Bất hủ đan thần

Chương 547: Không cam lòng


- Thái tử quả nhiên đủ khí phách, bất quá bàn tay cũng có ngón ngắn ngón dài, hôm nay bởi vì chúng ta có cùng chung địch nhân mới có thể đi đến cùng một chỗ, mặc kệ lúc trước như thếnào, cũng mặc kệ về sau chúng ta có phân cao thấp hay không, nhưng hôm nay chúng ta phải hợp tác, bằng không mà nói kết cục của mọi người đều giống như nhau. Không muốn thất bại phải liên thủ giải quyết Trình Cung, chắc hẳn đây cũng là suy nghĩ của mọi người, cũng chính bởi vì như thế, chúng ta mới cóthể thành một nhóm.

Thời điểm Nguyệt Minh thái tử bị Côn Bằng thái tử ép tới không thở được, đột nhiên Chu Dật Phàm mang theo dáng tươi cười, nhẹ giọng mở miệng, đánh vỡ cục diện bế tắc này.

- Ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, là lực lượng ủng hộ sau lưng Trình Cung này rốt cuộc là ai, chúng ta có thể đi tới tình trạng bây giờ, thiên phú, số mệnh, cơ duyên là một mặt, mà trọng yếu hơn đúng như Côn Bằng thái tử nói, phía sau chúng ta đều cómột thế lực cường đại ủng hộ. Bọn họ hao phí vô số lực lượngđể cho chúng ta đạt tới tình trạng bây giờ, sau lưng Trình Cung này, rốt cuộc là ai?

Vũ Thân Vương vừa nói, một bên lưu ý biểu lộ của ba người.

Chuyện này là hắn khó hiểu nhất, cũng là hắn một mực điều tra, thậm chí mượn nhờ thần miếu Bà La Đa Châu, nhưng vẫn không có điều tra ra kết quả.

Ở Bà La Đa Châu, bởi vì Viêm Long chết và bị nhục trong tay Tư Mã gia tộc, Vũ Thân Vương mất hết can đảm, tự mình buông tha hết thảy. Lúc kia, cho dù Đại Tế Ti lấy đan dược tốt nhất, thậm chí không tiếc hao tổn nguyên khí bản thân cũng khó cứu hắn. Cuối cùng Đại Tế Ti nói cho Vũ Thân Vương một bí mật, sau khi nói chuyện với hắn mười mấy canh giờ, mới để cho hắn nhặt lại ýniệm sinh tồn trong đầu. Sau đó dưới sự trợ giúp của Đại Tế Ti, Vũ Thân Vương đã được Bà La Đa thần miếu tẩy lễ, vượt qua Địa Hỏa ma kiếp, một lần hành động đạt tới Địa Anh.

Nhưng hắn vừa về, chứng kiến chiến đấu trong Song Long thành, sau đó thấy được Trình Cung chém giết Trường Tí Yêu Viên, sựrung động này đối với hắn cũng quá lớn. Chính mình đạt được nhiều kỳ ngộ như vậy, còn có Thần miếu Bà La Đa tẩy lễ mới đạt tới Địa Anh kỳ tầng thứ ba, mặc dù bằng vào pháp bảo hiện nay của mình, mình cũng có thể chém giết Trường Tí Yêu Viên, nhưng Trình Cung dựa vào cái gì để làm được loại tình trạng này.

Làm sao hắn có thể tăng nhanh hơn mình được, tại sao lại như vậy?

Nghe Vũ Thân Vương nó đến điều này, Chu Dật Phàm nhẹ nhàng chớp động cây quạt, đột nhiên ngừng một chút, trong lòng của hắn cũng rất phức tạp. Gia tộc của mình không tiếc hi sinh một chút số mệnh cuối cùng của Tây Chu, gia trì ở trên người mình, cộng thêm Thất Âm Cầm Cung toàn lực tương trợ, mình mới đạt tới Địa Anh tầng thứ hai, nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy Trình Cung chém giết Trường Tí Yêu Viên. Hắn cảm giác lòng mình trầm xuống.

Ngẫm lại không lâu, Trình Cung còn chưa đạt tới Vạn Tượng Nhất Long, còn mình là hy sinh nghìn năm tích góp của Chu gia và Thất Âm Cầm Cung toàn lực ủng hộ, hắn dựa vào cái gì tiến nhanh hơn mình. Mặc dù nói mình cũng nắm chắc, nhưng đúng như Côn Bằng thái tử nói, có thể tới loại trình độ này ai không nắm chắc, không an bài trước a....

- Trên Cửu Châu đại địa, thế lực có thể bồi dưỡng ra người như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại ta không lo lắng thế lực sau lưng của hắn, cho dù Lô gia Thiên Cung Thần Điện âm thầm trợ giúp hắn, nhưng cũng chỉ có hạn. Có lẽ hắn cũng có kỳ ngộ, nhưng hết thảy đều đã không trọng yếu, hiện tại hắn xác thực rất uy phong.

