Bất diệt truyền thuyết

Chương 109: Oa tử


Thạch Hiểu Mẫn nghe thấy người này gọi tên mình, cũng giật mình, nhìn kỹ lại, kinh ngạc nói: "Oa tử, sau cậu lại ở đây?"

Người tên Oa tử cũng hưng phấn giật mình, đứng lên nói: "Gia đình bắt tôi phải tới, vốn tôi không muốn tới, chẳng qua nếu biết bạn ở đây, thì không kêu tôi cũng đến, mau, ngồi đi!"

Trong lòng Thạch Hiểu Mẫn chỉ biết có chữ ký mà thôi, nói: " Một lát nói chuyện sau, bây giờ cậu tìm cho tôi cây bút trước đã, tìm luôn quyển tập đến đây, phải là tập đẹp đó" Nói chuyện không hề khách khí, cứ như là đang ra lệnh vậy.

Nhưng Oa tử không hề để ý, vội vàng gật đầu nói: "Được, được được, tôi lập tức tìm ngay..." Rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh tìm bút với tập, không lâu sau liền trở về, đem tập và bút cho Thạch Hiểu Mẫn, thở gấp nói: "Ở đây chỉ có loại này là tốt nhất thôi, cậu xem có được chưa? Nếu không để tôi ra ngoài mua cho cậu...." Thật ra loại tập này đã là tốt nhất rồi đấy...

Thạch Hiểu Mẫn cầm lấy, vô cùng hài lòng, cười nói: "Cảm ơn cậu, Oa tử, bây giờ tôi có việc rồi, không thể nói chuyện với cậu, sau này rồi nói" Nói xong, không chút do dự, xoay người đi đến chỗ Trình Bội Ny để ký tên.

Oa tử cũng không chút do dự đuổi theo Thạch Hiểu Mẫn, đến bàn nói: "Xin chào mọi người, tôi có thể ngồi chung hay không?"

Thạch Hiểu Mẫn cau mày nói: "Cậu đến đây làm chi, bọn họ đâu biết cậu đâu".

Samantha nói: "Vị Quách tiên sinh này tôi có biết, xin mời ngồi"

Thạch Hiểu Mẫn thấy Samantha quen biết hắn, trong lòng kỳ quái, nhưng lãnh đạo đã mở miệng, thì nàng cũng không tiện đuổi người này đi.

Bên này chỉ có bốn chỗ ngồi, nên Oa tử vui vẻ kéo một cái ghế qua ngồi xuống: "Cảm ơn Samantha tiểu thư, cô thật sự là người tốt!" Tiếp theo, đến trước mặt Thạch Hiểu Mẫn nói: " Hiểu Mẫn, hôm nay cậu thật đẹp, mình thiếu chút nữa đã không nhận ra..."

Thạch Thiên ngồi bên kia quát: "Cái gì... thằng nhóc, Hiểu Mẫn là để ngươi gọi sao? Cẩn thận không ta đập nát miệng" .

Thạch Hiểu Mẫn biết Thạch Thiên nói được là làm được, vội cản: "Cậu đừng lên tiếng, đây là bạn học của tôi".

Thạch Thiên à một tiếng, nhìn thấy hắn cũng không phải là loại thanh niên không có ý đồ với Thạch Hiểu Mẫn, thấy tướng mạo của hắn cũng không xấu, chỉ có điểm hơi ngốc ngốc, lại có vẻ thư sinh, không giống người xấu, cho nên không nói thêm gì.

Như vẻ mặt Oa tử lại rất khẩn trương, nhìn Thạch Thiên, lại hỏi Thạch Hiểu Mẫn: "Anh ta... anh ta là ai vậy? Là người gì của cậu?"

Thạch Hiểu Mẫn cười nói: " Hắn ta là Thạch Thiên, là thân thích của mình".

Oa tử nghe người này họ Thạch, là người nha của Thạch Hiểu Mẫn, nhất thời yên tâm, rồi tự giới thiệu với Thạch Thiên: "Tôi tên là Quách Gia Chí, là bạn tốt của Hiểu Mẫn, nàng ta thích gọi tôi là Oa tử, về sau anh cũng có thể gọi tôi là Oa tử..."

Thạch Thiên không rõ con người này, nên cũng không muốn khách khí với hắn, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Quách Gia Chí cũng không để ý, quay lại nói chuyện với Thạch Hiểu Mẫn: "Hiểu Mẫn, sau khi tốt nghiệp mình ở Bắc Kinh tìm bạn rất lâu, hỏi rất nhiều bạn học cũng không biết bạn ở đâu, không ngờ bạn lại đến HongKong, thật sự là quá tốt, sớm biết vậy tôi đã về đây, tại sao không nói cho tôi biết chứ".

