Bắc Tống phong lưu

Chương 565-2: Giọng khách át giọng chủ


Hắn vừa dứt lời thì một cái bát nữa đưa ra:- Đại ca, có thể giúp ta thêm canh vào không?

Lý Kỳ vừa nhìn, đúng là Hồng Thiên Cửu, lại thấy trong bát của gã chỉ còn một đống mỳ, hắn ngạc nhiên hỏi:- Tiểu Cửu, ta chỉ cho ngươi ăn mỳ chứ không phải uống nước canh.

Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói:- Đại ca, ta quen húp canh trước rồi, sau đó mới ăn mỳ.

- Thói quen của ngươi thực tế quá đấy, ai mà buôn bán được với ngươi chứ, chỉ có lỗ vốn thôi.

Lý Kỳ trừng mắt lên cho vào bát của Hồng Thiên Cửu nước canh.

Đám Trịnh Dật cũng không ngồi liền đứng ăn tại chỗ. Súp thịt dê ngon, không hề có mùi hôi. Mỳ dai, lại kết hợp với thịt hộp quả thực là hoàn mỹ.

Trương Xuân Nhi và Vương viên ngoại thưởng thức xong cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói gì cho phải.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì ngồi xổm xuống gắp từng gắp mỳ bỏ vào miệng. Những người khác nhìn chằm chằm phát nhỏ cả dãi ra.

Hai tên này không cho đi làm người mẫu quảng cáo thì thật lãng phí. Lý Kỳ cười thầm, chợt nghe thấy Trịnh Dật nói:- Lý sư phó. Cậu làm mỳ này bằng gì mà dai vậy?

Tài tử đúng là tài tử. Vấn đề này mà cũng hỏi được. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Rất xin lỗi, tôi không thể nói được.

Trịnh Dật sửng sốt lập tức hiểu ngay, vẻ mặt hơi xấu hổ liền gật đầu xin lỗi Lý Kỳ rồi lại nhìn mỳ trong bát, bộ dạng như suy nghĩ điều gì đó.

Một lát sau Lý Kỳ lai bưng 10 bát mỳ khác cho khách. Thấy mọi người ăn mỳ ngon lành, hắn cất cao giọng nói:- Các vị bây giờ đã nhìn thấy rồi, mỳ này tiện đến thế nào. Hơn nữa chỉ cần để kín thì bảo quản được rất lâu. Không chỉ có thế, sau này lúc chúng tôi bán mỳ ăn liền ra ngoài còn tặng gia vị nữa.

Mọi người không ngại thử nghĩ một chút, vào lúc gấp gáp, hoặc là buổi tối thật đói bụng mà không muốn ra ngoài thì có thể đun nước sôi bỏ mỳ này vào. Chỉ một chốc là có thể ăn được, hơn nữa sẵn có thịt hộp, so với loại bánh mỳ khó nuốt kia thì mỳ tôm này tiện hơn trăm lần.

Còn nữa, khi mọi người xa nhà có thể mang mỳ ăn liền, thịt hộp nếu đói bụng chỉ cần đun nước hoặc mang theo một nồi đất nhỏ vừa nấu vừa ăn, sẽ không làm chậm hành trình. Hương vị thơm ngon, món mỳ ăn liền này chính là lương khô cho những chuyến đi xa.

Mọi người nghe thấy vậy liền gật đầu, đặc biệt là vào thời tiết lạnh có một bát mỳ nóng hôi hổi, cảm giác thật tuyệt vời.

Vương viên ngoại thực sự không nhịn được nữa, rõ ràng là hắn đang quảng cáo món ăn của hắn ta mà. Đúng là ức hiếp người quá đáng, ông ta đứng lên nói:- Lý sư phó, ngươi đang ở trong quán của ta nói những lời này có thấy là không ổn không?

Mọi người đều sửng sốt, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Vương viên ngoại.

Trương Xuân Nhi nhướn mày than nhẹ một tiếng, còn Thái Mẫn Đức thì đang nhìn với vẻ hứng thú.

Lý Kỳ ngạc nhiên nói:- Mục đích của Vương viên ngoại tổ chức buổi hội ẩm thực này không phải là để cho càng nhiều người biết đến ẩm thực Đông Kinh ta sao? Tôi nghĩ là như vậy đó, còn nếu thật sự không phải thì tôi xin lỗi, bây giờ tôi không làm nữa, tránh để viên ngoại phiền lòng.Hắn nói xong liền nói về phía đám Ngô Tiểu Lục:- Dọn đi, dọn đi.

