Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy

Chương 235: Lời của mẹ chồng trước (1)


Nhìn thím Vu mở cửa, Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái, sau đó cái người khiến cô chưa có chút tâm lý chuẩn bị nào đã xuất hiện trước mặt cô.

Hà Tiêu Nhiên đẩy cửa bước vào, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy, đang nghĩ xem mình rốt cuộc nên xưng hô thế nào.

Hà Tiêu Nhiên đặt cái hộp giữ nhiệt trên tay lên bàn, "Nghe bảo sáng nay dính nước mưa, tôi có bảo người nấu trà gừng cho cô đây." Tuy không thấy được sự nhiệt tình trong giọng nói của Hà Tiêu Nhiên, nhưng tâm ý của bà là thật.

"Ồ, gừng này không phải đầu năm là người ta tặng cho lão gia hay sao? Phu nhân vẫn giữ đó không dùng đến à." Thím Vu cười tít mắt mở miệng nói.

Hà Tiêu Nhiên quay lại trừng thím Vu một cái, hình như đang trách bà lắm lời quá.

Tim Thủy An Lạc đập thon thót, cô thật sự không thể đoán được là bà mẹ chồng này đang có ý gì nữa.

Hà Tiêu Nhiên đưa tay ra, muốn bế lấy Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc không dám không đưa, đành phải cẩn thận giao nhóc cho bà nội.

Tiểu Bảo Bối không hề sợ người lạ, tuy không nhớ bà nội nhưng cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong lòng bà.

Hà Tiêu Nhiên ngồi xuống sofa, Thủy An Lạc chỉ có thể lấy cái bát trong hộp ra, sau đó mùi trà gừng thơm phức lập tức bốc lên, quả nhiên là làm từ gừng ngon, nhưng thế này chẳng phải sẽ cay chết cô sao?

"Chuyện hôm nay tôi biết cả rồi, Lâm Thiến Thần làm vậy đúng là sai, nhưng sau này cũng đừng vì thế mà tự làm khó bản thân mình." Hà Tiêu Nhiên muốn nói đến chuyện cô dầm mưa ngày hôm nay.

Tim Thủy An Lạc đập thình thịch. Trạng thái của mẹ chồng trước hình như có gì đó kỳ kỳ, bà ấy đang quan tâm đến cô sao?

"Bác gái, bác..." Chắc đây không phải là sự dịu dàng trước cơn bão táp đấy chứ?

Hà Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ phòng bị của Thủy An Lạc thì khẽ cau mày, nhưng cũng không so đo với cô.

"Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là để với cô về chuyện của Viên Giai Di." Hà Tiêu Nhiên nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía thím Vu. Thím Vu biết ý, vội vàng quay người đi vào bếp.

Thủy An Lạc đưa mũi ngửi cái thứ mùi vị gay mũi này, đợi mẹ chồng trước đi cô có thể để lại cho Sở Ninh Dực uống được không ta?

"Không uống à?" Hà Tiêu Nhiên nhíu mày nói.

Thủy An Lạc cười ha ha, vội vàng cầm lấy bát húp một hơi, uống xong liền há mồm lè lưỡi cho bớt cay, lại bỗng cảm thấy không thích hợp, vội rụt lưỡi lại.

Nhìn bộ dạng Thủy An Lạc như vậy thì sắc mặt lạnh lùng của Hà Tiêu Nhiên hơi dịu xuống. Bà nghĩ giờ bà đã hiểu tại sao con trai lại nói không phải là Thủy An Lạc thì không được rồi. Trên người cô gái này toát ra một sự ngây ngô không nói thành lời, cũng có thể gọi đó là ngốc ngếch. Nhưng chính một cô gái như vậy, lại khiến người ta biết lòng dạ cô không có bất cứ suy nghĩ xấu xa gì.

Chờ Thủy An Lạc uống xong, Hà Tiêu Nhiên mới mở miệng nói: "Trước đây ba của Viên Giai Di vì cứu Ninh Dực mà hy sinh."

Thủy An Lạc đang lau miệng thì khựng lại, cô không kìm được quay lại nhìn bà, ba của Viên Giai Di có ơn cứu mạng với Sở Ninh Dực, vì thế nên anh mới không thể bỏ mặc Viên Giai Di được? Đây là chuyện mà mẹ chồng cũ muốn nói với cô sao?

"Vốn dĩ chúng ta cũng rất tán thành chuyện Viên Giai Di và Ninh Dực ở bên nhau, nhưng đáng tiếc, con bé đó nó lại không thích yên ổn một chỗ." Hà Tiêu Nhiên cười lạnh.

Thủy An Lạc im lặng suy nghĩ, chẳng lẽ là vì chuyện cô ta làm người mẫu à?

Sở gia còn có quy định không chấp nhận diễn viên hay người mẫu nữa sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2177 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status