quân tử y được dạy dỗ từ nhỏ, y biết rằng mình tính toán mưu mô, thì không thắng nổi Lý Kỳ và Tần Cối, cũng chẳng có suy nghĩ này, mình làm tốt bổn phận của mình là được rồi.

Bởi Lý Kỳ và Tần Cối đã đấu đá đến mức khó hòa giải, ai cũng không dám vươn tay động vào Tam Ti. Bởi vì hai bên ai cũng lo Trịnh Dật sẽ nghiêng về phía đối phương, lúc này mới tạo nên thế cục ba chân.

Mặc dù Trịnh Dật ít có điểm xuất sắc nhưng lại rất được Triệu Giai tín nhiệm, khen ngợi không dứt lời, Trịnh gia đối với bọn họ cũng là phúc đức lâu dài, bởi vì hoàng đế không hi vọng cả triều đều là tiểu nhân quyền thần, quân tử chi thần như thế này là không thể thiếu được.

Bỗng nhiên có một tên đầy tớ chạy tới, khom người nói: - Đại nhân, Thái thái sư, Cao thái úy, còn có Bạch lão gia bọn họ tới.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Lát nữa ta đến đó ngay.

Tần Cối vội nói: - Đã có khách quý tới nhà, vậy Tần mỗ xin phép cáo từ trước.

Trịnh Dật cũng cùng lúc cáo từ.

Tần Cối và đám người Thái Kinh giao tình không nhiều, cũng biết rằng Thái Kinh bọn họ ở phía Lý Kỳ, hơn nữa bọn họ còn là lớp người cả già và trẻ đều có quyền uy cao quý, đúng thực là chẳng có gì hay ho để nói cả.

Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng, sai người tiễn hai người họ ra cửa hông, còn mình và Thất nương đi tới tiền viện.

Tới đằng trước, đoàn mưu sĩ của hắn cũng đã tới đông đủ,, Thái Kinh, Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng, Cao Cầu tứ đại trưởng lão đang ngồi bên trong.

- Các vị tôn trưởng đại giá quang lâm, vãn bối không tiếp đón từ xa, đã thất lễ rồi, mong các vị thứ lỗi.

Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ tiến vào trong phòng, phu thê hai người song song hành lễ tạ tội.

Làm người không thể quên mất gốc rễ của mình, dù cho địa vị của Lý Kỳ có cao hơn nữa, quyền lực có lớn hơn nữa, lễ nghi này tuyệt đối vẫn không thể thiếu, nếu thiếu mất thì không phải là một tín hiệu tốt.

Thái Kinh cười gật đầu, nói: - Tần Cối, Trịnh Dật đi rồi à?

- Vừa mới đi.

Cao Cầu cười nói: - Ba người các ngươi thực là làm cho người khác thấy khó hiểu đấy, đặc biệt là Tần Cối, y quả thực có điểm lợi hại, trước giờ ta chưa từng chứng kiến việc trong triều tranh đấu tới mức thủy hỏa bất dung, nhưng đời tư lại có thể duy trì quan hệ qua lại thân thiết đến thế, đến Vương hiền tướng và Tô đại học sĩ cũng vì chuyện công mà tuyệt giao với nhau, bình thường gặp nhau quyết không nói nửa lời.

Vương Trọng Lăng hừ giọng nói: - Thái úy quá đề cao Tần Cối rồi, tên này rất giỏi chuyện miệng nam mô bụng một bồ dao găm, làm bạn với y, chẳng phải là chuyện tốt lành gì, theo ta thấy vẫn là đừng nên giao du thì hơn.

Ông ta đã từng bị Tần Cối hại cho khổ sở, lúc đó còn không biết phải làm thế nào để tức giận nữa. Ngươi bảo ông ta làm sao mà không hận Tần Cối cho được.

Thái Kinh chỉ cười nói: - Theo lão phu thấy, Tần Cối chắc chắn chẳng phải chính nhân quân tử, hiện giờ y là vì hết cách, bị không ít thế lực kiềm chế, nhất định phải chọn cách ngủ đông, nếu đợi đến khi y đã trừ khử toàn bộ kẻ thù rồi, thì chắc chắn sẽ mang một thần sắc khác, bởi nếu y càng làm như vậy thì sẽ chứng minh dã tâm của y càng lớn, nếu y đắc thế, nhất định sẽ đuổi cùng giết tận.

Gừng càng già càng cay, Lý Kỳ thầm khen một tiếng, hiển nhiên là đồng ý với lời của Thái Kinh.

