Bắc Tống phong lưu

Chương 971-2: Lấy danh, chiến thế tục (1)


Hơn nữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ, hai người họ từ nhỏ đã không cha không mẹ, cũng không có ai dạy dỗ họ những đạo lý này. Đặc biệt là Dương Quá. Từ nhỏ, y đã phải đối mặt với khó khăn sinh tồn của cuộc sống, không chỉ là đi ăn trộm gà bẫy chó. Nếu nói y nhìn trộm quả phụ tắm, ta cũng có thể tin. Mặt khác, họ lớn lên ở mộ cổ, ngầm nảy sinh tình cảm, cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao con người không phải là cây cỏ, sao có thể vô tình. Đó cũng không phải là lỗi của họ. Nhưng lỗi lầm vẫn là lỗi lầm. Họ cũng sẽ vì vậy mà phải trả giá đắt, bao gồm cả Doãn Chí Bình. Nhưng, họ đều dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình. Đó chính là tư tưởng ta đề xướng trong cuốn sách này. Ta thấy một cuốn sách trước tiên không phải là dạy người ta làm thế nào mới tốt, mà dạy người ta như vậy đối diện với lỗi lầm. Thị phi, ta không thể không nói vừa đúng vừa sai. Nhưng ta biết, mỗi người đều có thể phạm sai lầm. Thánh nhân cũng không ngoại lệ, không có sai lầm, không có thất bại, không có bất ngờ, đó không phải là cuộc sống. Thử hỏi tiểu thuyết không có cuộc sống, ai thích đọc chứ? Ta có thể bảo đảm với đại quan nhân, cuốn sách này tuyệt đối không thể khiến người thất vọng.

Tuổi tác của người này không lớn. Nhưng, lời hắn nói ra lại có thể khiến người ta tỉnh ngộ. Lý Sư Sư ngây người ra một hồi, thở dài nói:

- Đúng vậy! Con người ai mà không phạm lỗi!

Tống Huy Tông cũng đầy cảm xúc, gật đầu nói:

- Còn gì tốt hơn, còn gì tốt hơn. Vì vậy có thể thấy, dũng cảm đối mặt với sai lầm, đó mới là khó nhất. Trên đời này, người có thể làm được điều này liệu có mấy người? Ôi, là quân tử thì nên làm như vậy.

Lời này nói ra, Lý Kỳ biết mình đã vượt qua cửa ải rồi, không dễ dàng gì!

Tống Huy Tông liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn thở phào một cái, bật cười ha hả nói:

- Lý Kỳ à, Nếu ngươi sống ở thời Tam Quốc, e là ngay cả thánh nhân Gia Cát cũng không phải là đối thủ của ngươi! Hay! Ngươi tiếp tục nói đi. Ta sẽ xem xem ngươi sẽ làm thế nào đối mặt với lỗi lầm đã phạm phải của ngươi bây giờ?

Trong giọng nói có mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa. Hắn biết, cuốn sách này ra đời, chắc chắn sẽ khiến một số người bất mãn. Tới khi đó nhất định sẽ náo nhiệt. Mỗi lần đều là Lý Kỳ thắng. Vô nghĩa, ông cũng muốn xem Lý Kỳ thua vài trận. Không thể không nói một câu, đây thực sự là một Hoàng đế vô lương mà lại nhàm chán.

- Vâng vâng vâng.

Lý Kỳ liền gật đầu, trong lòng thầm nhủ, Tiểu Long Nữ bị nhục, đám người Cao Nha Nội cũng chắc chắn sẽ không vui. Mà Doãn Chí Bình lại là đạo sỹ. Những đạo sỹ gia đó chắc chắn sẽ tới tìm mình tính sổ, càng giãy giụa, quan hệ giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ vẫn chính là điều không thể nói trước được trong thế giới loài người. Những thư sinh đó, sỹ tử đó chắc chắn cũng sẽ tới gây chuyện. Mẹ kiếp! Như vậy, ta há chẳng phải là khốn khó khắp nơi sao? Ôi, ta thực đúng là tự chuốc tội rồi.

Nhưng, không còn cách nào khác, Hoàng đế bỏ qua việc chỉnh đốn hắn. Lý Kỳ chỉ có cứng rắn chống đỡ phía dưới. Do đó lại bắt đầu nói tiếp. Đương nhiên, hắn luôn đưa ra tình tiết đó, vẫn tiếp tục nói cho tới khi chiều tối. Lý Kỳ lại làm mấy món ăn. Khi ăn, Tống Huy Tông cho phép Lý Sư Sư viết thay. Ông rất yên tâm về Lý Kỳ, huống hồ còn có Phong Nghi Nô ở đây. Quan trọng nhất là như vậy ông có thể bày mưu tính kế ở đây rồi. Ông đối rất tự tin về tài văn chương của mình, muốn thử một lần.

