Bé cưng tinh quái

Chương 312



Chương 312

Tô Uyển Ương tìm đến

Ngụy Tử Hằng, đi thắng vào vấn đề với anh ta: “Anh có thể giúp tôi đưa một người ra khỏi thành phố Cẩm được không?”

“Được.”

Chỉ cần cô mở miệng, Ngụy Tử Hằng trực tiếp đồng ý luôn.

Thấy anh ta đồng ý, ánh mắt Tô Uyển Ương chợt lay động, rồi cô ta nở một nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh, Tử Hằng. Anh tốt với tôi quá.”

Giọng điệu của cô ta hết sức mềm mại, giống như có cái gì đó gãi nhẹ lên trái tim anh ta.

Ngụy Tử Hằng nhìn xoáy vào cô ta, trong mắt là sự mến mộ không chút che giấu, anh ta nói một cách chân thành: “Có the giup được em là vinh hạnh lớn nhất của anh.”

Tô Uyển Ương giữ nguyên gương mặt tươi cười, nhưng trong đầu cô ta lại đang âm thầm lên kế hoạch để đưa người đàn ông kia ra khỏi thành phố Cẩm.

Buổi tối, xe của Ngụy Tử Hằng đi vào tiểu khu cũ nát, dừng lại ở tòa nhà mọc đầy rêu xanh. .

Ngụy Tử Hằng thò đầu ra nhìn, khẽ cau mày, hỏi với giọng nghi ngờ: “Uyển Ương, đây là nơi nào?”

“Một người anh họ hàng xa đăng ngoài đang ở đây.” Tô Uyển Ương lấy bừa một lý do.

“Ồ.” Ngụy Tử Hằng gật đầu, rồi lại hỏi: “Sao em không cho anh ta đến ở nhà mình ấy?”

“Anh ấy mê rượu chè bài bạc, người trong nhà tôi sợ hãi, tránh nẻ còn không kịp, làm sao cho anh ta vào ở được.”

Biết được đối phương là loại người như thế, Ngụy Tử Hằng nhíu chặt mày, lo lắng hỏi: “Vậy anh ta sẽ không làm gì em chứ?”

“Không đâu. Quan hệ giữa anh họ tôi và tôi khá thân thiết, lần này vì giúp anh ấy nên tôi mới nhờ anh hỗ trợ.”

Ngụy Tử Hằng quay sang nhìn cô: “Uyển Ương, em tốt bụng quá.”

“Nào có.” Tô Uyển Ương mim cười ngượng ngùng, rồi nói: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đi gọi anh họ xuống.”

“Được.”

Ngụy Tử Hằng gật đầu, nhìn cô ta xuống xe đi vào tòa nhà.

Anh tả nhìn ra bên ngoài, không kìm được mà rùng mình, nơi này trông âm u đáng sợ quá.

Tô Uyển Ương đi lên tầng ba, gõ cửa phòng, nhưng vài phút trôi qua mà vẫn không có ai ra mở cửa.

Cô ta cau mày, lại gõ mạnh vài lần nữa, vài phút trôi qua, vẫn không thấy ai.

Đang ngủ à?

Thế là cô ta lại đập cửa mạnh hơn.

Cả hành lang đều nghe thấy tiếng động.

Có người mở cửa, đi ra mắng: “Nhà ai mất dạy thế hả? Có biết mình đang quấy nhiễu dân cư không!”

Tô Uyển Ương đành phải dừng tay, trong lòng thầm thóa mạ người đàn ông kia một trận.

Đúng lúc này, cửa phòng đối diện bật mở.

Một bà lão tóc trắng xóa đi ra.

“Cô muốn tìm cậu chàng phòng đó hả?” Bà lão nhìn Tô Uyển Ương và hỏi.

“Vâng.” Tô Uyển Ương gật đầu: “Bà ơi, bà biết anh ta đi đâu không ạ?”

“Hồi chiều tôi thấy cậu ta đi ra ngoài, cũng không biết đã về chưa.”

Ra ngoài?

Con ngươi của Tô Uyển Ương co lại, tên đó điên rồi à? Chẳng phải cô ta đã bảo gã đừng chạy lung tung rồi sao?

