Bất hủ đan thần

Chương 153: Đây mới gọi là khí phách


- Hừ!

Tô Liệt hừ lạnh một tiếng, không phản ứng tới Trình Cung.

- Con mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ, ngươi thực cho rằng vừa rồi các ngươi nói chuyện ở trước cửa bản Đại thiếu không nghe thấy sao. Đại điển Vân Đan Tông ngon lắm sao, còn không mời người Trình gia chúng ta, các ngươi muốn mời bản Đại thiếu, bản Đại thiếu cũng sẽ không đi, nếu như chọc giận bản Đại thiếu, đại điển của Vân Đan Tông các ngươi cũng đừng làm nữa. Hôm nay bản Đại thiếu muốn nhìn các ngươi khó chịu, có bản Đại thiếu ở đây, các ngươi cũng đừng hòng mua được cái gì, cho dù một kiện rác rưởi bản Đại thiếu cũng muốn.

Có mảnh vở kia, tự nhiên nhất định Trình Cung phải có, thực tế bên trong còn có vật thể đặc thù kia, Trình Cung càng không thể buông tha. Vừa vặn Tô Liệt ló đầu ra, dù sao đã kết thù, cũng không cần nể mặt.

- Hai ngàn vạn lượng, cho dù mười ngàn vạn, bản Đại thiếu cũng chơi với ngươi.

Trình Cung bỏ bảy ngàn vạn mua Hoang Thú Bút cùng Linh Đài Thánh Mặc, rốt cục ra giá lần nữa, hắn vừa ra giá lại rước lấy một mảnh nghị luận.

- Sao hắn có nhiều tiền như vậy, cho dù Trình gia cũng không có thể có nhiều tiền như vậy.

- Chẳng lẽ tin đồn hắn tiêu diệt Mã Bang, lấy được bảo tàng là thật, nếu không làm sao có thể có nhiều tiền mặt như vậy.

- Quá khoa trương rồi, vừa rồi đã bỏ ra bảy ngàn vạn, giờ hắn vẫn dám mua đồ. Hơn nữa còn dám đắc tội Vân Đan Tông, cho dù Trình lão gia tử lợi hại, có cháu trai như vậy cũng đủ làm hắn đau đầu.

- Đại thiếu, ca, ngươi tạm tha trái tim nhỏ bé của ta đi, trái tim ta muốn tan nát rồi.

Bàn Tử ở một bên đang nhai đồ ăn ngấu nghiến, nghe Trình Cung hô hai ngàn vạn, hắn thiếu chút nữa trực tiếp xụi lơ. Mình mua hai ngàn vạn lượng dược liệu, sự tình đứng đắn như vậy là một tay giao tiền, một tay giao hàng, mình cũng khẩn trương không thôi, sau khi hỏi thăm Trình Cung mới hạ quyết tâm. Thời điểm giao dịch càng kinh hồn táng đảm, giao dịch lớn như vậy có thể bình thường sao.

Hiện tại tốt rồi, vừa mới bỏ bảy ngàn vạn, hiện tại lại hai ngàn vạn.

Sắc Quỷ cũng co ngắp nói:

- Đại thiếu, nếu hô quá mười ngàn vạn, chúng ta sẽ không đủ tiền.

- Bàn Tử, nhớ rõ mới vừa rời ta nói sẽ có người tính tiền sao, bây giờ ngươi đi tìm Trình Lam, hắn sẽ không có đi xa Nhất Chùy Định Âm Đường. Ngươi nói cho hắn biết, bây giờ là một cơ hội duy nhất, bảo hắn mang đủ kim phiếu tới đây, nể hắn họ Trình, ta cho hắn cơ hội, bỏ qua cơ hội lần này, hắn cầm một tỷ hoàng kim tới ta cũng không bán.

Trình Cung cũng tinh tường, muốn tranh đoạt cái này, cho dù tính cả tiền của Liệu Thương Đan cùng khỏa Trú Nhan Đan ba mươi năm kia, cũng chưa chắc đủ, nguyên vốn định về sau làm một chuyện, hiện tại liền làm được rồi.