Lý Kỳ thấy ông nói như vậy, nếu mình không đồng ý, nói không chừng sẽ bị người ta xem là có tật giật mình.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Kỳ và Phong Nghi Nô liền rời khỏi đó.

- Ta tiễn muội.

- Ừ.

- Nhà muội hay là …. Tần phủ?

- Huynh tìm đường chết đi!

Lý Kỳ nhìn bộ dạng thẹn thùng của Phong Nghi Nô, bật cười ha hả. Ngồi lên xe ngựa của Phong Nghi Nô đi thẳng tới lầu các của Phong Nghi Nô.

Trong xe, Lý Kỳ nhìn bộ dạng trong lòng trĩu nặng của Phong Nghi Nô, liền hỏi:

- Ôi, muội đang nghĩ cái gì thế?

Phong Nghi Nô khẽ giật mình, u oán nói:

- Đây đều là trách huynh.

Lý Kỳ không hiểu gì liền nói:

- Ta có làm gì đâu! Lẽ nào, muội cảm thấy ta nên làm gì sao?

Phong Nghi Nô gắt một cái, nói:

- Huynh nghĩ đi đâu vậy? Muội đang muốn nói với huynh chuyện trước đây. Mỗi khi muội nhớ tới đoạn đó của Tiểu Long Nữ, lại cảm thấy trong lòng ngột ngạt. Thậm chí còn thấy khó chịu.

Nói tới đây, nàng khẽ thở dài một tiếng, cảm khái nói:

- Thế sự vô thường, vận mệnh trêu người. Cho dù huynh có lợi hại hơn nữa, thì đã sao?

Người con gái này thật đúng là đa sầu đa cảm! Lý Kỳ nhìn bộ mặt yêu kiều của Phong Nghi Nô, dáng người quyến rũ, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Muội nói không sai. Nhưng ta vẫn thấy con người thắng thiên. Ta có một cách có thể tránh trước vận mệnh bi thảm của Tiểu Long Nữ.

Phong Nghi Nô theo bản năng nói:

- Cái gì?

Nàng vừa nói dứt lời, Lý Kỳ bỗng ôm lấy nàng. Bờ môi khát khao đã lâu đặt lên bờ môi quyến rũ, đầy đặn đó. Không để cho đối phương kịp phản ứng lại, chiếc lưỡi cuồng nhiệt đó liền thuận thế đi vào trong miệng Phong Nghi Nô, giống như có sự cuốn hút, khiến người ta say đắm. Lý Kỳ không khỏi ôm chặt nàng hơn.

Trái tim Phong Nghi Nô đập loạn xạ, hai mắt trợn trừng. Đột ngột! Chuyện này quá đột ngột! Còn chưa để cho nàng kịp phản ứng lại, một bàn tay đã đặt lân “ngọn núi” khiến người ta thần hồn điên đảo đó. Nàng giật mình, ngẩn người ra. Như sực tỉnh, trong đầu như cố gắng liều mạng, đẩy Lý Kỳ ra, tức giận nói:

- Huynh … huynh muốn làm gì?

Oa! Không ngờ cơ thể người con gái này lại tốt như vậy. Nhìn thực tiễn mới là vương đạo! Trong lòng Lý Kỳ vẫn đang từ từ trở lại, không thể chịu nổi nữa nói:

- Ta đây là đang giúp muội tránh khỏi vận mệnh bi thương của Tiểu Long Nữ! Muội nghĩ mà xem, nếu Tiểu Long Nữ ở mộ cổ chính là Dương Quá. Đó không thể xảy ra chuyện như vậy. Đây có lẽ là bài học xương máu, chúng ta phải đề phòng chuyện chưa xảy ra mới đúng.

Đề phòng chuyện chưa xảy ra? Phong Nghi Nô sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt ửng đỏ, e thẹn, túm lấy chiếc gối trên đầu ném đi, xấu hổ nói:




- Muội thấy huynh mới chính là Doãn Chí Bình.

Lý Kỳ liền nhận lấy chiếc gối, khẽ thở dài một tiếng. Đây đã là lần thứ ba rồi, vẫn luôn ném gối vào ta như vậy, lại không muốn cùng giường chung gối với ta, làm gì có chuyện đấy! Tức giận nói:

- Ta ngược lại nghĩ rằng, tốt xấu gì Doãn Chí Bình người ta vẫn còn đạt được.

- Huynh vô sỉ.

- Nếu ôm vợ mình cũng gọi là vô sỉ, vậy ngoài hòa thượng, thái giám ra, trên đời này còn có chính nhân quân tử không?

Lý Kỳ ánh mắt rưng rưng, vẻ mặt chua xót nói.

