Bạn cùng bàn

Chương 25: Giấm Càng Ngày Càng Chua (1)


Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Nhã Ân cùng Chương Hàm Kiệt đi dạo phố một lúc. Vì đã vào hè nên không khí có chút khô hanh, đi một tí là nó đã kéo Hàm Kiệt vào trong quán cà phê ngồi điều hòa. Chương Hàm Kiệt tất nhiên không hề nói gì, ngoan ngoãn làm theo nó, dù sao anh ta cũng mới về nước, vẫn chưa thông thạo đường xá cho mấy!

Chương Hàm Kiệt vừa ngồi vào ghế đã rút tận mấy tờ giấy ăn đưa cho nó, ý bảo để thấm mồ hôi. Nhã Ân vui vẻ nhận lấy, Chương Hàm Kiệt có khác nha, cực cực kỳ kỳ ga lăng!

Nhã Ân sau khi gọi bồi bàn chọn đồ uống, nó hướng Chương Hàm Kiệt, hỏi:

"Anh Kiệt, anh tính về nước trong bao lâu?"

Chương Hàm Kiệt cau mày: "Cứ ở đây cái đã, tính sau!"

Nhã Ân gật gật gù gù ra vẻ hiểu chuyện.

"Em cả ngày mai rảnh rỗi chứ?"

Nhã Ân lắc đầu: "Mai em còn phải làm nốt một bài thực hành nữa, em bị chậm!"

Chương Hàm Kiệt lại nhíu mày.

Nhã Ân nhìn biểu cảm nhăn như khỉ đột của ông anh họ mà cười khì, nó đưa một ngón tay hướng trán Chương Hàm Kiệt, ấn ấn: "Anh lúc nào cũng phải tỏ ra là mình ngầu mới được sao?"

Chương Hàm Kiệt lắc đầu: "Không cần ra vẻ thì nó cũng như thế rồi!"

"Anh có muốn xấu trai không? Để em làm cho!"- Nhã Ân nhấc mông khỏi ghế, chồm ra bàn, ánh mắt mười phần nguy hiểm nhìn Hàm Kiêt.

Chương Hàm Kiệt giật mình, lấy một ngón tay của mình gí vào trán Nhã Ân, đẩy nó ra xa: "Đừng có nháo nữa!"

Nhã Ân cười hì hì thích thú.

Hôm nay quán cà phê này khá đông nên cho đến năm sáu phút sau vẫn không có cà phê như bình thường. Chương Hàm Kiệt thì say mê chơi game, nó cuối cùng cũng rút điện thoại ra. Cả chiều nay nó đã chẳng thèm sờ mó đến cái điện thoại rồi!

Để xem nào! Tổng cộng có 21 cuộc gọi đến, 12 tin nhắn và tận 20 cái icon tức giận, báo hiệu cho ngày tận thế của nó.

Vậy là trưa nay nó không chịu xem điện thoại, kết cục là như thế này!

Nhã Ân lo lắng gọi điện lại cho An Nhiên, giọng vô tội: "Tiểu An, cậu đừng vì thế mà giận tớ chứ! Trưa nay nhà tớ có việc thật mà!"

"Việc gì vậy?"

"Việc quan trọng a!"

An Nhiên lại hỏi: "Việc quan trọng là việc gì?"

Chương Hàm Kiệt thấy đồ uống đã được gọi ra, lại không thấy nó ngồi vào bàn, đi đến bên cạnh nó nói làm nó giật bắn mình: "Nhã Ân, em vào ngồi đi!"

Nó quay lại, gượng cười: "Được rồi! Anh vào ngồi trước đi, chờ em một lúc!"

An Nhiên ở bên đầu dây bên kia không phải là không nghe được thanh âm trầm ấm kia, nó lập tức cau mày: "Nhã Ân, cậu bắt cá hai tay đấy à?"

Nhã Ân giải thích: "Không! Không phải!"