Người khác không biết trong lòng Trình Lam nghĩ cái gì, Trình Cung lại rất rõ, từ lần trước cảm nhận được khí tức trong cơ thể hắn phát ra, làm cho Trình Cung nhớ tới một công pháp nào đó, hắn thề đoạt được trạng nguyên. Trình Cung tự nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được. Nhưng hiện tại để cho hắn tính tiền thay mình, sau lại thu thập hắn cũng không muộn, đến lúc đó hắn sẽ biết cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang.

- Đáng giận, Trình Cung này quả thực là tìm chết, nhiều lần khiêu khích ta như vậy, chẳng lẽ hắn thực cho là Vân Đan Tông chúng ta không dám thu thập Trình gia bọn hắn sao.

Nam Tuấn Anh ở một bên thở hồng hộc, tức giận đến phổi muốn nổ tung.

Giờ phút này Tô Liệt ngược lại rất tỉnh táo, chỉ là sắc mặt kia lại vô cùng âm trầm. Ở trong lòng, hắn còn mắng ác hơn Nam Tuấn Anh gấp trăm lần. Trong nội tâm Tô Liệt hận không thể bóp chết Trình Cung, nhưng hiện tại hắn không thể động. Tốt, hiện tại không thể động, ngươi chờ xem. Trình Cung, ngươi sẽ biết bởi vì ngươi vô tri, ngang ngược càn rỡ, sẽ mang đến họa diệt môn cho Trình gia các ngươi, Vân Đan Tông ta sừng sững nhiều năm như vậy, một tiểu gia tộc thế tục vừa mới quật khởi như ngươi có thể so sánh hay sao.

- Ba ngàn vạn.

Sát ý trong nội tâm Tô Liệt bành trướng, thanh âm phát ra lạnh như băng, lần này hắn cũng trực tiếp bỏ thêm mười triệu lượng.

Ba ngàn vạn lượng, đây là sư tôn muốn làm gì, chẳng lẽ đan đỉnh nát bấy kia rất trân quý, hay là bên trong khối vẫn thạch kia thật sự có cái gì. Nam Tuấn Anh ở một bên cũng chấn động, sư tôn như thế, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng hắn cũng cảm giác được nhiệt huyết sôi trào.

- Móa, năm ngàn vạn lượng, có bản lĩnh ngươi hô nữa đi.

Khí thế Trình Cung như cầu vồng, căn bản không muốn dây dưa cùng Tô Liệt. Loại chuyện đấu giá này, ngươi càng dây dưa càng phiền toái, thật muốn mua, ra một giá cho người khác cứng lưỡi, để cho người khác biết rõ, đồ vật lão tử muốn, ngươi chơi không nổi, cút xa một chút a.

Nam Tuấn Anh vừa mới hưng phấn, thoáng cái nghẹn trở về, bởi vì hắn thấy sắc mặt sư tôn càng thêm khó coi, miệng há vài cái, cuối cùng lại không có lên tiếng. Điều này đại biểu cái gì hắn rất rõ, cái giá tiền này tương đương với toàn bộ gia sản của Trịnh Tam Nguyên. Cho dù Linh khí bình thường cũng có thể mua được một kiện, nếu như lại thêm mà nói, vậy thì thật đáng sợ. Trên thực tế, cho dù dùng Vân Đan Tông, tiền mặt của bọn hắn cũng không có nhiều như vậy.

- Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì ngươi làm hôm nay.

Tô Liệt mãnh liệt đứng dậy, nói xong quay người đi ra ngoài.

- Ha ha. . .

Trình Cung cười to:

- Làm sao vậy, kinh sợ hả, ngươi không phải tông chủ Vân Đan Tông sao, nhất phái tông sư sao có thể kinh sợ. Nam nhân phải cứng ngạnh, phải mạnh, phải có khí phách, ngươi không cứng ngạnh, không mạnh, không có khí phách, còn không biết xấu hổ ở đây hăm dọa lão tử, ngươi thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao. Nếu ta sợ ngươi, ta đã không nói những lời này, ta chán ghét nhất chính là loại người đã thua còn nói những lời nhảm nhí.

