Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy

Chương 359: Đất đá sắp sạt lở rồi


Thủy An Lạc gật đầu, cô giơ cánh tay lên che mặt để tránh bị nước mưa tạt vào, sau đó lấy một cái bọc được bọc kỹ bằng màng nilon ở trong balo ra giao cho Mặc Lộ Túc: "Trong này có thuốc đỏ với thuốc hạ sốt, còn có một ít bánh mì, có thể tiếp sức được cho mọi người ở trong đấy." Thủy An Lạc cũng hét lên giống Mặc Lộ Túc, sau đó đưa cái bọc cho anh: "Anh đi cẩn thận nhé."

Mặc Lộ Túc gật đầu, sau đó bám theo sườn núi chênh vênh từ từ lần xuống.

Thủy An Lạc đứng ở đầu nguồn, có vài quân nhân đưa người dân lên nên cô ở đó thì có thể băng bó đơn giản được cho người bị thương, sau đó để họ đưa những bệnh nhân này về.

Các nhân viên công tác chạy tới chạy lui quanh Thủy An Lạc, cô chỉ còn cách đẩy nhanh tốc độ của mình, không để mọi người bị nghẽn lại ở đây.

Lúc các bệnh nhân kia được chuyển về tới nơi, Kiều Tuệ Hòa đang nghỉ ngơi thấy vậy liền hỏi, "Thủy An Lạc đâu rồi?"

"Hình như vì bác sĩ Lan không được khỏe lắm, nên cô ấy đến chỗ kia làm công tác sơ cứu rồi ạ." Bác sĩ đứng cạnh bà lên tiếng trả lời.

Kiều Tuệ Hòa nhíu mày, nghĩ đến cái thân hình nhỏ bé lại không có tí kinh nghiệm nào của Thủy An Lạc, không hiểu sao cô dám chạy tới đó nữa.

"Nhưng tôi thấy bác sĩ Mặc cũng đi cùng với cô ấy nên chắc là không xảy ra chuyện gì đâu!" Bác sĩ kia lại nói thêm một câu.

"Mặc Lộ Túc?" Kiều Tuệ Hòa vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời mưa bên ngoài: "Không phải đài báo là sẽ ngớt mưa à?”

"Dự báo thời tiết cũng không chắc là chính xác đâu ạ." Vị bác sĩ kia lắc đầu không biết làm sao: "Xem ra cơn mưa đêm nay chắc cũng chẳng thua kém gì đêm qua đâu, may là gần đây cũng chỉ có một chỗ kia là chịu bão nặng nhất thôi.”

Kiều Tuệ Hòa đang lo lắng không thôi thì lại thấy Lan Hinh mặt mũi tái nhợt đang mặc áo mưa muốn phi ra ngoài.

"Lan Hinh?"

Lan Hinh quay lại nhìn bà, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn: "Cô, em không yên tâm Lạc Lạc lắm, em đi đón con bé về đây.”

"Bác sĩ Lan, tôi trông cô không được khỏe lắm đâu, thôi đừng đi nữa." Một bác sĩ lên tiếng khuyên ngăn: "Có bác sĩ Mặc đi cùng bác sĩ Thủy rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Bác sĩ Mặc?" Lan Hinh hơi sững lại, trong lòng tuy đã hiểu rõ nhưng vẫn có chút không cam lòng, có điều cô ta cũng không thể hiện ra, "Ý cô là bác sĩ Mặc Lộ Túc sao?"

"Vâng, vừa rồi tôi thấy họ đi với nhau mà." Vị bác sĩ kia miệng nói nhưng vẫn không ngơi tay xử lý vết thương cho bệnh nhân.

Lan Hinh khẽ gật đầu, cô ta quay đầu lại nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, đôi môi mím lại, hai tay siết chặt, tại sao anh ấy lại đi theo?

"Rào rào..."

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn, có mấy quân nhân đã tăng nhanh tốc độ.

“Bác sĩ Thủy, đất đá bắt đầu sạt lở rồi, cô khẩn trương rời khỏi chỗ này đi.” Một quân nhân khiêng một đứa bé nằm trên cáng cứu thương tới lớn tiếng kêu lên, trông chàng trai này cũng chỉ tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Thủy An Lạc cố giữ bình tĩnh. Cô nhanh chóng băng bó vết thương đang không ngừng chảy máu trên chân cậu: "Sắp xong rồi, sẽ ổn ngay thôi." Thủy An Lạc vừa nói vừa băng bó cho xong: "Mau đi đi, nhất định phải chú ý cẩn thận đấy.”

Viên quân nhân kia gật đầu rồi nhanh chóng chuyển người rời đi.

Những người khác đang xách cáng xuống cũng cuống cuồng bảo cô mau rời khỏi đây.

Thủy An Lạc vẫn nhìn vào bên trong, đàn anh vẫn chưa ra, không biết tình hình trong đấy thế nào rồi?

"A..."

Trong tiếng mưa đột nhiên vang lên tiếng kêu thê lương của một đứa bé, Thủy An Lạc còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì đã hai người bị trôi xuống dòng nước ngay bên cạnh mình.

Thủy An Lạc giật mình kinh hãi, cô đứng trong màn mưa lớn nhưng không dám nhúc nhích thêm chút nào.

Thứ vừa bị trôi xuống dòng nước là... người!

Thủy An Lạc sợ hãi bước lùi về phía sau, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay, người kia chính là viên quân nhân vừa bảo cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2177 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status