Bảo bối giá trên trời

Chương 749: KẾT GIAO VỚI MA QUỶ

Lúc này, bữa tiệc tối đã trở thành sân khấu riêng của Hoắc Vân Thâm và Cảnh Hi. Mặc Ngự Thiên ngồi ở đây rất khó chịu, sau khi buồn bực uống xong ly rượu cuối cùng thì lập tức rời đi.

Hứa Tâm Nhu phát hiện Mặc Ngự Thiên rời đi thì cũng đi theo ra ngoài, theo mãi đến trước xe của Mặc Ngự Thiên, cứ nghĩ có thể đi nhờ xe.

Ai ngờ Mặc Ngự Thiên căn bản không hề có ý định mời cô ta lên xe. Hắn bỗng nhiên đưa tay ra bóp mạnh cổ cô ta, gần như sắp bóp đến gãy cổ, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô ta chằm chằm: “Vì sao phải làm như vậy?”

Mặc Ngự Thiên nhìn thấy ảnh và đoạn video Hứa Tâm Nhu gửi cho hắn liên chạy ngay tới đây, không ngờ Hứa Tâm Nhu lại ngu xuẩn đến mức dám phát đoạn video trong bữa tiệc.

Cô ta đã được sự cho phép của hắn chưa mà dám hãm hại Cảnh Hi?

“Tổng Giám đốc Mặc... tôi chỉ... tôi chỉ giúp anh thôi...”

Hứa Tâm Nhu chật vật giải thích, cảm giác mình sắp không thể thở nổi.

Lời giải thích này hắn làm sao có thể tin được?

Mặc Ngự Thiên nheo mắt, cảnh cáo: “Sau này không có mệnh lệnh của tôi, còn dám tự tiện quyết định, cô chết chắc!”
“Biết... biết rồi...”
"Hừ"
Chóp mũi của người đàn ông phát ra một tiếng hừ lạnh. Hắn hung hãn hất mạnh cô ta ra rồi lên xe rời đi. Hứa Tâm Nhu bị ném xuống đất, nằm thở rõ Mặc Ngự Thiên nhẫn tâm như thế nào, làm việc cho hắn chẳng khác nào đang kết giao chắn là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Người đàn ông này muốn chia rẽ Hoắc Vân Thâm và Cảnh Hi, nhưng lại không muốn làm tổn thương Cảnh Hi, trên đời này làm gì có chuyện gì vẹn cả đôi đường như vậy. Cô ta muốn xem thử xem cuối cùng, hai người Mặc Ngự Thiên và Hoắc Vân Thâm có vì Cảnh Hi mà rơi vào tình trạng cá chết lưới rách, cả hai đều thua Văn Lệ tìm ra cô ta: “Tâm Nhu, cô không sao chứ?”

Vừa rồi cô ta nhìn thấy Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thiên Vực bóp cổ Hứa Tâm Nhu nhưng không biết có chuyện gì xảy ra.

“Tôi không sao, về rồi nói sau!”

Hứa Tâm Nhu và Văn Lệ về tới khách sạn. Sau khi mở cửa, bọn họ không thấy Tô Nhụy mẹ cô ta đâu, tìm một lượt thì thấy hành lý của Tô Nhụy cũng không mẹ không thể đợi con về nên đi trước rồi, mẹ thiếu một món nợ, con trả giúp mẹ nhé!”

Hứa Tâm Nhu tức giận, sao mẹ mình không thể khiến người khác bớt lo được vậy?

Bảo bà ta ở khách sạn chờ cô ta quay lại, vậy mà bà ta lại chạy mất?

Còn để lại một món nợ muốn cô ta trả giúp?

“Làm sao bây giờ? Phải đi tìm dì về chứ?” Văn Lệ hỏi.

Hứa Tâm Nhu còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã có người gõ cửa, Hứa Tâm Nhu suy đoán: “Có lẽ là mẹ em quay về?”

“Chị đi mở cửa cho.”

Cửa vừa mở ra, bên ngoài xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ, mặt mày tên nào tên nấy đều hung dữ.

“Các anh tìm ai?” Văn Lệ hỏi.

“Cô triệu F, mau trả tiền đi!”

Đối phương siết chặt cổ áo Văn Lệ, hung hăng hỏi.

Hứa Tâm Nhu nhìn gì, chắc hẳn là đến đòi nợ.

“Không phải tôi, các anh nhầm người rồi.” Văn Lệ vội vàng giải thích.

Đối phương phát hiện trong phòng còn một phụ nữ, bọn hắn vứt Văn Lệ xuống, đi thẳng vào phòng bắt lấy Hứa Tâm Nhu.
“Cô chính là Hứa Tâm Nhu? Hai chục triệu kia khi nào trả?”

Một người trong đó còn giơ ra tờ giấy vay nặng lãi, bên dưới còn có chữ ký và lời cam kết của Tô cân máu, hóa ra mẹ cô ta đi vay nặng lãi, nợ đến hai chục triệu, giờ bảo cô ta kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 286 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status