Cao Cầu khẽ gật đầu, nói: - Tên này quả thực là giấu tài không để lộ, khiến người ta khó lòng phòng bị, ngươi khó mà trông thấy y đi gây chuyện lộ liễu, mặc dù y hôm nay đã ngồi lên chức Tể tướng, nhớ đến tên Vương Phủ kia vừa lên làm tể tướng thì lập tức thay đổi chóng mặt, ai y cũng không coi ra gì.

Thái Kinh ha ha nói: - May mà còn có Lý Kỳ ở đây, y vẫn còn rất kiêng nể Lý Kỳ, ngoài ra, đương kim hoàng thượng cũng không dễ bị lừa gạt, làm việc dưới trướng đương kim hoàng thượng, chắc chắn phải hành sự cẩn thận.

Bạch Thì Trung đột nhiên lên tiếng: - Ta thấy Tần Cối mạnh hơn nhiều so với tên tiểu tử này rồi, nói đến bản lĩnh gây chuyện thị phi, e là chẳng có kẻ nảo vượt mặt được. Ngày trước khi hắn vẫn còn là một tên đầu bếp, đã dám đắc tội tày đình với Vương Phủ, bây giờ lại còn lợi hại hơn. Chuyến đi này cũng có thể gặp phải chuyện lớn như thế.

Lý Kỳ nghe xong ngượng ngùng cười, không lên tiếng, bởi hắn biết Bạch Thì Trung đang giúp hắn, bởi Thái Kinh bọn họ đều là sĩ đại phu, Lý Kỳ khiến cho các sĩ đại phu thành ra như vậy, chẳng phải là tát vào mặt Thái Kinh đó ư, việc này cũng giống như trẻ con đánh nhau, kẻ làm cha mẹ nhất định phải dạy dỗ con cái của mình trước tiên.

Thái Kinh cười ha ha, trong lòng làm sao lại không hiểu rõ, nói: - Lý Kỳ, tuy rằng ta biết dụng ý của nhà ngươi, nhưng phương thức này lão phu cũng không tán thành lắm, Lư Thường Thanh kia cũng đâu còn nhỏ, hai cái tát của ngươi, khiến cho ông ta mất hết mặt mũi, ông ta và ngươi không thù không oán, làm chuyện gì vũng không được quá tuyệt tình, phải chừa cho người khác một con đường.

Vương Trọng Lăng cũng nói: - Cũng phải đấy, hiện giờ Thái Học Viện có rất nhiều người đang phê bình ngươi, danh tiếng của Lư gia ở bên ngoài, bạn bè trong thiên hạ, ông ta ở kinh thành cũng có nhiều bạn tốt, nếu ngươi lên phố một chuyến, không chừng sẽ bị người ta mắng tới chết đấy.

Ta cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy, nhưng vấn đề là, nếu như ta không làm họ thức tỉnh, bọn họ chắc chắn còn cho rằng mình vẫn đang sống trong quá khứ. Nếu như thực sự kéo dài tới sau cùng, e rằng đâu chỉ có chuyện hai cái tát. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lý Kỳ cũng không nói ra, mà lại gật đầu nói: - Vâng, lúc đó ta đúng là vì quá kích động.

Ở đây ngoại trừ Cầu ca thì đều là những người xuất thân là sĩ đại phu, hơn nữa còn là gia tộc sĩ đại phu tầng cao nhất, dù gì thì cũng phải để cho bọn họ chút sĩ diện.

- Sự việc đã xảy ra rồi, có nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta nên để mắt đến vấn đề tiếp sau đây mới phải. Vấn là Thái Kinh nhìn xa trông rộng, dù sao lão cũng lớn tuổi như vậy rồi, còn có cái gì đáng để lão so đo nữa, lão lại nói: - Nhưng mà Lý Kỳ này, chuyện này đã làm lớn như vậy, e rằng thanh danh của ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, ta nghĩ rất nhiều người sẽ lo lắng cho con đường làm quan của ngươi.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Thái bá bá đừng lo, hoàng thượng đã quyết định ấn định ngày phát hành tiền mới vào ngày phu quân trở lại triều đình, còn sai phu quân giúp Thương Vụ Cục trong việc phát hành tiền tệ.

Thái Kinh gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: - Cũng phải, thực ra chuyện này ngươi cũng chẳng được lợi lộc gì, ngươi và tầng lớp sĩ đại phu đều là kẻ thua cuộc, người được lợi là hoàng thượng, là Nhị Viện, hoàng thượng nhất định sẽ có đi có lại, sau khi tin tức này loan ra, những lời đồn nhảm sẽ tự nhiên sụp đổ thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status