Bắc Tống phong lưu

Chương 1769-3: Mượn lời cầu hôn (3)


Ngô Phúc Vinh a lên một tiếng, theo bản năng kéo cần câu lên, phát hiện thấy mồi câu phía trên sớm đã không còn nữa, liền bật cười ha hả nói: - Vừa rồi ta và Lý Kỳ nói chuyện, không có chú ý.

Vương Dao ồ lên một tiếng, bước lên phía trước, hiếu kỳ nói: - Các ngươi đang nói chuyện gì thế?

- Cũng không nói gì cả, chính là nói chuyện xưa thôi.

- Chuyện xưa?

Lý Kỳ hứng trí hỏi: - Tam Nương, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

Vương Dao liền lườm hắn một cái nói: - Sao mà không nhớ chứ, ngươi còn mắng ta bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.

Lý Kỳ nhíu mày nói: - Không phải chứ?

Vương Dao liền nói: - May mà khi đó Ngô thúc cũng ở đó, Ngô thúc, người tới phân xử đi.

Ngô Phúc Vinh đỡ một đòn mà vã mồ hôi, nói: - Phu nhân, hình như là lần thứ hai gặp nhau mới đúng.

- Thật sao?

Vương Dao vẻ mặt ngạc nhiên.

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói: - Ta còn nhớ lần đầu gặp mặt, chỉ là nói tới chuyện bán cửa hàng, không có xảy ra cãi vã gì nhiều.

Vương Dao nghĩ lại, dường như là đúng như vậy, chiếc cổ thon dài giống như chiếc nhiệt kế, đỏ ửng lên, đã thấy rõ sự lúng túng.

Lý Kỳ một tay túm lấy ngực trái của mình, nằm thẳng xuống, ngửa mặt lên trời thở dài: - Vỡ tim rồi.

Khóe miệng Ngô Phúc Vinh nhếch lên vài cái, nơi đây không nên ở lại lâu, liền nói: - Ngồi ở đây lâu cũng không thấy thoải mái, lão hủ đi lại chút, xin lỗi không nói chuyện tiếp được nữa. Nói xong liền cầm cần câu chuồn mất.

Lão vừa đi, Vương Dao lại càng lúng túng, liền lên tiếng: - Chuyện này lâu như vậy, ai còn còn nhớ được.

Hắc. Ngươi còn cứng miệng, một người như ngươi không nhớ thì thôi đi. Lý Kỳ thở dài nói: - Đúng vậy! Điều này cũng không trách nàng được, dù sao tuổi tác cũng lớn rồi, trí nhớ không tốt nữa, cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng lời này vừa nói ra, hắn tự thấy hoảng sợ, xong rồi xong rồi, đã nói ra rồi.

Bởi vì trước đây bình thường hắn chú ý Vương Dao, hơn nữa thường đều là nói đúng chỗ đau. Bởi vì khả năng chịu đựng của Vương Dao ở phương diện này cũng rất giỏi, không thích gây sự với người khác, chỉ cần ngươi không động chân động tay là được rồi. Cho nên, điều này đã khiến cho Lý Kỳ tạo thành thói quen. Nhưng vấn đè là quan hệ bây giờ đã khác rồi, ngươi còn nói như vậy nữa, chẳng phải là muốn chia tay rồi sao?

Nhưng bên cạnh lại không có chút động tĩnh nào.

Lẽ nào là đang tìm dao. Lý Kỳ lén nhìn sang chỉ thấy Vương Dao đứng bên bờ suối, nhìn xuống dòng suối, không nói lời nào, cũng không biết là tức giận hay không tức giận, thấp thỏm nói: - Tam Nương, nàng giận à.

Vương Dao khẽ hừ một tiếng, nói: - Trên thế giới này không có lời nào ác độc hơn so với từ bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, điều này thì có đáng là gì chứ.

Kỳ thực trước đây, nàng đối với chuyện tuổi tác, không phải rất chú ý, dù sao nàng cho rằng mình muốn làm quả phụ một đời, dung mạo này thường thì cũng không có người quý trọng, vì vậy cũng rất bình thường đối với nàng.

