Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy

Chương 366: Đừng đi


Thủy An Lạc lại siết chặt cánh tay của mình lại: "Cảm ơn anh." Giọng cô khàn đi, cảm ơn anh đã cởi bỏ bộ quân trang kia ra, cũng cảm ơn anh vì đã tìm được cô.

Sở Ninh Dực không lên tiếng, có điều bước đi càng trở nên kiên định hơn.

Nhưng Sở Ninh Dực còn chưa đi được mấy bước thì lại cau mày nói: "Thủy An Lạc, lúc Mặc Lộ Túc cõng, em cũng ôm anh ta như thế này à?" Hai cái bánh bao nhỏ của Thủy An Lạc đang đè lên lưng anh chỉ cách một lớp áo mỏng manh, liệu lúc Mặc Lộ Túc cõng cô, cô có như thế này không?

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi, quanh người lập tức dấy lên một cỗ lửa giận không tên.

Thủy An Lạc sửng sốt, cô tò mò hỏi: "Sao anh lại biết chuyện anh ấy cõng em?"

Đàn anh cõng cô là vì đường xuống núi trơn quá, hơn nữa lại rất hẹp. Anh ấy không thể nào đỡ được cô cho nên mới mạo hiểm cõng cô, nhưng sao Sở Ninh Dực lại biết được chuyện này vậy?

"Chuyện này về rồi anh tính sổ với em sau!" Sở Ninh Dực vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn con đường gập ghềnh trước mắt, may mà giờ trời quang mây tạnh rồi đấy.

Sở Ninh Dực chọn một khoảng đất khá là rộng rãi rồi đặt Thủy An Lạc xuống: "Chờ anh một lúc!"

"Đừng đi!" Thủy An Lạc vội kéo lấy cánh tay Sở Ninh Dực, dùng bộ dạng đáng thương nhất mà nhìn anh.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng thương của cô. Anh ngồi xuống lau đi những vết lem nhem trên mặt Thủy An Lạc, cuối cùng đành nhỏ giọng nói: "Anh đi tìm ít thảo dược cho em, sẽ về ngay thôi."

"Em không đau, anh đừng đi mà!" Thủy An Lạc cuống quýt mở miệng nói, như thể cô thật sự sợ anh sẽ bỏ đi, thế là vội vàng dùng cả người ôm chặt lấy cánh tay của anh.

Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn hai tay Thủy An Lạc đang níu tay mình. Anh đưa tay nhéo cằm của cô rồi từ từ nhích tới gần. Đôi môi của Thủy An Lạc vẫn còn đang sưng đỏ do sự tàn phá của anh ban nãy, đỏ mọng đến nỗi khiến người ta muốn hái xuống.

Còn Sở Ninh Dực là người chỉ cần nghĩ tới là sẽ làm ngay. Anh cúi xuống hôn chụt lên môi cô một cái rồi khẽ nói: "Đừng đi hả?"

Ớ...

Trước mặt Thủy An Lạc không còn cảm giác lành lạnh của không khí nữa, mà là cảm giác ấm áp của anh.

Thủy An Lạc không nói gì, nhưng cánh tay vẫn quấn chặt lấy anh vẫn không hề buông lỏng, bướng bỉnh nhìn anh.

Sở Ninh Dực bị đôi mắt to tròn kia làm cho bất đắc dĩ. Anh cúi đầu nắm lấy cằm cô, hơi tỏ ra tức giận nói: "Thủy An Lạc, tại sao lúc trước em lại không đi?”

Thủy An Lạc luôn khiến anh cảm thấy bất an. Đôi lúc anh có cảm giác vì trong lòng cô cũng có anh nên mới ở lại, nhưng đôi khi anh lại nghĩ, mọi việc cô làm đều chỉ vì Tiểu Bảo Bối thôi.

Anh ghét cái cảm giác mọi thứ mông lung không xác định như vậy.

Tại sao lại không đi?

Bởi vì sợ có người đàn bà khác xuất hiện bên cạnh anh.

Thủy An Lạc mím môi không trả lời, vì cô sợ nói ra rồi sẽ bị anh cười nhạo, khinh thường, vậy nên cô mới làm con rùa đen rúc đầu trốn tránh, cũng không chịu nói ra rằng cô không cho phép người đàn bà khác xuất hiện bên anh.

Nhưng Sở Ninh Dực đâu cho phép Thủy An Lạc cứ mãi trốn tránh như vậy, ngón tay anh càng siết chặt lấy cằm của Thủy An Lạc, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.

Thủy An Lạc không còn chỗ để trốn nữa, chỉ có thể đối diện với anh, nhưng hai cánh tay đang ôm lấy tay anh lại siết chặt lại, đôi mắt to mang theo vẻ quật cường cùng không cam lòng nhìn anh chằm chằm.

"Tại sao?"Sở Ninh Dực khẽ hỏi, như thể anh nhất quyết phải có bằng được câu trả lời vào lúc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2177 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status