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Cậu là cái gì của tôi, tại sao phải nói cho cậu biết, bị cậu làm phiền bốn năm còn chưa đủ sao?"

Quách Gia Chí đỏ mặt nói: " Tôi... tôi chỉ muốn cùng một chỗ với bạn thôi... từ ngày báo danh đó, cậu cứu tôi xong, tôi đã quyết định như vậy".

Thạch Hiểu Mẫn vội nói: "Được rồi, được rồi, cậu lại nói chuyện này" Nói xong, kéo Quách Gia Chí ra khỏi ghế: " Chúng ta đổi chỗ, tôi muốn nói chuyện với thần tượng, cậu đừng làm phiền tôi".

Quách Gia Chí hiểu được lời nói của Thạch Hiểu Mẫn, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, nhường chỗ cho nàng.

Thạch Thiên vẫn vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện, hắn dĩ nhiên muốn biết là người kia tại sao lại quen biết với Thạch Hiểu Mẫn, thấy hắn ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ vỗ bả vai hắn, tò mò hỏi: "Ngươi nói nàng cứu ngươi? Nói ta nghe một chút đi".

Quách Gia Chí thấy người nhà của Thạch Hiểu Mẫn đặt câu hỏi, cũng không dám giấu giếm, nói: "Ngày đó là ngày đầu tiên chúng tôi đến trường báo danh, ở cổng trường tôi nhìn thấy có một tên lưu manh muốn làm bậy với Hiểu Mẫn, vì thế liền đi lại muốn dọa đuổi tên lưu manh kia..."

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Đây không phải là ngươi cứu nàng sao?"

Quách Gia Chí đỏ mặt, lúng túng nói: "Nói ra thì thật xấu hổ, tên lưu manh kia không những tôi không đuổi đi được, mà còn đánh tôi ngã xuống đất, nhưng sau đó Hiểu Mẫn đã đánh tên lưu manh ấy bỏ chạy".

Thạch Thiên nghe xong cười ha hả, ngay cả Samantha và Trình Bội Ny đều cười, làm cho Quách Gia Chí càng xấu hổ hơn, cười ngây ngô. Thạch Thiên vốn muốn châm chọc hắn vài câu, nhưng nghe hắn thừa nhận thôi đã rất dọa người rồi, coi như cũng thành thật, cười nói: " Cho nên ngươi bắt đầu kua nàng?"

Quách Gia Chí sửa lời: "Tôi theo đuổi nàng, chứ không phải kua".

Thạch Thiên nói: "Cũng như nhau, ngươi không sợ trong tương lai cãi nhau, bị nàng đánh hả?"

Quách Gia Chí quả quyết lắc đầu: "Tôi sẽ không cãi nhau với Hiểu Mẫn, nếu nàng đánh tôi mà cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ để cho nàng ta đánh".

Thạch Thiên giật mình nhìn Quách Gia Chí, thở dài nói: "Tiểu tử ngươi... hơi bị đê tiện, bất quá ta ủng hộ suy nghĩ này của người, nên đối tốt với con gái một chút" Bây giờ hắn đang đứng bên lập trường của Thạch Hiểu Mẫn mà nhìn vấn đề, quên mất rằng bản thân chưa bao giờ khách khí với con gái.

Quách Gia Chí thấy người thân của Thạch Hiểu Mẫn cũng tán thành, vô cùng cao hứng, gật đầu như điên, cam đoan là mình sẽ đối tốt với Thạch Hiểu Mẫn, nhưng rồi lại tiếp tục thở dài: "Chẳng qua Hiểu Mẫn không giống như thích tôi, đương nhiên, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu".

Thạch Thiên cỗ vũ: "Ta xem trọng ngươi, tiếp tục cố gắng đi, xuất ra nhiều thành ý lên".

Quách Gia Chí khiêm tốn nói: "Làm thế nào mới có thành ý?"

Thạch Thiên không bao giờ tán gái, nên thật ra cũng không biết, nhưng lại nói như đã từng trải: "Nếu ta dạy cho ngươi, vậy còn là thành ý của ngươi sao?"

Quách Gia Chí giật mình, cảm thấy Thạch Thiên tuy không lớn tuổi, nhưng nói chuyện rất có đạo lý, gật đầu, nhíu mày tự hỏi làm thế nào để biểu hiện thành ý đây.