Nhưng nào ngờ, Lý Kỳ từ trên trời rơi xuống. Điều này khiến cho chuyện tuổi tác đối với nàng bắt đầu cảm thấy nhạy cảm. Nhưng vừa rồi khi ở trên xe, nàng cũng đã bình thường trở lại rồi, tức giận chắc chắn là có chút tức giận, song cũng không có tức giận quá, dù sao Lý Kỳ ngoài miệng ti tiện, ai mà không biết chứ. Thái Du đó đã suýt chút nữa đã bị hắn rút tiền không có bị bệnh tim. Nàng cũng thường lĩnh giáo, có thể nói là quen rồi.

Nói mát, chắc chắn là nói mát. Lý Kỳ ngồi dậy, căng thẳng nói: - Kỳ thực khi đó ta chỉ là muốn để nàng đi giúp mình chia sẻ chút áp lực. Nàng biết khi đó nhân sự Túy Tiên Cư rất khan hiếm, cho nên ta mới nói như vậy. Kỳ thực trong lòng ta, nàng luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, hiểu lòng người, xinh đẹp lay động lòng người.

Vương Dao nghe thấy thế liền nổi da gà, liền nói: - Được rồi, được rồi, ta thật tình nghĩ là ngươi giận ta.

Hóa ra ngươi lại có giọng điệu này! Lý Kỳ lại hỏi: - Vậy nàng thực sự không hề tức giận chứ?

Vương Dao không đáp mà hỏi lại: - Ngươi nói gì?

Đó chính là tức giận. Lý Kỳ đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, thành khẩn nói: - Xin lỗi.

Vương Dao hơi ngả người về phía sau, kinh ngạc nói: - Ngươi xin lỗi ta?

Xin lỗi cũng sai sao? Lý Kỳ liền gật đầu.

Vương Dao cẩn trọng nói: - Vậy ngươi nhất định không có ý tốt.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Vì sao?

Vương Dao nói: - Trước đây ngươi không giận ta, nhưng cũng không có thấy ngươi xin lỗi.

- Thật sao?

- Xem ra tuổi tác của ngươi còn lớn hơn ta đấy. Vương Dao liếc nhìn lên trên, nhỏ giọng nói thầm.

Lý Kỳ nói: - Lẽ nào không phải sao?

Vương Dao mấp máy môi, không đáp lại.

Lý Kỳ đảo đảo mắt, lại nói:

- Nhưng nói thật, Tam Nương, mỗi lần ta gặp nàng, ta đều nhớ lại chuyện xưa.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Vì sao?

Lý Kỳ cười hì hì nói: - Bởi vì nàng dường như không hề thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy, thân hình vẫn đẹp, chậc chậc, thật sự không biết đã duy trì thế nào?

Vương Dao nghe thấy thế mà cười khổ một tiếng, nói: - Ngươi cũng thật sự là nhọc lòng, vòng vo hồi lâu vẫn là muốn bù lại những lời vừa rồi. Được rồi, ta không giận, dù sao ta cũng đã quen rồi.

Quen rồi? Lý Kỳ nhíu mày thầm nhủ:

- Nói rất hay giống như là ta thường chọc giận nàng vậy.

Vương Dao hừ một tiếng nói: - Ngươi còn không giận.

Nàng vừa nói xong, bàn tay nóng bỏng đã nắm lấy bàn tay thon mềm của nàng, dọa phu nhân sợ hãi kêu lên. Nàng chưa từng thân mật với một người đàn ông nào giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, liền nói: - Ngươi ngươi làm cài gì thế? Giọng nói run rẩy đầy sợ hãi.

Lại nghe thấy Lý Kỳ trịnh trọng nói: - Tam Nương, Lý Kỳ ta ở đây thề với dòng suối này, từ nay về sau sẽ không giận nàng nữa. Ta muốn nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ.

Vương Dao ngẩn người ra, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Kỳ. Nàng dường như chưa từng thấy Lý Kỳ chân thành như vậy, bỗng thấy bụng dạ cồn cào, trong lòng như ngọt ngào như đau khổ, vừa mừng vừa lo. Nhưng cảm giác sống mũi cay cay, hai mắt an gang nước, giống như ánh trăng trong nước, mấy sợi tóc mai bay phất phơ, ánh mắt chợt lóe lên.

