Bắc Tống phong lưu

Chương 1781-4: Bệnh viện đầu tiên trong lịch sử (4)


Thái Kinh lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy. Lý Kỳ có một câu nói rất hay, danh tiếng chỉ có thể thịnh trong nhất thời, có thể thành công không thì phải xem bản lĩnh thật sự, dù sao thì trên đời này không ai là kẻ ngu cả.

Lý Kỳ cười hỏi: - Không biết Thái sư các vị vừa từ đâu đến vậy?

Thái Kinh nói: - À, lão phu dẫn Thái Úy bọn họ đi tham quan ngoại y viện, bộ phận nằm viện và nhà ăn.

Vương Trọng Lăng cười ha ha nói:

- Không thể không nói, những ý tưởng này của Lý Kỳ thật sự quá khéo, xem đến mức ta cũngha ha, chỉ mong đời này ta đừng đến đây.

Người xung quanh đều phá lên cười.

Thái Kinh lại quay sang nói với Lưu Vân Hi: - Thập nương, ngoại y viện nhờ cả vào thầy trò hai người rồi.

Lưu Vân Hi khẽ gật đầu nói: - Sẽ làm hết sức.

Bởi vì kỹ thuật có hạn, trước mắt ngoại y viện vẫn chưa chính thức mở cửa với bên ngoài, lần này e rằng phải đợi đến khi pê- ni- xi- lin chính thức xuất hiện thì mới mở rộng ra ngoài.

Thái Kinh nhìn xung quanh, nói: - Đúng rồi, Thập nương, sư phụ của cô vẫn chưa đến sao?

Lưu Vân Hi đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh thật to: - Xin lỗi, lão phu đến trễ.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phu phụ Quái Cửu Lang đi đến từ bên ngoài.

Người đám tự xưng lão phu với đám người Thái Kinh cũng chỉ có Quái Cửu Lang.

Phu phụ Quái Cửu Lang đi đến, chắp tay tạ lỗi với Thái Kinh. Trên mảnh đấy một mẫu ba phân trong Kinh thành này, lão vẫn thực hiện lễ nghi khá chu toàn, bởi vì trong lòng lão đã có vướng bận, không thể tùy hứng giống như trước kia nữa.

- Lại phải phiền Quái ân công rồi.

Thái Kinh cười ha ha nói, lần trước Quái Cửu Lang giúp lão ta giải quyết không ít phiền toái trên thân thể, một tiếng ân công này gọi cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa lão ta hi vọng có thể giao hảo với Quái Cửu Lang, dù sao thì ai cũng sợ chết mà!

- Thái Sư quá lời rồi.

Quái Cửu Lang cũng không có nhiều chuyện để nói với bọn họ, quay sang nói với Lý Kỳ: - Kim Đao Trù Vương, dẫn lão phu đi xem đi.

Lý Kỳ gật đầu, lại nói với đám người Thái Kinh: - Thái Sư, nhạc phụ, các vị, xin lỗi, vãn bối không tiếp được rồi.

Trong lòng Thái Kinh hiểu rõ, gật đầu nói: - Các ngươi đi nhanh đi, đến trưa chúng ta cùng nhau thử tay nghề của đầu bếp ở đây.

Lý Kỳ dẫn theo Lưu Vân Hi vào phu phụ Quái Cửu Lang vòng qua lầu tổng hợp phía trước đi ra phía sau.

Hai tên tiểu tử Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu đưa mắt ra hiệu với nhau, âm thầm không tiếng động di chuyển bước chân.

Cao Cầu híp mắt nói:

- Khang nhi, Tiểu Cửu, các con chuẩn bị đi đâu?

- Nhà xí.

Hai tên dở hơi đồng thanh lên tiếng nói.

Ăn ý nha!

- Nhịn đi.

Cầu ca thản nhiên dặn dò nói.

Hai tên dở hơi kia lập tức cúi đầu, dạ một tiếng.

- Không tệ, không tệ, bệnh viện này của ngươi thật khiến người ta hai mắt sáng ngời nha. Lão phu sống mấy chục năm còn chưa từng nghĩ đến hóa ra còn có thể có bệnh viện như vậy nha.

Trên đường, Lý Kỳ đi theo giới thiệu bệnh viện này cho phu phụ Quái Cửu Lang. Quái Cửu Lang nghe thấy thì liên tiếp gật đầu, có chút tán thưởng, lại cười nói: - Kim Đao Trù Vương, ngươi xuất thân là đầu bếp, tuy hiện nay làm quan lớn, nhưng không ngờ, ngươi cũng hiểu rõ về mặt y thuật.

Lý Kỳ nói đúng sự thật: - Hiểu biết của ta đối với y thuật thực ra vẫn là bề ngoài thôi. Ta chỉ là một thương nhân, bệnh viện này hòan toàn xuất phát từ góc độ thương nghiệp. Cho dù là người giàu có hơn nữa đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, mà người đều rất sợ chết, đối với bệnh viện mà nói, bệnh nhân là khách hàng, làm sao mới có thể khiến khách hàng cam tâm tình nguyện móc tiền ra cho bệnh viện đây, điều đầu tiên phải làm chính là dịch vụ. Ngươi nhìn những thứ này, tất cả đều lấy tôn chỉ là phục vụ bệnh nhân, bệnh nhân cần cái gì, chúng ta cung cấp cái đó, đây chính là yếu lĩnh cao nhất trong thương nghiệp, quan hệ cung cầu.

