Bám vào một vị vua hồ ly lạnh lùng

Chương 15: Vừa chột dạ vừa kinh sợ



[Con người là sinh vật khuyết thiếu cảm giác an toàn, bọn họ cần bạn cẩn thận quan tâm.]

Quyển “một trăm lẻ tám phương pháp tóm được lòng người” đã viết như thế.

Vì thế Du Khinh Trần ngoan ngoãn ở cùng con người này một đêm, cũng dâng lên quan tâm của bản thân mình.

Vừa mới bắt đầu Thiều Nhiễm còn im lặng, qua một lát lại ngủ say như chết, hơn nữa đột nhiên cử động được, liền không thể kiềm chế được thân thể mình, chân tay mở ra thành hình chữ đại, áo thì kéo lên trên, lộ toàn bộ bụng ra.

Du Khinh Trần cẩn thận sửa sang lại quần áo cho con người này, sau đó cẩn thận đắp chăn.

Thiều Nhiễm cực kỳ khó chịu khi bị trói buộc, rầm rì vài tiếng, khó chịu đạp chăn ra. Qua một lát lại nghiên thân thể, chân thon dài đè lên chăn, cả người giống như con sâu lông, lộ ra nửa tấm lưng tinh tế và nửa cái mông tròn tròn.

Du Khinh Trần hơi hơi run rẩy, vì tôn trọng con người này, chỉ ngắm nghía một chút, sau đó đè lại ham muốn, tâm trong sáng đắp lại chăn cho con người này.

Thiều Nhiễm lại đá chăn ra, cách quần nhiệt tình gãi gãi mông.

Con người không câu nệ tiểu tiết này thật đáng yêu. Du Khinh Trần chăm chú nhìn cái mông của con người này, do dự hai giây, không muốn làm con người này mệt, vì thế cẩn thận đưa tay vào trong quần con người này, gãi mông cho người ta.

Lúc này mới đúng là cẩn thận quan tâm.

Du Khinh Trần nhẹ nhàng gãi mông cho con người này, một chút cũng không thấy mệt. Chịu mệt nhọc vô tư kính dâng, đặc biết đáng khen ngợi.

Thiều Nhiễm cảm thấy mông hơi ngứa, theo bản năng rụt người lại.

Vì thế Du Khinh Trần gãi hơi mạnh một chút, từ gãi biến thành xoa.

Thiều Nhiễm “ưm” một tiếng, ngón chân vô ý thức co lại.

Nghĩ nghĩ con người này chắc là không thoải mái, Du Khinh Trần cẩn thận cọ cọ ngón chân cho con người này.

Trong lúc ngủ mơ mặt con người này đỏ lên thật không bình thường, Du Khinh Trần tri kỉ vuốt mặt con người này, giúp hạ nhiệt độ cho hắn.

“Không cần sờ soạng….” Thiều Nhiễm mơ màng nói.

Động tác của Du Khinh Trần hơi ngừng lại, tay cũng rời khỏi mặt Thiều Nhiễm.

Lúc này Thiều Nhiễm lại không vừa lòng, tùy tiện xoay người, đem tay của người nào đó bá đạo đặt ở trên mông mình, ý muốn chiếm lấy rất mạnh mẽ.

Xúc cảm ở lòng bàn tay mượt mà co giãn, Du Khinh Trần cứng đờ, bình tĩnh rút tay ra.

Trong lúc mơ ngủ Thiều Nhiễm cảm thấy mình bị ghét bỏ, ôm chăn cọ cọ, có bao nhiêu tủi thân liền thể hiện ra bấy nhiêu.

Du Khinh Trần nghiêng mặt nhìn con người này, có lẽ là bị bộ dạng này trêu ghẹo, cái đuôi ở phía sau không an phận lại dài ra, vô cùng thân thiết cọ vào người Thiều Nhiễm.

Thiều Nhiễm phản ứng thần tốc, bá đạo ôm lấy toàn bộ bộ lông, sử dụng luôn cả tay chân, vẻ mặt rất là thỏa mãn.

Cả người Du Khinh Trần cứng đờ, không hiểu được cảm giác lúc này là như thế nào, cả người nóng lên, trong lòng ngưa ngứa. Chờ sau khi phản ứng lại, bản thân sắp chạm tới môi Thiều Nhiễm.