Mắt Côn Bằng thái tử sáng như đuốc, nhìn Trình Cung trong Song Long thành phía dưới:

- Nhưng uy phong của hắn là hi sinh đổi lấy bộc phát trong thời gian ngắn, nếu như giờ phút này hắn là Nhân Anh kỳ, cho dùhắn có tu vi Địa Anh cũng đã sớm chết một trăm lần rồi, hắn mượn nhờ quy củ của Cửu Châu kéo dài hơi tàn, hắn mượn nhờquy củ Cửu Châu chơi như vậy, nhưng hắn cũng đã triệt để pháhỏng con đường của mình. Tương lai chúng ta kém cỏi nhất cũng có thể đạt tới Thiên Anh, cho dù không có biện pháp vượt qua Thuần Dương chạm tới Đạo, nhưng vẫn tốt hơn hắn rất nhiều, hiện tại hắn bất quá là uống rượu độc giải khát mà thôi.

Không thể không nói, trải qua luân phiên ngăn cản, Vũ Thân Vương thiếu đi một ít tự tin, nhưng loại tự tin này lại tràn ngập trên người Côn Bằng thái tử, hắn nói thậm chí khiến Vũ Thân Vương, Nguyệt Minh thái tử, Chu Dật Phàm đều cảm giác được tâm thần chấn động.

Bởi vì Trình Cung mang đến rung động quá lớn, hôm nay mặc dùhắn đang đồ sát đại quân yêu thú, nhưng lại khiến Vũ Thân Vương, Nguyệt Minh thái tử và Chu Dật Phàm tràn đầy đồng cảm, bởi vì sau đó Trình Cung sẽ ra tay với bọn hắn.

Mà chiêu thức ấy của Trình Cung cũng quá ác, khiến bọn họ chỉcó thể giương mắt mà nhìn, giống như Côn Bằng thái tử lúc này, cho đến lúc đó bọn hắn triệt để mất đi quyền lực tranh đoạt Nam Chiêm Bộ Châu. Đây là tuyệt đối bọn chuyện hắn không hy vọng thấy, cũng chính là bởi vì như thế, bọn hắn mới tới cùng một chỗ.

- Cho dù như thế, bản thái... Ta... Vẫn không nuốt trôi cục tức này, nếu như nói chúng ta tranh đoạt ai thắng ai thua thì trận tranh đoạt này có thể làm một loại rèn luyện cho chúng ta, nhưng chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, lại chắp tay tặng Nam Chiêm Bộ Châu cho hắn, một tên phá gia chi tử quần là áo lụa, ta thật sự không cam lòng.

Nguyệt Minh thái tử bị Côn Bằng thái tử đe dọa, thật đúng làkhông dám lại tự xưng bản thái tử nữa, mặc dù hắn không đểtâm đối với danh hiệu thái tử này, bởi vì so với người thừa kếPhù Văn Tông, danh hiệu thái tử này chênh lệch xa vạn dặm. Lúc trước một mực tự xưng thái tử chỉ là một thói quen, bất quá lúc này bị người cứng rắn ép bức phải thay đổi, xác thực khiến hắn khó chịu nổi, nhưng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là thế lớn đèchết người, cũng không dám nói thêm cái gì.

Nhưng trong chuyện Trình Cung này, hắn cũng vô cùng phiền muộn, vốn là hắn không để người này trong mắt, không ngờhôm nay lại khiến bọn họ thúc thủ vô sách. Từ thủ đoạn Trình Cung đối phó thú triều, không cần đánh đã biết rõ phải thua không thể nghi ngờ.

- Không cam lòng thì ngươi có thể thế nào, hắn mượn nhờ quy tắc Cửu Châu, hiện tại một mình hắn có thể quyết định thắng lợi tất cả chiến tranh thế tục, dưới tình huống Nhân Anh kỳ không thể nhúng tay vào chiến tranh thế tục, hắn chính là tồn tại vôđịch, không cam lòng thì ngươi làm được gì?

Kỳ thật Vũ Thân Vương càng không cam lòng so với hắn, cũngđang cần có một địa phương phát tiết, nói chuyện cũng rất lớn tiếng.

Côn Bằng thái tử không lên tiếng, nhưng mặc là ai cũng có thểbiết hắn rất khó chịu, nhưng cho dù khó chịu cũng không có biện pháp. Côn Bằng thái tử cũng biết ba người này một mực không nhúc nhích, chính là chờ đợi mình bên mình bị tiêu diệt không sai biệt lắm, bọn hắn sẽ động thủ lần nữa, đến lúc đó có thể đạtđược chỗ tốt lớn nhất, hơn nữa thế lực sau lưng ba người cũngđược chỗ tốt rất lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status