Nhưng người đang ăn đâu để cho hắn làm như vậy, một vị công tử đi lên nói:- Lý sư phó có ý gì vậy, chúng tôi còn chưa ăn. Ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh như vậy được.

Lý Kỳ khó xử nói:- Vị công tử này đừng trách tôi suy nghĩ không chu toàn. Đã mạo phạm đến Vương viên ngoại là lỗi của tôi, không có liên quan gì đến Vương viên ngoại. Thực sự xin lỗi, thế này đi, nếu công tử thích thì hôm khác đến Túy Tiên Cư, tôi sẽ miễn phí cho công tử một bát mỳ.

Trịnh Dật nghe thấy vậy liền lắc đầu cười khổ, quỷ tâm của người này đúng là quá nhiều. Thật không thể hiểu nổi với bản tính của Tam muội sao có thể chung sống với hắn được chứ?

Đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu thấy vậy cũng định góp vui nhưng bị Phàn Thiếu Bạch ngăn lại.

Công tử kia xị mặt xuống, nhướng lông mày lên nhìn về phía Vương viên ngoại nói:- Vương viên ngoại, lòng độ lượng của ông cũng nhỏ quá đấy. Lúc trước ông mời tôi đến, còn nói có thể thoải mái tận hưởng các món ăn Đông Kinh tôi mới đến đấy, giờ tôi muốn ăn một bát mỳ của Lý sư phó mà cũng bị ông quấy nhiễu, đây là cái lý gì vậy?

Lại nghe có người nói:- Đúng vậy, hơn nữa Lý sư phó nói là làm miễn phí không thể tính là buôn bán trong quán của ông được, không thể như thế được.

Mọi người vừa oán giận Vương viên ngoại không rộng lượng, vừa la hét bắt Lý Kỳ nấu mỳ tiếp.

Vương viên ngoại thấy mọi người công khai lên án mình mà đổ mồ hôi không biết phải làm thế nào cho phải.

Thành sự thì không đủ, mà bại sự đã dư, Trương Xuân Nhi bất mãn nhìn Vương viên ngoại, sau đó cười nói:- Các vị cứ yên tâm chớ vội, Vương viên ngoại không có ý đó. Nhớ hai ngày trước, Vương viên ngoại còn nói với tôi, ông ấy đã năm lần bảy lượt cho người đến mua thịt hộp của Túy Tiên Cư nhưng đều không mua được, trong lòng rất buồn rầu. Tiểu nhị của Túy Tiên Cư nói đã bán hết rồi. Bây giờ thấy Lý sư phó lại mang hộp thịt hộp đến cho nên có hơi không vui mới nói mấy câu như vậy. Các vị xin đừng trách móc.

Vương viên ngoại vội gật đầu nói:- Trương nương tử nói không sai. Ta nói này Lý sư phó, ngươi có đồ tốt mỗi lần mang ra bán có một ít. Nếu mỳ và thịt hộp này ngươi bán hai ngày rồi lại không bán nữa, lão hủ chỉ sợ chư vị quý khác sẽ giận cho đánh mèo lây sang tiểu điếm, vì vậy ta mới thấy ngươi nói những lời này trong quán của ta là không ổn.

Đám khách nghe thấy vậy cũng thấy hai người họ nói không phải là không có lý.

- Đúng vậy, Lý sư phó, thịt hộp này ở đâu ra vậy?

Người đàn bàn này đúng là có bản lĩnh thật, nói năng vài câu đã châm chiến hỏa dẫn lên người của mình rồi. Lý Kỳ thầm mắng nhưng ngoài miệng lại cười nói:- Đương nhiên chỗ thịt hộp này làm trong hai ngày nay chứ không cần đến cả tháng.

- Nếu đã như vậy sao ngươi không bán ra nữa?

Lý Kỳ vội nói:- Mọi người đừng sốt ruột. Túy Tiên Cư chúng tôi đang đẩy nhanh tốc độ, chỉ có điều bây giờ số lượng quá ít. Nếu lấy ra ngay bây giờ chỉ e chưa hết một nén nhang mọi người đã mua hết rồi. Đến lúc đó chỉ e mọi người sẽ càng tức giận thêm. Tôi rút kinh nghiệm lần trước phải tính cho đủ. Cam đoan có thể cung cấp đủ thịt hộp liên tục cho mọi người, cũng hi vọng mọi người chuẩn bị thời gian đến Túy Tiên Cư chúng tôi.

- Vậy mì ăn liền thì sao? Ngươi chuẩn bị bao nhiêu?

