Bất diệt truyền thuyết

Chương 282: Có chút giống Quỷ Hồn


Lee Goff thấy Thạch Lệ mới qua một đêm đã đem hồ sơ vụ án của Alex trả lại, cảm thấy có chút kỳ quái, khó hiểu hỏi: "Thạch cảnh quan không cần xem nữa những tài liệu này nữa sao?"

Thạch Lệ mỉm cười nói: "Tôi đã xem xong rồi, cảm ơn anh!"

Lee Goff lập tức giật mình không thôi, tán thưởng nói: "Trách không được Thạch cảnh quan trẻ tuổi như thế đã trở thành cao cấp đôn đốc, năng lực quả nhiên kinh người. Thay là tôi cho dù không ăn không uống không ngủ, tư liệu dầy như vậy tối thiểu cũng phải mất hai ba ngày mới xem hết. Tôi hiện tại phi thường khẩn trương muốn biết cách nhìn của Thạch cảnh quan đối với vụ án này, hy vọng có thể chỉ điểm cho tôi một chút."

Thạch Lệ nói: "Điểm ấy thì không dám, ngược lại tôi có vài điểm nghi vấn muốn thỉnh giáo anh."

Lee Goff gật đầu nói: "Điều này đương nhiên không thành vấn đề, Thạch cảnh quan có vấn đề gì cứ việc hỏi."

Thạch Lệ nói: "Tôi muốn biết tình hình gần đây của Bernice, không biết Lee Goff đội trưởng có liên lạc cùng nàng hay không?"

Lee Goff nhẹ giọng nhẩm lại mấy lần cái tên Bernice, một hồi lâu mới giật mình nhớ lại, kêu lên: "Cô nói là người tới báo án, là vợ người trợ thủ của Alex sao? Sau khi báo án, mỗi ngày cô ta đều tới cảnh thự hỏi thăm tiến triển vụ án, nhưng mà sau khi vụ án xảy ra một tháng, không thấy cô ta tới nữa. Tôi có lưu số điện thoại và địa chỉ, có thể tìm tới cô ta. Đúng rồi, hình như điện thoại cùng địa chỉ của cô ta có lưu trong hồ sơ..."

Thạch Lệ nói: "Điện thoại trong đó tôi biết, đêm qua tôi có gọi qua, nhưng mà không có tín hiệu. Anh có cảm thấy cô ta không nên chỉ tới một tháng để hỏi tin tức của chồng không?"

Lee Goff sợ run, lập tức minh bạch Thạch Lệ vì cái gì mà lại hỏi hắn về chuyện của Bernice, vội vàng từ hồ sơ vụ án lấy ra địa chỉ của Bernice rồi chạy ra ngoài. Qua hơn 10 giây sau, Lee Goff trở lại văn phòng, sắc mặt trở nên có phần ngưng trọng. Thở dài nói: "Điện thoại xác thực là không gọi được, tôi có tra xét qua, số điện thoại kia đã sớm bị cắt rồi, hiện tại đã phái người tới nhà cô ta. Hy vọng cô ta không có xảy ra chuyện gì. Nếu không... Vụ án này so với nguyên bản còn phức tạp hơn nhiều..."

Thạch Lệ nói: "Hy vọng là tôi suy nghĩ quá nhiều, nếu như cô ta cũng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, người nhà cô ta hẳn là nên báo án, vậy anh cũng không thể không biết."

Lee Goff thở dài nói: "Hy vọng là như thế, lúc trước mỗi ngày cô ta đều tới hỏi tôi chuyện có hay không tìm ra chồng mình, hơn nữa thái độ cũng không tốt. Đương nhiên, chuyện này cũng có thể hiểu được, ai gặp chuyện như vậy tâm tình cũng không tốt được, cho nên vài người phụ trách vụ án này khi gặp cô ta ở cảnh thự đều có chút sợ hãi. Cho nên khi cô ta đột nhiên không có xuất hiện nữa, chúng tôi đều cảm thấy kỳ quái. Trong lòng cũng thầm hô may mắn. Về sau bởi vì vụ án này thủy chung không có tiến triển, cũng không thấy có người gọi điện tới tống tiền, hơn nữa Alex cùng trợ thủ của hắn vốn thường xuyên trong thời gian dài ở ngoài khảo sát. Không thể xác định được có phải là hắn thực sự mất tích hay không, chúng tôi cũng vội đi điều tra những vụ án khác."

Thạch Lệ hỏi: "Các anh làm sao phân tích vụ án này?"

