Bắc Tống phong lưu

Chương 1870-1: Thay đổi kế hoạch (1)


Biện Lương, Đông Kinh.

Bên phía tây đánh nhau khí thế ngất trời, máu chảy thành sông. Thế mà ở Biện Lương, Đông Kinh thì vẫn đang tươi vui, phồn thịnh. Mọi người đều liều mạng kiếm tiền. Cửa tiệm cứ mở một cái rồi lại thêm một cái. Đã quá nhiều cửa tiệm rồi. Yêu cầu về nhân lực tất nhiên cũng cần nhiều hơn nhưng không thể xuất hiện thêm một lượng lớn nạn dân được nữa.

Trước đây làm gì có nạn dân. Làm gì có chuyện phải dựng thẳng cờ mà chiêu mộ binh lính. Bây giờ là một khi thiên tai nảy sinh, thương nhân liền lũ lượt kéo tới, khẩn trương tuyển dụng những nạn dân này. Đây là nguồn lao động rẻ tiền. Mà lực lượng sản xuất càng ngày càng tăng thì của cải cũng càng ngày càng tích lũy được nhiều. Trăm họ ổn định lại thì nhân khẩu cũng ngày một thêm nhiều. Người càng đông, thì nhu cầu cũng càng nhiều. Lý Kỳ vận hành nền kinh tế đến bước này thì đã bắt đầu đi vào vòng tuần hoàn tốt đẹp rồi. Nguồn uy lực đã dần dần hiện ra.

Đây chẳng phải là nói Đại Tống đang uất khí mà phát tài sao. Nước Kim thì lại đang dùng thủ đoạn mạnh mẽ để thống trị thế giới mà Đại Tống thì cũng đang dùng bản lĩnh để khống chế cục diện. Đây cũng chính là một loại cạnh tranh.

Thế nhưng cuộc tranh luận vây quanh cuộc chiến của giữa nước Kim - Hạ vẫn còn chưa dừng lại. Không chỉ như thế, thể loại bàn luận này đã từ triều đình mà truyền tới dân gian. Như bây giờ ngôn luận đã tự do rồi, không còn ai phải e dè, mỗi người đều có thể phát biểu ý kiến của mình. Nhưng chuyện này ở trong triều lại không như vậy mà cũng phân thành hai trường phái lớn. Một bên là hy vọng tiếp viện cho Tây Hạ còn một bên thì cho rằng không cần phải quản những chuyện không đâu. Bởi thế mà tranh luận không ngớt.

Trong hậu viện Kim Lâu.

Lộc cộc!

Nhấp một ngụm trà, Lý Kỳ khẽ thở ra một hơi, lấy cái khăn trong tay Trương Xuân Nhi, lau lau mồ hôi: - Ai ôi! Thật là mệt chết ta rồi.

Trương Xuân Nhi khẽ cười nói: - Quả là vất vả cho Xu Mật Sứ. Xuân Nhi vô cùng cảm kích.

- Ai!

Lý Kỳ phẩy tay nói:

- Cô hà tất phải nói những lời này. Là cô thông minh. Những thứ này đều là do cô ra sức mà có được nào phải là ta miễn phí dâng tặng cho cô!

- Xu Mật Sứ quá khen rồi!

Trương Xuân Nhi khẽ vuốt cằm, lộ vẻ không kiêu căng cũng không nóng nảy.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cười ha hả nói: - Trương Nương Tử, nói một câu thật lòng, ta cảm thấy cô hoàn toàn có thể viết cho mình một quyển tự truyện rồi. Cô xem cô đi, lúc đầu vẫn còn là một tội phạm bị truy nã của nước Liêu mà bây giờ đã nhanh chóng biến hóa. Chậc chậc. Không thể tin được nha. Không bàn đến thủ đoạn làm ăn của cô mà đến thủ đoạn chính trị, cô cũng không hề thua kém ai. Ta đúng là đã quá khinh thường cô rồi. Ha ha. Đây quả là câu ta đã nói nhiều nhất trong mấy năm gần đây.

Trương Xuân Nhi vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Khẽ cười nói: - Thật ra những điều này ta đều học được ở chỗ Xu Mật Sứ đó. Nếu bàn đến truyền kỳ, Xu Mật Sứ còn vượt xa Xuân Nhi ta vô số lần. Ta chẳng qua chỉ học được sơ sơ bên ngoài mà thôi.

- Trương Nương Tử thật là biết nói chuyện.

Lý Kỳ cười ha hả, rồi lại nói tiếp: - Được rồi. Hiện tại phương pháp sấy khô cà phê ta đã dạy hết cho cô rồi. Cách trồng cà phê, ta cũng đã viết thành quyển sách nhỏ ở trên đây. Còn về việc pha chế mùi vị cà phê như thế nào thì ta tin chắc rằng Trương Nương Tử nhất định sẽ không muốn cùng Túy Tiên Cư của ta cùng sản xuất.

