Bé cưng tinh quái

Chương 305



Chương 305

Chiếc xe Land Rover màu đen lao như bay trên đường, liên tục vượt mấy đèn đỏ, cảnh sát giao thông đuổi theo phía sau.

“Yêu cầu xe phía trước mau chóng đỗ vào lề đường.”

Ngoài xe vang lên yêu cầu từ cảnh sát giao thông nhưng Cận Tri Dực mắt tiếc tai ngơ.

Anh ta nghiêm mặt nhìn chằm chằm con đường phía trước.

“Chết tiệt!”

Anh ta tháo tai nghe bluetooth ra, vứt mạnh lên ghế lái phụ.

Không gọi được cho anh, cũng không gọi cho Cố Niệm được, Rốt cuộc anh ấy đang bận việc gì?

Bàn tay nắm vô lăng bất giác siết chặt lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

Két!

Xe dừng trước cổng bệnh viện, Cận Tri Dực mở cửa xuống xe, đang định đi vào bệnh viện.

Xe cảnh sát theo sau cũng dừng lại, hai cảnh sát giao thông bước từ trên xe xuống, chạy tới cản đường anh ta.

“Thưa anh…”

Đối phương vừa lên tiếng, Cận Tri Dực lập tức ngắt lời: “Tôi có việc gấp, không rảnh nghe các anh nói chuyện. Đây là danh thiếp của tôi, tối nay hãy liên lạc với tôi sau.”

Anh ta lấy một tấm danh tiếp trong ví ra dúi vào tay đối phương, sau đó vòng qua bọn họ đi vào trong.

Hai cảnh sát giao thông nhìn danh thiếp rồi lại nhìn nhau, tiếp tục đuổi theo.

“Thưa anh!”

Cận Tri Dực đành phải dừng lại lần nữa, quay đầu quát bọn họ: “Chị dâu tôi đang cấp cứu kia kìa, các người không thể châm chước được sao?”

Hai cảnh sát giao thông sững sờ.

Cận Tri Dực mặc kệ bọn họ, chạy thắng vào bệnh viện.

Anh ta đi tới trước cửa phòng phẫu thuật theo sự chỉ dẫn của y tá.

“Cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống, đập đầu vào tường ngất xiu.”

Y tá tóm tắt tình hình cho Cận Tri Dực. Sau khi nghe xong, anh ta nhíu mày: “Có nặng lắm không?”

“Chấn động não, nhưng không nặng. Hiện tại điều khá phiền toái là không thể giữ được đứa bé trong bụng.”

Ban đầu nghe y tá nói chị dâu bị thương không nặng lắm, Cận Tri Dực thoáng thở phào. Thế nhưng câu nói tiếp theo lại làm cho trái tim anh ta bỗng vọt lên tận cổ họng.

“Đợi chút, cô… cô nói là chị dâu tôi có thai ư?”

“Vâng, chắc là mới hơn một tháng. Bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật nạo thai cho cô ấy.”

Tại sao lại như thế?

Cận Tri Dực vừa sốc vừa không dám tin tưởng, đột nhiên anh ta không biết phải thông báo với anh trai chuyện này như thế nào.

Đêm khuya.

Cận Tri Thận gặp một cơn ác mộng rồi giật mình tỉnh giấc, sau đó không ngủ tiếp được nữa.

Bỗng dưng anh thấy hoảng hốt.

Không biết là tại vì cơn ác mộng hay là có chuyện gì xảy ra.

Giờ này trong nước đang là ban ngày.

Cận Tri Thận suy tư một lát rồi lấy điện thoại gọi cho Giang Tiêu Tiêu.

Bên kia bắt máy rất nhanh.

“Anh, điện thoại của anh bị làm sao mà em không gọi được thế?”

Giọng nói bất ngờ truyền qua điện thoại làm Cận Tri Thận khẽ nhíu hàng mày lưỡi mác: “Tiêu Tiêu đâu rồi?”

“Chị dâu xảy ra chuyện rồi. Em gọi cho anh suốt mà không được.”

Vừa nghe tin Giang Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, Cận Tri Thận lập tức biến sắc, không để ý câu đằng sau của em trai mà vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Cận Tri Dực kể lại tình hình theo đúng sự thật. Sau khi nghe xong, sắc mặt Cận Tri Thận cực kỳ khó coi, sa sầm như chết chóc.

“Tri Dực, giúp anh chăm sóc cô ấy thật cẩn thận, anh sẽ về ngay.”

“Vâng ạ.”

Cận Tri Thận cúp máy rồi lập tức ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh.

Không lâu sau, cửa mở ra. Cố Niệm thấy người tới là Cận Tri Thận thì lập tức nâng cao tinh %3D thần: “Chủ tịch.”

“Đặt vé máy bay về nước, chuyển bay sớm nhất.”

Cố Niệm vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng phải công việc chưa giải quyết xong sao? Tại sao phải về sớm vậy Chủ tịch?”

“Tiêu Tiêu gặp chuyện rồi.”

Nghe vậy Cố Niệm biến sắc: “Vâng, tôi đặt vé ngay đây.’ Cận Tri Thận về phòng thu dọn hành lý xong xuôi, sau đó ngôi chờ Cố Niệm.