An Nhiên đã bắt đầu nóng ruột, hỏi: "Cậu bây giờ đang ở đâu? Nói mau thì tớ mới không tiếp tục giận cậu nữa!"

Nhã Ân ngập ngừng: "Tớ đang ở cà phê X"

An Nhiên nhanh nhẹn: "Ở đấy! Tớ sẽ đến ngay lập tức!" rồi nó dập máy.

Nhã Ân thở dài nhìn chiếc điện thoại rồi quay trở về bàn.

"Mặt em chuẩn bị chảy đến tận rốn rồi đấy!"- Chương Hàm Kiệt nhìn nó một cách châm biếm.

"Hứ! Kệ em chứ!"

"Thôi được rồi! Em uống đi này!"- Chương Hàm Kiệt đưa cốc trà đá cho nó, nói.

Nhã Ân nhận lấy cốc trà đá mát lạnh trên tay, hút cật lực.

Đúng mười phút sau, An Nhiên bước tới bàn bọn họ. Nhưng không chỉ có mỗi An Nhiên mà có cả Chính Lâm đi theo sau, nắm tay rất tình tứ.

An Nhiên ngây thơ vừa nhìn thấy Chương Hàm Kiệt, hai mắt liền sáng lên, may mà nó đang nắm tay Chính Lâm, không thì chính nó cũng gào thét điên cuồng rồi!

Nhã Ân nói: "Hai cậu kiếm ghế ngồi đi!"

"Được được!"- An Nhiên hào hứng

Nhã Ân sau một hồi chờ bọn họ ngồi an vị vào bàn, chỉ tay về phía Chương Hàm Kiệt, giới thiệu: "Đây là Chương Hàm Kiệt....!"

"Tớ biết rồi! Biết rồi, không cần phải giới thiệu nữa!"- An Nhiên cắt ngang lời Nhã Ân, nhiệt tình đưa tay ra hướng phía Chương Hàm Kiệt, mắt sáng như hai cái đèn pha ô tô.

Nhã Ân tròn mắt nhìn An Nhiên. Bạn Tiểu An à, bạn có thể thu hồi lại được ánh mắt kinh dị đó được rồi đấy. Tớ thực sự thương cho Chính Lâm ăn giấm ngồi không ở kia kìa!

Chương Hàm Kiệt mỉm cười đầy mị hoặc, giơ tay ra nắm lấy tay An Nhiên, nói: "Chào em!"

An Nhiên nói đến líu cả lưỡi: "A...À...rất vui được gặp anh. Em tên là Triệu An Nhiên!"

"Triệu An Nhiên? Cái tên hay thật đấy!"- Chương Hàm Kiệt lại làm lố. Nhã Ân nhìn ông anh họ của mình đầy khinh miệt.

An Nhiên nói với Chính Lâm ra gọi đồ uống cho mình, trong lòng vui tới mức thật sự không thấy mặt cậu bạn trai đang đen sì, trên đầu còn có ngọn khói bay nghi ngút có mùi giấm nồng nặc. Thật là khủng khiếp a!

Chính Lâm để mặc ba con người đang nói cười vui vẻ ở kia, đến chỗ gọi đồ, liền lấy cái điện thoại ra, nhắn tin cho Trịnh Cảnh Tuấn.

Chính Lâm: Quán cà phê X, đường Y. Nếu không muốn đến thì chắc chắn hối hận cả đời!

Bên kia, Trịnh Cảnh Tuấn đang ngồi hành hạ anh người làm, nhận được tin nhắn, liền nhấc lên xem. Cậu ta mấy giây sau đều không muốn nhấc người rời khỏi nhà. Nhưng cuối cùng vì đang chán nản, cậu ta quyết định đến nơi Chính Lâm dặn dò.

Năm phút sau, Trịnh Cảnh Tuấn bước ra khỏi chiếc taxi, bước vào quán.

Chính Lâm nhìn thấy đồng môn, vẫy tay gọi gọi: "Ở đây, Cảnh Tuấn!"