Trương Xuân Nhi cười nói:

- Nếu như Xu Mật Sứ sẵn lòng dạy dỗ thì Trương Xuân Nhi đương nhiên càng thêm cảm kích.

- Đừng, đừng, đừng!

Lý Kỳ khoát tay. Người con gái này đúng là lòng tham không đáy. Hắn không khách khí nói: - Vậy thôi, chỉ vậy thôi. Chúng ta đều là thương nhân. Người làm ăn nói chuyện làm ăn. Tin tức của cô cũng có giá quá rồi, thêm nữa thì ta lỗ mất.

Trương Xuân Nhi cũng không miễn cưỡng, nói: - Xu Mật Sứ nói rất đúng. Ta đã rất thỏa mãn.

Ngươi sẽ thỏa mãn ư? Hừ. E rằng chỉ có Cổ Đạt mới làm thỏa mãn lòng cô. Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi: - Như vậy bước tiếp theo Trương Nương Tử định sẽ làm gì?

- Tất nhiên là đi Nam Ngô mua đất rồi.

- Ha ha. Trương Nương Tử quả là người thông minh.

Lý Kỳ chỉ ngón tay vào người Trương Xuân Nhi tựa muốn nói: Người thông minh! Rồi lại nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, cũng gần chạng vạng tối rồi. Cho nên nói: - Vậy ta cáo từ trước, cuộc mua bán của chúng ta đến đây là chấm dứt!

- Xu Mật Sứ sao lại không ở đây ăn bữa cơm xoàng rồi hẵng đi?

- Ta nói rồi, đến đây là chấm dứt. Nếu như ta lại ăn thêm một bữa cơm nữa thì cô ắt là lỗ rồi.

Trương Xuân Nhi cười hai tiếng, nói: - Hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác cùng với Xu Mật Sứ!

Lý Kỳ chần chờ một chút, gật đầu nói: - Việc này đương nhiên là có thể. Dù sao thì lần này chúng ta đôi bên cùng có lợi. Đây đúng là hiếm thấy. Hy vọng còn có cơ hội. Cáo từ!

- Ta tiễn Xu Mật Sứ.

Trương Xuân Nhi đưa Lý Kỳ đến cửa sau, đưa mắt nhìn theo bóng Lý Kỳ lên ngựa rời đi. Lý Kỳ vừa mới đi, Cổ Đạt từ phía sau nàng đi ra, cười một tiếng, nói:

- Hắn vì cà phê mà làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng là lót đường giúp chúng ta.

Trương Xuân Nhi lắc đầu, cười lạnh nói: - Chỉ với chút cà phê cỏn con này, ngươi cho rằng hắn sẽ để ý sao? Lợi ích trước giờ của hắn, chúng ta có tư cách để động đến chăng. À. Ngươi đợi chút nữa phân phó người đi Nam Ngô mua đất trồng cà phê. Mặc kệ hương vị cà phê như thế nào, chỉ cần nó có thể nâng cao tinh thần, sau này nhất định sẽ kiếm được không ít lợi nhuận.

- Ừm.

Trước cửa nhà Xu Mật Sứ.

- Xu Mật Sứ, đây không phải là xe ngựa của Bạch Nương Tử sao?

Lý Kỳ vừa xuống xe ngựa, bỗng nghe Mã Kiều đột nhiên chỉ vào phía đối diện nói, đưa mắt nhìn lại, thì đúng là xe ngựa của Bạch Thiển Dạ vì thế hắn không nóng vội đi vào.

- Phu quân?

Bạch Thiển Dạ mới từ trong xe ngựa ra, bỗng nhìn thấy Lý Kỳ đứng ở trước cửa, không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Thiển Dạ, trong lòng bỗng dâng lên nỗi niềm thương yêu vô hạn. Khẩn trương đi ra phía trước đỡ nàng xuống xe, ngoài miệng còn lẩm bẩm: - Muội đó, đừng có liều mạng như vậy, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút!

Bạch Thiển Dạ chỉ lắc đầu một cái.

Lý Kỳ hiển nhiên biết nàng đang lo lắng điều gì, cười nói: - Ta có việc rất quan trọng muốn nói với muội.

- Chuyện gì vậy?

- Đi vào trước rồi hãy nói.

- À, đúng rồi, phu quân huynh mấy ngày nay đi sớm về muộn vội vội vàng vàng là có chuyện gì đó?

- Đàm phán.

Lý Kỳ qua loa đáp lại một tiếng rồi kéo Bạch Thiển Dạ đi vào trong phủ.

- Đại nhân, người đã trở về.

