Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy

Chương 474: Bay về à?


Ánh trăng chiếu ánh sáng nhẹ nhàng xuống mặt biển, Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi trên ban công ăn cơm. Cô ăn cơm, Tiểu Bảo Bối uống sữa bột, thỉnh thoảng lại ăn một miếng cháo được mẹ đút cho.

Có điều ánh mắt Thủy An Lạc thỉnh thoảng lại đảo về phía bờ biển, bọn họ đang nói gì vậy? Đã lâu lắm rồi, đã thế cả hai người lại còn chẳng nhúc nhích chút nào, hại cô còn tưởng hai người đó đang đứng ngủ.

Tiểu Bảo Bối cưỡi ngựa yêu đi một vòng rồi quay về, ăn một miếng cháo, sau đó tiếp tục đi tuần tra.

Thủy An Lạc vẫn vừa ăn vừa nhìn về phía bên kia, đầy lòng hiếu kỳ.

Gió biển khẽ thổi, phả vào giọng nói âm trầm của Mặc Lộ Túc.

"Chuyện kia anh còn định giấu cô ấy đến bao giờ?"

"Đó là việc của tôi, không khiến anh phải nhọc lòng. Nếu thực sự muốn bảo vệ cô ấy thì cứ làm theo lời tôi nói." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, không mang theo chút tình cảm nào bên trong.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cương nghị bên cạnh mình.

"Người kia thực sự là Lan Hinh à?" Mặc Lộ Túc mở miệng hỏi. Bởi vì trước đó anh đã từng chất vấn Lan Hinh, nhưng đáp án nhận được lại khiến anh khó có thể nghi ngờ cô ta.

"Tại sao lại là Lan Hinh, tôi nghĩ anh hiểu rõ hơn tôi chứ. Tình yêu của anh với cô ấy mà nói là một sự đe dọa, tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra một lần nữa." Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.

"Nếu trước kia anh đã chọn bỏ rơi cô ấy, sao hiện giờ lại giành cô ấy khỏi tôi." Mặc Lộ Túc tức giận mở miệng nói, "Các người cướp đi sinh mạng của mẹ tôi còn chưa đủ à? Giờ ngay cả người con gái tôi yêu anh cũng muốn cướp mất."

Tiếng gầm nhẹ của Mặc Lộ Túc theo gió biển bay xa, nhưng Sở Ninh Dực lại nghe rõ mồn một.

Bước chân anh thoáng dừng lại, chậm rãi xoay người lại nhìn người đàn ông đang đứng bên bờ biển.

"Thứ nhất, cái chết của cô, tôi nghĩ giờ tôi có nói anh cũng sẽ không nghe. Thứ hai, tôi chưa từng cướp đi thứ gì của anh, cô ấy vốn thuộc về tôi, chưa bao giờ là của anh cả." Sở Ninh Dực mạnh mẽ phản bác, sau đó xoay người tiếp tục bỏ đi.

Thân thể Mặc Lộ Túc càng đờ ra đó, gió từ trên mặt biển thổi qua người anh dường như cũng bị thân thể cứng đờ của anh chia làm hai mảnh.

Thủy An Lạc ăn cơm xong liền mang bát đũa đến phòng bếp, lúc quay về mới phát hiện ra đã không còn ai.

Thủy An Lạc chớp mắt, nhanh chóng chạy đến lan can nhìn ra mặt biển rộng lớn bên ngoài, sao lại biến đâu mất rồi?

"Cạch..."

Cửa phòng đột nhiên bật mở, nhưng Thủy An Lạc đang hóng hớt nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóa cửa.

Tiểu Bảo Bối đang tuần tra trong phòng nhìn thấy ba mình, nhe hàm răng trắng bóc ra rồi nhấc đôi chân ngắn tũn cưỡi ngựa yêu chạy tới, vươn bàn tay nhỏ xíu đòi bế.

Sở Ninh Dực cúi đầu, hơi nhướng mày, thằng nhóc này hôm nay đẹp trai nhỉ.

Sở Ninh Dực cúi người bế cậu nhóc ra khỏi xe tập đi, sau đó nhìn thấy Thủy An Lạc còn đang hóng hớt bên cạnh ban công, theo ánh mắt cô nhìn lại, vừa hay chính là nơi bọn họ vừa mới đứng.

Sở Ninh Dực thả nhẹ bước chân của mình, bước tới đứng sau lưng dõi theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài.

"Kỳ lạ, người đâu mất rồi?" Thủy An Lạc hơi gãi đầu, khó hiểu nói.

"Tìm anh à?" Sở Ninh Dực thấp giọng ghé bên tai cô nói.

"Á..." Thủy An Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đang ôm Tiểu Bảo Bối lùi lại phía sau, lại khó hiểu nhìn ra bãi cỏ nối đến bờ biển, anh ấy lướt qua bãi cỏ nên mới về nhanh như thế à?

"Anh..." Thủy An Lạc nói, còn chỉ ra bãi cỏ bên ngoài.

Bay trở về à?

Tiểu Bảo Bối thấy dáng vẻ giật mình của mẹ mình liền vỗ tay cười khanh khách.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2177 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status