Dù sao chuyện xảy ra cũng đã qua nhiều năm rồi, Lee Goff nhất thời cũng không thể nhớ lại hết, hắn lật lại hồ sơ bên cạnh, một lát sau mới hồi đáp: "Với tình huống điều tra lúc ấy của chúng tôi. Alex người này cũng rất ít khi giao tiếp, cơ bản thời gian của hắn đều dành cho nghiên cứu học thuật. Bạn bè không có nhiều lắm, cũng không có cừu nhân thâm cừu đại hận. Cho dù ngẫu nhiên cùng người tranh luận, cũng đều là bởi vì vấn đề học thuật bất đồng. Tôi cảm thấy bị người trả thù căn bản không lớn cho nên loại bỏ. Bắt cóc tôi cũng cảm thấy càng không có khả năng, hắn căn bản không phải là người có tiền, duy nhất đáng giá chính là căn hộ đã bị nổ mấy ngày hôm trước, vả lại sau khi hắn mất tích cũng không ai gọi điện thoại tới tống tiền."

Thạch Lệ hỏi: "Anh cảm thấy có hay không có khả năng người nào đó hoặc tổ chức nào đó coi trọng Alex cho nên mời hắn cùng tham gia nghiên cứu, bởi vì Alex không chịu cùng bọn họ hợp tác, cho nên mới bị bọn họ khống chế."

Lee Goff lắc đầu nói: "Tôi cũng đã nghĩ qua trường hợp này, thế nhưng cũng không phải là nguyên nhân này. Sau khi phát sinh vụ án, sau đó tôi đã đi tìm hiểu xem Alex đến tột cùng là nghiên cứu những thứ gì. Còn mua một vài quyển sách của hắn nữa. Thế nhưng chứng kiến nội dung bên trong đều là vài thứ hư vô mờ mịt không ý nghĩa gì, cảm giác giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết giả tưởng vậy. Mặt khác tôi còn thăm hỏi mấy vị khác nhân loại học khác nữa, bọn họ cơ bản đều cho rằng Alex đưa ra quan điểm rất vớ vẩn, thậm chí có người nói ngoại trừ công ty điện ảnh chuyên sản xuất phim khoa học viễn tưởng ra, không có người nào công nhận nó có giá trị cả. Điều này cũng chính là nguyên nhân mà Alex không có tiền, cuộc sống của hắn cùng sở nghiên cứu đều do vài quỹ học thuật hoặc bản thân mình kiếm được do giảng bài trên đại học, cũng không phải nhiều, nhưng lại phải trả tiền lương cho hai trợ thủ nữa."

Thạch Lệ hỏi: "Cụ thể là hắn nghiên cứu những thứ gì?"

Lee Goff đáp: "Cụ thể là cái gì tôi cũng nhớ không rõ, hình như là về tính mạng, lực lượng gì đó. Đúng rồi, là bên trong sinh mệnh lực vĩnh hằng, nghe có điểm giống Quỷ Hồn, còn giống như thuyết nhân loại về tính mạng cũng có thể tồn tại vĩnh hằng trong vũ trụ vậy, đây không phải là ảo tưởng còn là cái gì? Tính mạng nếu thật là vĩnh hằng như hắn nghiên cứu, tôi xem tài phú của toàn bộ thế giới đổ vào nhà hắn cũng không quá đáng. Ai cũng hy vọng chính mình không bao giờ chết, thế nhưng nếu là người có điểm lý trí đều sẽ không tin, tối thiểu là trình độ y học trước mắt làm không được, ung thư, Hiv, những thứ bệnh này còn không biết khi nào mới trị được nói chi là!"

Thạch Lệ tuy cũng không tin người có thể bất tử, thế nhưng trong lòng lại lóe lên một tia cảm giác khác thường khó tả, nhớ tới lúc Thạch Thiên truyền thụ cho nàng nội gia tâm pháp, chính là phải chú trọng tới việc luyện tập nuôi dưỡng nội tại trong thân thể, trong đó ẩn hàm ý cảnh tính mạng trường sinh của Đạo gia. Nếu không phải mình được Thạch Thiên đả thông Sinh Tử Huyền Quan, mở rộng khí mạch, sau đó tu luyện tâm pháp xác thực cảm giác vô cùng kỳ diệu, khả năng cũng sẽ không tin tưởng trên đời lại có loại công pháp thần kỳ như thế.

Trước tiên không nghĩ tới chuyện Alex đưa ra lý luận tính mạng vĩnh hằng là có khả năng hay không, nhưng hắn nghiên cứu nội tại sinh mệnh lực rất có thể cùng Thạch Thiên tu luyện nội gia tâm pháp có điểm giống nhau, điều này cũng có thể là nguyên nhân Thạch Thiên đi tìm hắn. Nói cách khác theo như lời Thạch Thiên, Beila cùng tổ chức của nàng đã tu luyện một loại nội lực tâm pháp kỳ lạ, như vậy cho nên mới khiến Thạch Thiên cảm thấy hứng thú đối với Alex, tổ chức sau lưng Beila tự nhiên cũng giống như vậy cảm thấy hứng thú đối với Alex.

Nếu như bản thân Alex chính là thành viên trọng yếu trong tổ chức của Beila, căn bản không có khả năng bị bắt, hoặc bị đưa đi bất ngờ, như vậy Beila rất có khả năng sở tu luyện tâm pháp chính là do thành quả của Alex nghiên cứu nội tại sinh mệnh lực.