Cảnh Tuấn nhìn theo hướng tay của Chính Lâm, tiêu sái bước đến. (Càng viết ra càng cảm thấy, vẻ đẹp của con trai ta đang bị lu mờ theo thời gian :v)

Chính Lâm thấy vẻ mặt của Nhã Ân và An Nhiên đều đóng băng, liền giải thích: "Là tớ gọi cậu ý đến, càng đông càng vui mà!". Nói xong liền kéo Trịnh Cảnh Tuấn ngồi xuống ghế.

Cảnh Tuấn nhìn người con trai trước mặt. Nhíu mày nhè nhẹ khó hiểu!

Chương Hàm Kiệt nghe thấy tên Trịnh Cảnh Tuấn, khóe môi khẽ nhếch, đồng thời giơ tay ra trước mặt Trịnh Cảnh Tuấn: "Xin chào! Tôi tên là Chương Hàm Kiệt."

"Trịnh Cảnh Tuấn!"- Cậu ta đáp.

Chính Lâm ngồi một bên tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Hôm nay anh Kiệt đi cùng với Nhã Ân đến đây. Bọn họ vừa gọi tớ đến thôi, cậu muốn uống gì?"

Cảnh Tuấn trong lòng giấy lên một ngọn lửa, cậu ta nhìn Nhã Ân đầy nguy hiểm.

Bánh trôi nhỏ đột nhiên sợ hãi khép nép lại, không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta. Trịnh Cảnh Tuấn làm cái gì mà lại muốn ăn tươi nuốt sống nó như vậy?

"Một Long Black!"- Trịnh Cảnh Tuấn nói. (Tối nay anh Lôi xác định đi nhé :v)

Không khí bắt đầu có chút nặng nề trong đó có 50% là do ánh mắt của Trịnh Cảnh Tuấn lúc này!

Nhã Ân bắt đầu thấy là lạ, hắng giọng cười nói: "Mọi người, sao lại im lặng như vậy?"

Im lặng...

Thôi được rồi! Nó bó tay!

Nước uống vừa được mang ra, Chương Hàm Kiệt gọi thêm cho Nhã Ân một cốc kem rồi đưa đến trước mặt nó, nói giọng ngọt ngào: "Em ăn đi!"

Nhã Ân rùng mình.

An Nhiên mắt sáng rực nhìn cảnh tượng tình thú trước mắt, lấy máy điện thoại nhắn tin cho Nhã Ân.

An An Nhiên Nhiên: Nhã Ân! Anh chàng đó quá tuyệt. Tớ chắc chắn sẽ không mai mối cho cậu và Cảnh Tuấn nữa đâu. Ân Kiệt only! Biểu tượng cảm xúc trái tim

Nhã Ân đọc xong tin nhắn, "sặc" kem.

Chương Hàm Kiệt lại được thế, đưa cánh tay của mình vươn đến, lau nhẹ khóe miệng đang dính kem của nó, cười ôn nhu: "Ăn từ từ thôi!"

Trịnh Cảnh Tuấn ngồi ở ghế, tay ghì chặt đặt ở dưới bàn, cuối cùng cậu ta lên tiếng: "Mọi người tối nay đến công viên chơi đi, tớ bao!"

Chính Lâm cười khì, chiêu khích tướng của cậu ta đã có hiệu quả!

An Nhiên và Nhã Ân đều đồng lòng, reo lên thích thú!

Chương Hàm Kiệt lại tiếp tục cười.

Chỉ có Trịnh Cảnh Tuấn đang đau khổ cầm cốc cà phê lên hút ừng ực, mà này, nhà hàng này cho giấm vào cà phê hay sao?

Ăn xong bọn họ cùng rời quán, gọi xe đến công viên.

An Nhiên và nó nắm tay nhau đi lên trước, bỏ lại ba đứa con trai có chút ngại ngùng đi cạnh nhau, không nói cùng không rằng. (Tình tay ba như vậy, thật khó xác định ai là công ai là thụ a! haha :v)


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status