Vừa mới đến tiền viện, đã thấy Trần Đại Nương vẻ mặt hớn hở chạy ra đón.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Đại nương, chuyện gì mà làm cho bà cười nói không khép miệng vậy, ha ha, lẽ nào Tiểu Ngọc đã có?

- Phải, phải, phải. Trần Đại Nương ra sức gật đầu rồi lại lắc đầu nói: - Không phải, không phải, không phải.

Lý Kỳ nghe đến hồ đồ. Việc này còn có thể lập lờ nước đôi sao? Liền nói: - Cái gì phải rồi lại không phải. Đại nương, bà cuối cùng là muốn nói cái gì?

Trần Đại Nương phấn khích dậm chân nói: - Đại nhân, không phải Tiểu Ngọc có mà là Phong Nương Tử có!

- Cái gì?

Cả Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đều cả kinh.

Trần Đại Nương vội nói: - Đại nhân, chúc mừng chúc mừng. Phong Nương Tử mang thai rồi.

- Có thật không?

- Cực kỳ chính xác. Là Thập Nương Tử đích thân chẩn đoán đó.

Vậy thì không sai được rồi. Lý Kỳ phấn khởi vỗ tay một cái, nói: - Nghi Nô bây giờ đang ở đâu?

- Ở trong phòng đó.

Lý Kỳ nghe xong vội vàng kéo tay Bạch Thiển Dạ đi vào hậu viện. Đi chưa được hai bước, hắn quay đầu lại nói: - À, đại nương, tối nay làm thêm đồ ăn, còn nữa, tìm Tiểu Lục Tử đến đây cho ta. Tối nay phải náo nhiệt một chút.

- Dạ dạ dạ.

- Nghi Nô! Nghi Nô!

Lời còn chưa dứt, Lý Kỳ đã đẩy cửa phòng đi vào.

Chỉ thấy Lưu Vân Hi ngồi ở bên giường mà Phong Nghi Nô nửa người lại như nằm trên giường nghe ngoài cửa vang lên thanh âm của ái lang, không kìm nổi kích động, la lên: - Phu quân.

Lý Kỳ vừa nhìn thấy Phong Nghi Nô, vội vàng tiến lên, một tay ôm lấy Phong Nghi Nô. Hai người gắt gao ôm lấy nhau.

Lúc mới biết được tin này, Phong Nghi Nô còn kiềm chế nỗi vui sướng ở trong lòng nhưng vừa nhìn thấy Lý Kỳ thì căn bản không còn chế ngự được lòng mình nữa. Nước mắt hạnh phúc rơi xuống đầm đìa.

Lý Kỳ cũng xúc động, không lời nào có thể diễn tả được, chỉ nhẹ giọng nói: - Cảm ơn!

- Là muội phải cảm ơn phu quân mới đúng.

Phong Nghi Nô lúc thì khóc, lúc thì cười.

Hai người ôm nhau một hồi lâu mới buông ra. Lý Kỳ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Phong Nghi Nô lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng. - Đồ ngốc! Đây là chuyện vui mừng, không nên rơi nước mắt đó.

Phong Nghi Nô cười nói: - Muội biết thế nhưng muội chính là muốn khóc a.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy muội cứ thỏa sức mà khóc đi.

Lưu Vân Hi ở bên cạnh hết sức thành thật nói: - Tốt nhất là không được khóc, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi đó.

Lý Kỳ ngẩn ra, khẩn trương nói: - Không được khóc. Không được khóc.

Phong Nghi Nô nhìn bộ dạng khẩn trương của Lý Kỳ, không nhịn được mà bật cười, nói: - Phu quân, huynh thật là ngốc.

Lý Kỳ nói: - Cái kia lớn lên có đẹp trai không?

- Ngốc quá!

- Ách. Vậy cũng được. Ha ha. Muội vui vẻ là được rồi.

Lý Kỳ ôm Phong Nghi Nô, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vã hỏi Lưu Vân Hi: - Thập Nương, tình hình của Nghi Nô tốt chứ?

Lưu Vân Hi gật đầu nói: - Rất tốt. Nhưng mà bây giờ vẫn còn chưa ổn định, cần phải chú ý nhiều hơn nữa.

Lý Kỳ lập tức ngoảnh lại nói với Phong Nghi Nô: - Muội đã nghe chưa. Phải chú ý một chút, không thể lỗ mãng, hấp tấp giống như lúc trước. Còn nữa, không được trêu đùa phu quân nữa.

Phong Nghi Nô lườm hắn một cái, nói: - Được rồi, được rồi. Muội biết rồi. Còn nói người ta lúc nào cũng lỗ mãng hấp tấp. Đang nói nàng ta bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó, nói: - Đúng rồi. Thập Nương. Cô không phải là có chuyện cần nói với phu quân sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status