Quách Bỉnh Liêm lúc này cũng Lý Mân và hai người tùy tùng đi vào đại sảnh, khách trong đại sảnh đều giật mình, cung kính chào hỏi Quách Bỉnh Liêm, ngay cả mọi người đang nhảy cũng dừng lại. Trước kia cái loại tiệc xã giao như vậy cơ bản là người này không đến, đều là do hậu bối Quách Bỉnh Liêm làm cả, khó trách mọi người cảm thấy giật mình.

Một gã tùy tùng phía sau Quách Bỉnh Liêm chạy đến bàn Thạch Thiên, xoay người nói với Quách Gia Chí: "Thiếu gia, tam lão gia kêu ngài qua, một lát ngài còn phải lên đài nói chuyện".

Quách Gia Chí hồi phục tinh thần, quay sang nói với bọn Thạch Thiên: "Xin lỗi, cha tôi gọi, xin lỗi, không tiếp được rồi, một lát tôi lại đến" Nói xong liền đứng dậy đi về hướng Quách Bỉnh Liêm.

Thạch Hiểu Mẫn sửng sờ nói: "A... hắn là thiếu gia gì..."

Samantha ngạc nhiên nói: "Hắn là con trai của Quách Bỉnh Liêm, em không biết sao?"

Thạch Hiểu Mẫn lắc đầu: "Không biết..." Bỗng nhiên tức giận nói: "Tiểu tử này lúc đi học thì ở trọ, ăn ở căn tin, thì ra là giả bộ nghèo khổ".

Ấn tượng của Thạch Thiên về Quách Gia Chí rất tốt, cho nên nói đỡ: "Có lẽ hắn không muốn tiêu tiền của gia đình, có chút chí khí".

Thạch Hiểu Mẫn thấy Thạch Thiên "lo chuyện bao đồng", tức giận nói: "Vừa rồi cậu nói chuyện với hắn, đừng tưởng là tôi không nghe, về nhà sẽ tính sổ với cậu".

Thạch Thiên cười nói: "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô, thấy hắn thật tình với cô, vừa rồi cô cũng nghe đó, hắn nói là chỉ cần cô thích, cho dù bị đánh cũng không đánh lại".

Thạch Hiểu Mẫn trách: "Trời! Hắn đánh lại còn chết thảm hơn".

Lúc này, âm nhạc ngừng lại, Quách Bỉnh Liêm bước lên đài nói chuyện, Quách Gia Chí đứng sau lưng ông ta, trong đại sảnh nhất thời im lặng.

Quách Bỉnh Liêm nói: "Cảm ơn các vị khách quý đã ủng hộ cho cao ốc Cảnh Tinh năm nay, hôm nay tôi tới, là muốn tuyên bố với mọi người một chuyện, con trai út của tôi Quách Gia Chí vừa mới tốt nghiệp ở đại học Bắc Kinh về, hôm nay sẽ trở về đảm nhiệm vị trí phó quản lý của cao ốc Cảng Tinh, hôm nay tôi dẫn nó đến đây để mọi người làm quen, hy vọng sau này mọi người sẽ chiếu cố nó nhiều hơn, nếu nó có chỗ không đúng, thì cũng xin mọi người thứ lỗi, chỉ giáo cho nó nhiều hơn"

Quách Gia Chí bước lại, chào mọi người một cái, trong đại sảnh nhất thời vang lên tiếng vỗ tay, Quách Bỉnh Liêm nói: "Con nói với mọi người vài câu đi" Quách Gia Chí gật đầu, đỏ mặt đi đến chỗ cái micro, im lặng một chút, sau đó lấy ra trong ngực một tờ giấy, bắt đầu đọc, giọng nói vô cùng đơn điệu, cứ như đang đọc sách, chẳng qua, những người ở đây, trừ Thạch Thiên ra thì không ai dám chê cười hắn.

Trình Bội Ny là ca sĩ được mời đến, cho nên cũng không quan tâm đến mấy cái này, hơn nữa chuyện vừa rồi đã làm cho tâm tình của nàng không được tốt, nói: "Samantha tiểu thư, Thạch tiểu thư, tôi về nhà trước, hôm nay cảm ơn mọi người"

Thạch Hiểu Mẫn có chút lo lắng nói: "Tên ác nhân vừa rồi không biết đã đi chưa, chị đi đường cẩn thận một chút"

Samantha cũng nói: "Tôi cũng phải đi rồi, chúng ta cùng đi đi"

Trình Bội Ny cũng có chút lo lắng, vì thế vội gật đầu đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status