Mười mấy phút sau, Cố Niệm vội vàng đi đến.

“Chủ tịch, chuyến bay sớm nhất cất cánh lúc sáu giờ, tôi đã đặt vé rồi.” Cố Niệm nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: ‘Bây giờ chúng ta xuất phát đến sân bay thì vừa kịp soát vé.”

Cận Tri Thận đứng dậy: ‘Đi thôi.

“Nghe nói con ả kia sảy thai.”

Giang Tình Tình trốn trong nhà vệ sinh gọi điện cho Tô Uyển Ương.

“Cô ta có thai ư?” Tô Uyển Ương rất bất ngờ.

“Đúng vậy. Đây là báo ứng! Giang Tình Tình oán hận.

Con đàn bà đê tiện kia hại chết con của cô ta, bây giờ con cô ta cũng mất, đúng là báo ứng chuẩn xác.

“Vậy tình hình hiện tại thế nào?”

Tô Uyển Ương hỏi.

“Được đưa vào phòng bệnh rồi, vẫn chưa tỉnh lại.”

Nói đến đây, ánh mắt Giang Tình Tình không giấu được vẻ ác độc: “Cô nói xem sao cô ta không ngã chết luôn đi?”

Tô Uyển Ương ở đầu dây bên kia cười gắn: “Kẻ đê tiện thì thường sống dai.”

Lần trước ngã từ trên núi xuống cũng chỉ bị thương, vẫn bình an vô sự.

Sống dai thật đấy!

“Giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Giang Tình-Tình hỏi.

“Cô xóa hết lịch sử cuộc gọi đi, tạm thời đừng liên lạc với tôi. Nếu người nhà họ Cận tìm cô thì cô cứ bảo không biết gì cả.”

Thật ra không cần Tô Uyển Ương dặn dò những điều này, Giang Tình Tình cũng biết phải làm thế nào.

Cô ta cúp máy, ngồi trên bồn cầu một lát rôi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

“Tình Tình, sao con đi vệ sinh lâu thế?”

Thẩm Thục Lan thấy con gái đi ra, nhíu mày hỏi.

Giang Tình Tình đi đến ngồi xuống mép giường, nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, con ả đê tiện kia sao rồi?”

“Còn sao nữa, mất con rồi, bản thân vẫn đang hôn mê.

Nói đến đây, Thẩm Thục Lan không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tình Tình, con nói xem có phải ông trời cũng không vừa ý, dạy dỗ nó giúp chúng ta không?”

Giang Tình Tình hừ mũi: “Đây là báo ứng.”

“Đúng, đúng là báo ứng.” Thẩm Thục Lan hùa theo.

Bà ta cực kỳ hả dạ khi nghĩ tới tình trạng thê thảm của con khốn kia, coi như nỗi ấm ức trong mấy ngày qua đã được hóa giải.

Sau khi phẫu thuật, Giang Tiêu Tiêu được đưa đến phòng bệnh.

Sắc mặt cô cực kỳ tiều tụy, môi cũng tái nhợt. Nếu không phải máy theo dõi vẫn hiển thị nhịp tim và huyết áp thì thật sự sẽ có người tưởng cô chết rồi.

Cận Tri Dực đứng bên giường, khuôn mặt tuấn tối sâm như sắp nhỏ ra mực.

Theo lời kể của những người chứng kiến chị dâu ngã cầu thang, họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, tuy nhiên họ đuổi theo thì không thấy ai cả.

Tức là đây không phải sự cố ngoài ý muốn mà là có người hại chị dâu.

Trước tiên anh ta sai người đi kiểm tra video giám sát của bệnh viện nhưng tiếc là camera đã bị người ta táy máy, chỉ thấy chị dâu đi vào bệnh viện, ngoài ra không thấy chị dâu xuất hiện thêm.

Điều này chứng minh anh ta đoán đúng.

Có người muốn hại chị dâu!

Nhưng rốt cuộc kẻ đó là ai?

“Cậu hai.’ Một người đàn ông đi tới bên cạnh Cận Tri Dực, ghé sát vào tai anh ta thì thâm mấy câu.

Cận Tri Dực quay sang hỏi: “Giang Tình Tình cũng đang ở bệnh viện này ư?”

“Vâng.’ Người đàn ông gật đầu.

Cận Tri Dực nheo mắt lại, ánh mắt sâu thăm thẳm. Anh ta vốn đang khó hiểu không biết chị dâu chạy tới bệnh viện làm gì, bây giờ xem ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến Giang Tình Tình.

“Cô ta ở đâu?”

“Ở phòng bệnh tầng dưới.”

Cận Tri Dực nhìn Giang Tiêu Tiêu đeo bình dưỡng khí trên giường bệnh, hàng mày lưỡi mác khẽ nhíu lại. Anh ta quay đầu dặn dò người đàn ông kia: “Anh ở lại đây trông chừng, nếu có biến thì gọi cho tôi ngay lập tức.

“Vâng.’ Người đàn ông cung kính cúi đầu.

Cận Tri Dực xoay người, sải bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status