- Hả?Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Thực ra mỳ ăn liền thì nhiều hơn. Lúc trước bán món đậu phụ chao tôi cũng không biết các vị có thích mỳ này không, cho nên mới nghiên cứu chế ra, nhưng vì thế cũng không dám bán nhiều. Tuy nhiên nếu các vị đã ưu ái mỳ ăn liền như vậy rồi thì tôi đảm bảo với các vị sang năm sẽ cho ra sản phẩm này. Đến lúc đó thịt hộp và mỳ tôm cũng ra mắt một lúc mới gọi là tuyệt. Mọi người thấy có đúng không?

Mọi nghe Lý Kỳ nói cũng hợp lý liền gật đầu. Lúc này Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên đi tới nhỏ giọng nói:- Đại ca, cho ta thêm bát nữa.

Lý Lỳ nói lời công bằng:- Tiểu Cửu sao ngươi có thể tham lam như vậy chứ? Bây giờ vẫn còn nhiều người chưa ăn, ngươi đã ăn rồi thì phải để người khác ăn với chứ.

Mọi người thấy thế liền cảm kích nhìn Lý Kỳ, còn nhìn Hồng Thiên Cửu thì với ánh mắt như lửa chiến.

Hồng Thiên Cửu hậm hực, mình ăn có một bát mỳ mà phải nói lời nghiêm trọng thế sao.

Lần này ngay cả Cao Nha Nội cũng không dám đứng ra nói giúp.

Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm cười nói với Vương viên ngoại:- Vương viên ngoại, chúng tôi tiếp tục nấu mỳ nhé.

- Đương nhiên, ngươi muốn nấu bao lâu cũnng được.Tuy ông ta cười nói nhưng từng chữ đều là rít ra từ kẽ răng đấy.

Từng bát mỳ nóng hổi nổi được đẩy vào tay Vương viên ngoại đưa đến cho những người khác. Những người này là lần đầu tiên ăn mỳ ăn liền, chỉ hận là được ăn quá ít.

Có người đã bắt đầu đặt hàng với Lý Kỳ. Hắn cũng không vội vàng đồng ý, vì giá cả hắn vẫn chưa tính xong.

Các dấu hiệu này cho thấy Lý Kỳ chính là giọng khách át giọng chủ. Hắn đã trở thành người thắng lớn nhất trong buổi hội ẩm thực này rồi.

Mỳ vừa nấu xong, nhiệm vụ của Lý Kỳ cũng đã hoàn thành, bây giờ là lúc rút lui rồi.

Tuy trên bản vẫn còn rất nhiều món ăn ngon nhưng mọi người đều ăn mỳ đã no. Chỉ còn một số ít người là tiếp tục thưởng thức, đại bộ phận mọi người vỗ bụng theo Hồng Thiên Cửu đến Phàn lâu không say không về.

Ra khỏi Vương lầu, Lý Kỳ bảo Ngô Tiểu Lục để dụng cụ sau xe ngựa rồi cho họ đi về trước.

Lúc đám Ngô Tiểu Lục vừa mới đi ra thì Tần phu nhân xuất hiện, than nhẹ một tiếng nói:- Sớm biết thế này ta đã không nên tới. Ngươi đắc tội với người ta rồi.

- Phu nhân, sao cô có thể nói như vậy được? Cô không thấy vừa rồi tôi đã xin lỗi rồi sao? Nói chuyện dễ nghe như tôi đây, cô có thể tìm người giống như thế được không?

Lý Kỳ phản bác.

Ngươi đúng là đồ khoe mẽ. Tần phu nhân buồn rầu lắc đầu khoát tay nói:- Không nói nữa, chúng ta về thôi.

Nàng chưa nói xong thì đã thấy Lý Kỳ chui vào trong xe ngựa ngồi rồi.

Tần phu nhân ngạc nhiên nói:- Ngươi làm gì vậy?

- Không phải cô nói là về nhà sao?

- Nhưng ngươi vào bên trong ngồi rồi, ta đây thì làm sao?

- Cô cũng có thể vào ngồi mà, không phải cũng không dám ngồi đấy chứ.

- Ngươi là nam, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nàng còn chưa nói thì Lý Kỳ đã ngắt lời:- Oa, phu nhân đúng là chuẩn mực nha. Vừa rồi lúc cô đi lên lầu với Trịnh nhị ca rất chủ động, lại nóng lòng, không hề nói đến nam nữ thụ thụ bất thân. Lúc này thì sao, phu nhân, tôi cảm thấy cô quá giả dối. Cô đã không muốn lên xe vậy tôi cũng không ép, cô cứ ngồi kiệu từ từ về. Mã Kiều chúng ta đi.

Tần phu nhân ngây người ra, mình lấy đâu ra kiệu lúc này chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status