- Nàng ngay cả khóc cũng không thể khóc, nàng hẳn là như vậy, huh u hu, con người nàng thật là xấu xa, luôn dùng nước mắt để lừa người ta, anh, xấu xa, xấu xa. Lý Kỳ thầm trách, cười gian xảo.

Vương Dao thổi phù một tiếng, liền mấp máy miệng, xì một tiếng nói: - Con người ngươi thật là miệng lưỡi trơn tru, không đáng tin chút nào, vừa rồi còn nói không giận ta, quay ngoắt cái lại không nghiêm túc rồi. Mau buông ta ra, để người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì.

Lý Kỳ lại càng nắm chặt hơn, nói: - Không buông ra được.

Hai gò má Vương Dao đỏ bừng lên, nói: - Ngươi đâu là cố ý muốn làm ta tức chết mà.

- Nếu điều này xem như là chọc giận nàng, ta sẽ thu lại lời thề vừa rồi của mình. Bởi vì ta muốn chọc nàng tức cả đời. Lý Kỳ cười ha hả nói.

Mặc dù trước đây cũng đã từng có hai người đàn ông yêu thương nàng sâu sắc, nhưng một người là quân tử, một người là lăng tử, lời nói ngọt ngào này lại vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Lườm hắn một cái, liền tức giận nói: - Sớm biết như vậy, ban đầu thật sự không nên đồng ý chia kỳ trả tiền cho ngươi, thật đúng là dẫn sói vào nhà.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Viện cớ, tất cả đều là viện cớ. Kỳ thực khi đó chia kỳ trả tiền gì đó, đều là ta tiện miệng nói ra, nào có bằng chứng nào chứ. Phương án đó căn bản chính là không thể thực hiện được. Kỳ thực khi đó mưu kế của ta chỉ có một, nói vậy nàng cũng đã hiểu rồi.

Vương Dao kinh ngạc nói: - Mưu kế gì?

Lý Kỳ ngạo nghễ nói: - Hừ! Nói ra sợ là dọa chết nàng, nghe cho rõ đây, đó chính là bát hoang, duy chỉ có ta độc tôn mỹ nam kế. Nàng dám nói khi đó không phải bị vẻ ngoài anh tuấn của ta làm cho mê đắm tới thần hồn điên đảo không? Còn về chuyện chia kỳ trả tiền, điều này ngay cả một đứa trẻ cũng không thể lừa được mà tiếp tục thừa dịp tiến tới.

Vương Dao sững người nhìn Lý Kỳ, bỗng nói: - Ngươi cũng thật là không hề thay đổi chút nào cả.

- Vẫn là đẹp trai, phong độ đúng không?

- Không phải, vẫn là không biết xấu hổ như vậy.

Nói xong, Vương Dao không thể nhịn được nữa, liền bật cười khanh khách, thân hình đẫy đà thướt tha của nàng như dâng trào một làn sóng mỹ miều, khiến cho Lý Kỳ vô cùng kích động. Lúc này, mặc kệ ngươi cười hắn cái gì, hắn đều cảm thấy rất đáng.

Cười xong, Vương Dao bỗng phát hiện thấy Lý Kỳ đứng ngây người ra nhìn mình. Thật ra thì khi gặp mặt lần đầu tiên cũng tương tự như vậy, xấu hổ dậm chân quát: - Ánh mắt gian tà của ngươi nhìn cái gì?

Bá đạo! Chuyện này ngươi còn có thể trách ta sao? Ai bảo thân hình ngươi lại cuốn hút đến vậy, hút mắt ta đến phát đau. Lý Kỳ khẽ giật mình, liền liếc nhìn xung quanh, nói: - Ở đây phong cảnh quả thật rất đẹp. Tam Nương, chúng ta qua bên kia đi.

Vương Dao bỗng nhiên nói: - Ồ, sắp ăn cơm rồi.

Có nàng ở đây, ta nào còn tâm trí đâu mà ăn cơm nữa, xinh đẹp tuyệt trần vừa ăn vừa chính là cái này. Người nói ra lời này thật sự là có tài. Lý Kỳ nói: - Chờ lát nữa chúng ta sẽ tùy tiện ăn chút bánh ngọt là được rồi. Nếu ta đi, những người dân đó có thể ăn đều là thấp thỏm lo âu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status