Khoảng cách của hai người rất gần, mỗi khi con người này hô hấp, đều khiêu khích thần kinh bản thân mình.

Du Khinh Trần kiềm chế xao động trong lòng, xoa xoa môi người này, không dám dụng chạm quá nhiều, sợ không kìm chế được bản thân, không hề nghĩ tới hút tinh khí của con người này.

Thiều Nhiễm còn chưa hôn đủ, lập tức bám lại gần, giận dỗi nắm chặt cái đuôi, miệng cong lên rõ cao!

Hô hấp của Du Khinh Trần lập tức nặng nề, ý đồ muốn rút đuôi về.

Thiều Nhiễm ôm lấy đám đuôi xù xù, tủi thân than thở: “Của tôi…..”

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, cực lực khống chế bản thân, nhưng con người này lại luôn vô ý thức câu dẫn mình.

Thiều Nhiễm đỏ mặt, cọ mặt vào đám lông, hơn nữa dựa vào bản chất lưu manh chính xác tìm được miệng của Du Khinh Trần, hưởng thụ mà hôn lên.

Du Khinh Trần có thể tinh tường cảm nhận được tinh khí trong trẻo thanh tịnh của con người này, mình chỉ cần hút nhẹ một cái, thậm chí chỉ cần hô hấp một chút, là có thể hấp thu tinh khí của con người này.

Nhưng cứ tưởng tượng tới phải hấp thu tinh khí của con người này, Du Khinh Trần lại không muốn, không hiểu làm sao lại không muốn, trong lòng giống như bị ai đó nhéo đau vậy….

Từng cho rằng chỉ có con người mới có những cảm xúc này, Du Khinh Trần cũng không hiểu đây là cảm xúc gì, cố gắng khống chế xúc động trong người, nhưng cũng không thể khống chế xúc động của sinh lý.

Tất cả cái đuôi đều đói khát cọ cọ ở trên mông cong của con người này, rất nhanh đều biến thành màu phấn hồng.

Ngày hôm sau, Thiều Nhiễm vừa mới mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt ngàn năm không thay đổi, suýt nữa bị dọa héo!

Đúng, là bị dọa héo! Bởi vì tối hôm qua không hiểu tại sao Thiều Nhiệm lại mộng xuân cả đêm, tinh thần của tiểu Thiều Nhiễm quả thực không thể miêu tả !

Vậy cũng không coi là gì, đáng sợ nhất là diễn viên trong mộng xuân chính là người trong sáng không tì vết Du Khinh Trần ! mà nội dung của mộng xuân rất là kiều diễm!

Trái tim đập bình bịch, vành tai đỏ bừng, Thiều Nhiễm làm sao cũng không bình tĩnh được, làm bộ như không có việc gì, nhìn mắt Du Khinh Trần.

Du Khinh Trần nhìn qua giống như là  một người không nhiễm khói lửa nhân gian, lại còn là một người cấm dục, nhìn như thế nào cũng thấy rất là đoan chính.

Nhớ tới tối hôm qua mông ẩm ướt dính dính, Thiều Nhiễm càng cảm thấy xấu hổ !

« Tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào ? » thanh âm của Du Khinh Trần truyền tới.

Thiều Nhiễm ậm ờ trả lời : « Tốt, tốt lắm. »

Du Khinh Trần vui mừng, đây chính là do mình cẩn thận quan tâm mà ra.

Trong lòng Thiều Nhiễm có quỷ, cả ngày đều không yên lòng, thường thường trộm nhìn Du Khinh Trần. Nhưng dọa người nhất là mỗi lần đều có thể bắt gặp ánh mắt không có độ ấm của Du Khinh Trần.

Đối với Thiều Nhiễm đôi mắt kia là trào phúng, hoặc giống như là : giả vờ đi, cậu cứ giả vờ đi, tôi biết cậu mơ cái gì.

Thiều Nhiễm vừa chột dạ vừa kinh sợ, cười lễ phép với người này.

Du Khinh Trần bình tĩnh thu hồi tầm mắt thể hiện sự quan tâm của mình, cảm giác mình cùng Thiều Nhiễm ngày càng hiểu nhau, cảm tình càng ngày càng tăng.

Thật vất vả chịu đựng đến khi kết thúc, Thiều Nhiễm nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cách đó không xa, Du Khinh Trần đang tao nhã xoa cánh tay, vẻ mặt cao quý lãnh diễm.