Quái Cửu Lang nghe được cười ha ha, nói: - Ngươi cũng rất thành thật.

Lý Kỳ nói: - Chuyện này có cần phải nói dối không? Quan hệ cung cầu là quan hệ thẳng thắn nhất, vững chắc nhất trên đời này.

Trong khi nói chuyện, bốn người vòng qua kho thuốc, đi đến y khoa viện phía sau. Phong cảnh ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, tường cao cửa sắt, cấm vệ nghiêm ngặt, tường kia cao phải ba trượng, dùng đá lớn xây thành, càng giống một tòa thành hơn.

Ở góc trái dưới của cửa chính còn có một cửa quạt nhỏ, hai hộ vệ đeo đao đứng trước cửa.

Lý Kỳ bước lên trước, lấy lệnh bài ra cho một trong hai hộ vệ. Hộ vệ kia xem xong thì đưa lệnh bài lại cho Lý Kỳ, lại ôm quyền hành lễ, sau đó mở cửa sắt ra.

Quái Cửu Lang không thích bị trói buộc cau mày nói: - Chuyện này không khỏi cũng quá phiền toái rồi.

Lý Kỳ không nói tỉ mỉ, chỉ là nói đơn giản: - Bảo mật đối với sản phẩm cũng là bài học phải làm trong thương nghiệp, y khoa viện này là gốc rễ của bệnh viện Thái Sư, mời.

Bốn người bước vào trong, trước mặt là một đại viện, trên cửa viện có treo một tấm biển, trên đó viết mấy chữ "Y khoa viện", tuy cửa đã đóng, nhưng loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân trong đó.

Quái Cửu Lang hỏi: - Chính là ở đây.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đương nhiên không phải, ở đây là y khoa viện, tuy cũng chuyên tiến hành nghiên cứu dược liệu, nhưng pê- ni- xi- lin có phòng thí nghiệm độc lập chuyên môn. Ngươi có muốn vào đây nhìn thử trước không.

Quái Cửu Lang lắc đầu.

Lý Kỳ lại dẫn bọn họ vòng qua y khoa viện, đi ra phía sau, đi chừng hai trăm bước lại đến trước cửa một viện. Trên cửa viện này không treo bất cứ một bảng hiệu gì, nhưng xung quanh lại canh phòng nghiêm ngặt, chỉ riêng ở cửa thôi đã có mười hộ vệ mang đao đứng đó, ngoài ra cung quanh còn có hộ vệ tuần tra, có thể sánh với căn cứ quân sự.

Pê- ni- xi- lin không phải là dược liệu bình thường, không chỉ liên quan đến tính mạng dân chúng, pê- ni- xi- lin một khi đưa vào chiến trường, hiệu quả thật sự khác thường, tác dụng của nó có thể sánh với thủy tinh, đều thuộc hàng cơ mật nhất của Đại Tống.

Trước tiên Lý Kỳ lấy mấy tấm lệnh bài từ trong lòng ra giao cho bọn Quái Cửu Lang, cười tạ lỗi nói: - Thật xin lỗi, thủ tục phiền phức một chút, kính xin hai vị thứ lỗi, ở đây phải dựa vào lệnh bài mới có thể đi vào.

Mặc dù Quái Cửu Lang có chút không hài lòng nhưng cũng không nhiều lời, trong lòng cũng có thể hiểu được tại sao Lý Kỳ lại làm như vậy.

Bốn người đi đến trước cửa, dựa vào lệnh bài để vào trong.

Đi vào trong, Quái Cửu Lang quét mắt nhìn qua, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

Bố cục của phòng thí nghiệm này khá đặc biệt, không giống với trong viện bình thường, chú trọng cách điệu, ý cảnh, lẫn lộn thú vị, bố cục của phòng thí nghiệm này vô cùng cẩn mật.

Tòa phòng thí nghiệm này lộ ra hình của một đóa hoa mai, chính giữa là một gian phòng lớn hình tròn, gạch đỏ ngói đen, dáng vẻ giống như một lều trại, lấy nó làm trung tâm, năm căn phòng tròn nhỏ hơn một chút tọa lạc xung quanh. Thật ra cũng chỉ nhỏ hơn một chút, cũng giống như một ngôi lều, năm gian phòng nhỏ và căn phòng lớn chính giữa đều là hành lang nối tiếp nhau dùng những tấm cửa sổ thủy tinh phong kín hoàn toàn tạo thành.

Ngoài trừ bề ngoài khá đặc biệt, còn có năm gian phòng nhỏ kia cao chừng hơn một mét, dùng gạch xây thành, vào cửa còn phải đi lên một bậc đá, vô cùng đặc biệt.

Lý Kỳ cười nói: - Đây chính là phòng thí nghiệm sang quý nhất đương thời, trị giá ước chừng ba vạn quan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status