- Tê. . .

Đấu giá hội nổ tung lần nữa.

- Năm ngàn vạn lượng, cộng thêm bảy ngàn vạn vừa rồi, là mười hai ngàn vạn lượng hoàng kim, điên rồi, mẹ nó điên rồi.

- Trước kia nghe nói trong mười mấy quốc gia của Nam Chiêm Bộ Châu, có một đệ nhất hoàn khố, ta còn chưa tin, hiện tại ta rốt cục đã tin tưởng. Không chỉ nói Nam Chiêm Bộ Châu, cho dù ta đi qua các châu khác, cũng chưa từng thấy ai phá sản như hắn.

- Cho dù là Hoàng đế cũng không dám xa xỉ như thế, một ngày tiêu mất mười hai ngàn vạn lượng hoàng kim!

- Thật không thể tin nổi, hôm nay xem như thấy được, đệ nhất hoàn khố Nam Chiêm Bộ Châu, quả nhiên không phải hư danh.

Tất cả mọi người có một cảm giác gần như sụp đổ, mà ngay cả Ân phu nhân của Nhất Chùy Định Âm Đường cũng cười khổ không thôi, khó hiểu nhìn về phía mấy người bên cạnh. Những lão nhân trên trăm năm của Nhất Chùy Định Âm Đường kia, nguyên một đám cũng có chút sụp đổ im lặng.

Lúc này, Trình Lam vừa tới phòng Trình Cung, vừa vặn nghe được đấu giá sư phía dưới gõ chùy hô năm ngàn vạn lượng thành giao.

- Hừ!

Khóe miệng Trình Lam lộ ra một nụ cười yếu ớt khó có thể phát giác.

- Học không lo học, lại chạy tới phòng đấu giá làm xiếc, lần này cho ngươi thấy cái gì mới gọi là khí phách, đây mới gọi là đấu giá. Nam nhân Trình gia ta đi ra ngoài làm việc, phải như thế. Ngươi nói ngươi đường đường là Trình gia Nhị thiếu gia, ngươi chạy đến phòng người khác, vừa nhìn là biết ngươi đã yếu thế, còn muốn tranh giành với ca ca ta, đừng trách ta không nói trước, sau này đi vào không chào hỏi, ta sẽ cho ngươi một trận.

Trình Cung khí phách mười phần như trước nói.

- Trình Lam bái kiến đại ca.

Trình Lam cung kính khom người thi lễ, sau đó đứng dậy nhìn Trình Cung:

- Hiện tại đại ca lại tốn ra năm ngàn vạn lượng, một hồi người Nhất Chùy Định Âm Đường muốn đến lấy tiền, đại ca trước nên ngẫm lại cái này. Cũng không nói nhảm nhiều lời, ta ra ba ngàn vạn lượng, mua ba chi Hoang Thú Bút cùng năm bình Linh Đài Thánh Mặc, coi như thay đại ca giải quyết vấn đề a, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được đúng không.

Vừa rồi Trình Lam vẫn đang suy tư, nghĩ hết biện pháp, cho dù ra giá cao cũng không có quá nhiều hi vọng ở trước kỳ thi cuối năm lấy tới Hoang Thú Bút cùng Linh Đài Thánh Mặc. Hắn cũng nghĩ đến cùng Trình Cung đàm thoáng một phát, nhưng nghĩ đến Trình Cung hung hăng càn quấy, bá đạo, làm cho tim phổi người ta muốn nổ tung, Trình Lam cũng có chút do dự. Nhưng vì đại sự, hắn nghĩ nửa ngày vẫn là đợi sau khi đấu giá hội tìm Trình Cung đàm phán thoáng một phát, nếu không được hắn thậm chí nghĩ đến đi qua tìm lão già hồ đồ kia.