Thiều Nhiễm giống như bị trúng thuốc, nhìn thấy người này là cả người khô nóng, chỉ đành phải cứng rắn, lướt qua người này.

Du Khinh Trần giơ tay che ở trước ngực con người này.

Thiều Nhiễm : « ….. » Thực đáng sợ, vậy là không thể tránh khỏi trận gió tanh mưa máu này rồi.

Du Khinh Trần hắng hắng giọng, rụt rè nói : « Có việc gì gấp sao ? »

Trong lòng Thiều Nhiễm giật nảy, đây là khởi binh vấn tội sao ?

Thấy con người này cúi đầu, không có nhiệt tình như bình thường, trong lòng Du Khinh Trần hơi buồn, thản nhiên nói : « Vì sao không nhìn tôi ? »

Loại giọng điệu hiểu rõ mọi chuyện này…., cả người Thiều Nhiễm không được tự nhiên, quả nhiên là đã biết tất cả, hiện tại không nghi ngờ gì là muốn mình lựa chọn :  cậu là muốn ngoan ngoãn tự nhận tội hay là muốn tôi truyền tin này ra ?

Trong không khí im lặng, Thiều Nhiễm kiên trì thăm dò : « Tối hôm qua tôi không phải…. ? »

Du Khinh Trần không nói lời nào.

Thiều Nhiễm thấy thế trong lòng cho rằng đã đoán đúng, nói năng lộn xộn : « Anh đừng để ý, tôi lúc ngủ là như vậy, tôi không có ác ý gì, nếu tôi làm gì anh, hoặc là buộc anh làm cái gì, hoặc là dụ dỗ anh làm cái gì, nhất định là vô ý mà thôi…. »

Bản chất lưu manh của Thiều Nhiễm còn chưa khôi phục lại, thanh âm càng nói càng thấp, càng ngày càng lo lắng.

Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi đột nhiên đến gần người này.

Thiều Nhiễm theo bản năng né tránh.

« Đừng nhúc nhích. » Một tay Du Khinh Trần đè lại ót con người này.

Nhìn thấy mặt băng sơn từ từ đến gần, Thiều Nhiễm thốt ra : « Tôi sai rồi ! »

Động tác của Du Khinh Trần hơi dừng lại.

« Tôi không nên suy nghĩ lung tung như vậy, » Thiều Nhiễm chân thành nói, « Dù sao thì tôi cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng không phải là sự thật. Hơn nữa anh cũng không mệt. »

Du Khinh Trần nâng tay.

Thiều Nhiễm nhắm mắt lại : « Đánh nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt. »

Du Khinh Trần đem thứ gì đó ở trên lông mi con người này gảy xuống, thản nhiên nói : « Lông mi. »

Thiều Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, từ từ mở mắt ra : « ….. Anh không đánh tôi ? »

Du Khinh Trần khó hiểu : « Vì sao lại nói như vậy ? »

Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu, thì ra chỉ là mình sợ bóng sợ gió thôi, tự mình suy diễn ra mà thôi !

Ngay khi Thiều Nhiễm nghĩ việc này có thể qua rồi, Du Khinh Trần đột nhiên mở miệng: « Chuyện tối hôm qua cậu không có ấn tượng gì sao ? »

Thiều Nhiễm không chút do dự nói: “Đúng, tôi không có ấn tượng, tỉnh lại liền quên mất mình đã mơ cái gì ! »

Du Khinh Trần nhìn con người này.

Thiều Nhiễm chột dạ sửa miệng : « Không, tôi không có nắm mơ ! »

Vậy cậu có cảm nhận được tôi đã tóm được lòng của cậu không ? Du Khinh Trần đương nhiên không thể nói trắng ra như vậy, rụt rè nói : « Cậu nhìn tôi, không có cảm giác kỳ quái gì sao ? »

Tên ngốc mới có thể thừa nhận ! Thiều Nhiễm lắc đầu như trống bỏi.

Du Khinh Trần hơi buồn bực, mặt không thay đổi xoa xoa đầu trống bỏi.

« Vậy, tôi đi trước. » Trống bỏi cũng cẩn thận lùi về phía sau vài bước, sau đó nhanh chóng xoay người chạy trối chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status