Lee Goff thấy Thạch Lệ trầm tư hồi lâu không nói, nhịn không được hỏi: "Thạch cảnh quan, cô còn nghi vấn gì sao? Hoặc là có ý kiến gì không?"

Thạch Lệ đang muốn thảo luận cùng hắn về điểm đáng nghi trên người Beila, thế nhưng điều này lại liên quan đến tổ chức ở sau lưng nàng, chi nên lắc đầu nói: "Anh đã suy tính rất đầy đủ, kế tiếp các anh chuẩn bị xử lý như thế nào?"

Lee Goff nói: "Chuyện này đã được bốn năm rồi, lại không thể xác định được là vụ án hình sự, tôi xem ra chỉ có thể nộp lên tòa án, chính thức tuyên bố bọn họ đã mất tích. Đối với chuyện này không thể giúp Thạch Thiên tiên sinh tìm được người muốn tìm, tôi cảm thấy thập phần tiếc nuối, xin Thạch cảnh quan thay tôi chuyển lời xin lỗi của tôi tới Thạch Thiên tiên sinh."

Thạch Lệ gật đầu đáp ứng, hai người ngược lại bắt đầu đàm luận vụ án thợ săn Địa Ngục.

Một giờ sau, nhân viên cảnh sát được Lee Goff phái đi tìm Bernice bước vào văn phòng, Lee Goff vội hỏi tình huống. Tên nhân viên cảnh sát kia nói: "Không tìm được Bernice, theo như hàng xóm của cô ta nói, Bernice bốn năm trước bởi vì sinh bệnh, được cha mẹ cô ta ở gần vùng Berne Thụy Sĩ đón đi rồi."

Lee Goff thở phào, phỏng chừng Bernice có thể là vì vụ án chồng mình mất tích mới sinh bệnh, khó trách đột nhiên lại không tới cảnh thự nữa, thì ra là bị người đưa trở lại quê nhà chăm sóc.

Cảnh viên kia nói: "Đội trưởng, còn có một tình huống nữa, nghe vị hàng xóm kia nói, ước chừng nửa giờ trước khi chúng tôi đến, còn có người đã tới tìm Bernice."

Lee Goff kinh ngạc nói: "Trùng hợp như vậy sao... Là ai?"

Cảnh viên kia đáp: "Hàng xóm kia nói là một người nam nhân người Pháp thân hình cao lớn, tóc ngắn màu rám nắng, ước chừng hơn 40 tuổi."

Thạch Lệ nghe ra, nhất định là Thạch Thiên phái Braid đi, vội nói: "Thực xin lỗi, người kia khẳng định là người của tôi phái đi tìm Bernice." Lee Goff lúc này mới thoải mái trở lại.

Cảnh viên kia hỏi: "Có cần đi Thụy Sĩ tìm Bernice không ạ?"

Lee Goff nghĩ thầm, không quản kết quả vụ án này như thế nào, chung quy phải báo cho Bernice một tiếng, hắn liền phân phó nhân viên cảnh sát kia trước tiên liên lạc với cảnh sát Thụy Sĩ tra ra địa chỉ cha mẹ của Bernice, sau đó lại sẽ phái người đi tìm cô ta.

Hai người một mực làm việc cho tới buổi chiều mới ngừng, Lee Goff cùng Thạch Lệ xuống lầu, tới cửa ra vào của cảnh, Lee Goff nói: "Thạch cảnh quan trở lại Ritz hotel sao? Tôi có thể lái xe đưa cô trở về."

Thạch Lệ khéo léo từ chối: "Không cần làm phiền tới anh, có xe đưa tôi về rồi." Vừa định lấy danh thiếp gọi cho Brenda, một chiếc xe Bentley trắng đã xuất hiện trước mặt hai người, Brenda bước nhanh xuống, mở cửa xe cho nàng.

Thạch Lệ thầm nghĩ Brenda này thực sự có tố chất làm lái xe, thấy vẻ mặt kinh dị của Lee Goff nhìn chiếc xe Bentley xa hoa này, nàng không khỏi cảm thấy có phần xấu hổ, vội vàng cùng hắn cáo từ, sau đó lên xe.

Trở lại Ritz hotel, không thấy Samantha, Maicy cùng với Ewen, chỉ có một mình Thạch Thiên ngồi ngẩn người trong phòng khách, gian phòng to như vậy trông có vẻ quạnh quẽ. Thạch Lệ nhìn nhìn Thạch Thiên, không ngờ lại thấy trên người hắn toát ra vẻ thập phần cô độc, điều này không nên xuất hiện trên người một thiếu niên khờ dại mười mấy tuổi mới đúng. Cảm giác như mình chứng kiến không phải là một người còn sống, mà là một pho tượng thực sự vô pháp có thể điêu khắc nên, khiến nàng nhịn không được nghĩ muốn qua an ủi, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status