Hừ, không phải luôn miệng nói đối với ai cũng như nhau sao, ta đây nhìn xem ngươi có giúp hay không giúp. Không nghĩ tới thời điểm đang suy nghĩ, mập mạp chết bầm tìm đến mình, khi tới lại thấy Trình Cung vì tranh đoạt cái Đan Đỉnh hủy diệt kia mà ra đến năm ngàn vạn lượng, trong nội tâm Trình Lam vui cười nở hoa rồi.

Phá gia chi tử vẫn là phá gia chi tử, trách không được đi tìm mình, thì ra là thế. Cho nên vừa đến, giọng điệu Trình Lam đã hoàn toàn bất đồng.

- Lăn.

- Cái gì?

Trình Lam sững sờ.

Trình Cung chậm rãi quay người nhìn, đưa tay chỉ nơi cửa:

- Ca nói ngươi không nghe sao, cút ra ngoài cho ta.

- Trình Cung, ngươi. . . ngươi thật quá mức, cho dù ngươi là cháu ruột nhưng còn không phải gia chủ Trình gia, ta cũng là thiếu gia Trình gia. Cha ta cũng là Đại tướng quân, khống chế một quân đoàn, ngươi không có tư cách nói loại lời này với ta.

Trình Lam dằn xuống phẫn nộ, nhiều năm bất mãn, giờ phút này thoáng thích phóng đi ra một ít, trong mắt Trình Lam đã thiêu đốt lửa giận khôn cùng.

- Dựa vào cái gì, chỉ bằng ta là ca của ngươi, chỉ bằng bây giờ là ngươi muốn mua đồ của ta, lão tử mất hứng, không bán.

Trình Cung nói.

- Không bán?

Trình Lam lạnh lùng nhìn Trình Cung:

- Ngươi không bán cái này, ngươi lấy cái gì giao năm ngàn vạn lượng, ngươi cho rằng Nhất Chùy Định Âm Đường sẽ bỏ qua ngươi sao.

- Bàn Tử, khế đất tất cả sản nghiệp Trịnh gia đều mang ra đây, một hồi đem những cái kia giao cho Nhất Chùy Định Âm Đường trả năm ngàn vạn lượng hoàng kim.

Trình Cung nói xong, nhìn Trình Lam nói:

- Ta nói cho ngươi biết, đừng cho là mình cái gì cũng hiểu, có thể xem thấu cái này xem thấu cái kia. Mịa, cho dù không có sản nghiệp Trịnh gia này, lão tử mua đồ vật thì sao, cùng lắm thì ta đem đồ vật Trấn Quốc Công thế chấp. Nhiều năm phong thưởng như vậy, các loại sản nghiệp cũng rất đáng tiền. Nhưng mà ngươi muốn ngưu bức với ca ca, vậy thì lập tức cút ra ngoài cho ta, ra khỏi cửa này ngươi sẽ thấy, đừng hòng mua được Hoang Thú Bút cùng Linh Đài Thánh Mặc, ít nhất ngươi có bao nhiêu tiền ta cũng không bán.

Vốn là Trình Lam cho rằng hắn đã nắm giữ chủ động, cho rằng đã xem được hư thật của Trình Cung, cho rằng. . .

Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, hết thảy cũng không phải như vậy, Trình Cung căn bản không theo quy củ. Hắn làm cái gì căn bản không có bất luận lý do gì, suy đoán không được cái gì. Trình Lam nhìn Trình Cung, nhìn hắn, nghe hắn nói lời nói này, Trình Lam đột nhiên phát hiện, hắn thật sự không biết cách làm của phá gia chi tử này. Nhưng trong đáy lòng hắn vẫn cảm giác được, một ngày nào đó nếu như cần, Trình Cung thật có thể làm được chuyện như hắn nói, thế chấp tài sản Công Trấn Quốc.

Giờ khắc này trong đầu hắn đã có chút xúc động, hận không thể giết chết Trình Cung, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status