Phong Nghi Nô nghe nói vậy không khỏi giật mình. Đúng vậy, ta sớm đã là người của hắn rồi. Đó cũng không có gì đáng trách. Vì sao mình vừa rồi lại còn tức giận đẩy hắn ra chứ. Phong Nghi Nô ơi Phong Nghi Nô, sao ngươi lại vô dụng như vậy? Không nói Thất nương, e là Hồng Nô cũng còn mạnh mẽ hơn ngươi gấp vạn lần. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng cảm thấy rối rắm lạ thường, đôi bàn tay trắng ngần nắm chặt lại.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt đau khổ của nàng, trong lòng nhói đau. Kỳ thực hắn cũng chính là tiện miệng mà nói ra. Bởi vì hắn sớm đã biết Phong Nghi Nô vẫn luôn mong muốn trao thân thể cho mình trong đêm động phòng hoa trúc. Một người phụ nữ muốn có đêm đầu tiên hoàn mỹ, điều đó không hề sai. Là một người đàn ông nên hiểu mới đúng. Khẽ ôm lấy nàng, lại thấy nàng run rẩy, đầy dục hỏa bỗng hóa thành nhu tình, cười nói:

- Xin lỗi, là … là ta quá đường đột.

Phong Nghi Nô thấy hắn nói như vậy, trong lòng càng thấy giận mình. Đôi mắt rưng rưng chớp chớp, lắc đầu nói:

- Là muội không đúng, muội cũng không biết vì sao mình lại như vậy. Nếu huynh thực sự muốn … vậy … vậy ….

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Nàng thực sự xem ta là Doãn Chí Bình rồi. Dương Quá hắn còn có thể chờ đợi 16 năm, ta cũng có thể chờ … phì phì phì. Ta mới chưa đợi được 16 năm, chờ Thất nương trở về, ta sẽ lập tức chính thức đón các nàng về nhà. Tới khi đó, hi hi, chúng ta sẽ cùng ngủ chung, cùng ….

Mặc dù hắn đã nhận được thánh chỉ, nhưng trong lòng hắn Bạch Thiển Dạ nhất định sẽ là người phụ nữ đầu tiên ngồi kiệu hoa vào cửa chính Lý gia hắn. Trong số 3 người phụ nữ còn lại, cũng đồng thời nghĩ như vậy. Đó là lẽ đương nhiên, không có gì đáng trách, cũng không ai dám chỉ trích.

Phong Nghi Nô ửng mặt lên, khẽ ừ một tiếng, bỗng hỏi:

- Vì sao Dương Quá phải chờ 16 năm?

Trời, bi kịch rồi! Lý Kỳ nói:

- Hôn ta một cái sẽ nói cho nàng biết.

Hắn vừa nói dứt lời, Phong Nghi Nô liền ngẩng đầu lên đặt môi lên hôn một cái.

Hôm thật nha! Lý Kỳ đảo mắt nhìn, cực kỳ buồn bực nói:

- Xem ra muội yêu Dương Quá còn hơn cả ta. Vì hắn ta, muội còn chủ động như vậy, ây da, hóa ra là như vậy, ta nghĩ ta đã hiểu rồi.

Phong Nghi Nô liền nói:

- Không … không phải, muội … muội vừa rồi chỉ là … chỉ là muốn bồi thường cho huynh.

Nàng nói tới câu sau thì giọng bỗng ngân ra, mặt đỏ như tiết.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên, nhếch miệng hừ một cái nói:

- Đó là bồi thường cho ta? Muội xem Lý Kỳ ta là người thế nào? Tên ăn mày à? Ta đường đường đường là Kim Đao Trù Vương, không hôn được một cái thì tức không chịu nổi! Muội tự xử lý đi nhé.

Phong Nghi Nô lúc này mới phản ứng kịp, biết mình bị mắt lừa, trong lòng vừa tức vừa thẹn. Lấy chiếc gối từ tay hắn ra, ấn lên mặt hắn một cái, nói:

- Huynh hôn một cái đủ rồi.

Lý Kỳ lấy chiếc gối ra, một tay ôm lấy nó, dặt lên đùi mình, cười hi hi nói:

- Phu nhân có lệnh, tiểu nhân sao dám không theo.

Nói xong, lại một lần nữa áp lên bờ môi quyến rũ đó.

Lần này Phong Nghi Nô không còn đẩy hắn ra nữa, cái lưỡi thơm tho chuyển động, lại vừa như muốn cự tuyệt lại như muốn mời chào, ngượng ngùng, ngốc nghếch đáp lại. Hai người càng quấn vào nhau, thoáng chốc trong xe như cảnh xuân vô hạn.

Tiếc là trời không làm vừa lòng người. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng Mã Kiều:

- Bộ soái, tới rồi.

- Cái gì? Tới rồi? Sao có thể chứ? Đi quanh kinh thành vài vòng nữa, không có lời của ta, xe không được dừng, hi hi, Nghi Nô, chúng ta tiếp tục.

- Không không không, dừng xe dừng xe, muội muốn xuống xe.

Trong lúc nói chuyện, Phong Nghi Nô đã vội chạy, rõ ràng là cực kỳ chật vật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status