“Cô à, cô đừng gõ cửa nữa, làm ồn đến những người khác đấy.” Bà lão nói.

“Cháu cảm ơn bà.”

Tô Uyển Ương nói xong câu này thì vội vàng xoay người đi xuống tầng.

Lên xe, Ngụy Tử Hằng hỏi: “Anh họ em đâu?”

“Tử Hằng.” Tô Uyển Ương không trả lời anh ta mà nài nỉ: “Anh đưa tôi đến một nơi, được không?”

Nhờ ánh sáng lờ mờ, Ngụy Tử Hằng thấy được dáng vẻ chừng như rất sốt ruột của Tô Uyển Ương, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Bây giờ không phải là lúc hỏi cái này, anh đưa tôi đến Bệnh viện Thiên Sứ ngay.” Tô Uyển Ương nói.

“Bệnh viện Thiên Sứ?”

Ngụy Tử Hằng cau mày, đang định hỏi lại cho rõ ràng thì đối phương lại cuống lên mà thúc giục: “Nhanh lên, anh nhanh lên di!”

Ngụy Tử Hằng đành phải dẫn lại sự nghi hoặc vào trong lòng, nổ máy lái xe đi ra tiểu khu và đi về hướng Bệnh viện Thiên Sứ.

Tô Uyển Ương đặt hai bàn tay lên nhau, siết chặt nắm tay, nét mặt cô ta căng thẳng, hơi trắng bệch.

Làm ơn, tên đó tuyệt đối đừng lại đi tìm Giang Tiêu Tiêu nữa, nếu không thì hoàn toàn xong đời mất.

Ngụy Tử Hằng nghiêng đầu nhìn Tô Uyển Ương với vẻ mặt lo lắng: Cô ấy không sao chứ?

Tiểu Bảo ở lại đến khi trời tối hẳn thì Cận Tri Dực mới đón bé về nhà.

“Chị dâu, anh của em vẫn còn chút việc chưa làm xong, chốc nữa bận xong anh ấy sẽ đến đây với chị.”

Cận Tri Dực báo cáo tình hình cho Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu cười: “Tôi biết rồi.

Anh đưa Tiểu Bảo về nhà ăn cơm trước đi, thằng bé cũng đói bụng rồi.”

“Mẹ ơi, hay là con ở lại với mẹ nhé?” Tiểu Bảo ngước khuôn mặt đáng yêu lên nhìn cô, trong đôi mắt to tròn tràn đầy sự mong đợi.

“Tiểu Bảo ngoan, con về nhà ăn cơm với chú nhé.” Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé, dịu dàng dỗ dành.

“Dạ.” Tiểu Bảo bĩu môi với vẻ mất mát.

Cận Tri Dực dắt tay Tiểu Bảo: “Vậy tụi em vê trước đây chị dâu. Có việc gì chị gọi cô hộ lý đến giúp chị nhé.”

“Tôi biết rôi, hai chú cháu về đi.”

“Bái bai mẹ.”

Tiểu Bảo vẫy tay chào tạm biệt cô.

“Bái bai.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn theo bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt tắt dần, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đã chìm vào màn đêm, trên gương mặt phiếm nét u sâu.

Không biết bao giờ mới xuất viện được, cứ tiếp tục ở lại đây cô sẽ mọc nấm lên mất.

Ngoài phòng bệnh, cách đó không xa, Thẩm Thục Lan đi đi lại lại với vẻ luống cuống, chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Giang Tiêu Tiêu.

Bên ngoài phòng bệnh của con khốn ấy có vệ sĩ trông chừng, bà ta không có cách nào đi vào.

Rốt cuộc phải làm gì đây?

Nếu không thể nói việc đó cho con khốn ấy thì bà ta không cam tâm!

Thẩm Thục Lan chần chừ giây lát, cuối cùng hạ quyết tâm, nhấc chân đi vê hướng đó.

“Tôi là mẹ của Giang Tiêu Tiêu, tôi muốn gặp nó.”

Thẩm Thục Lan nói với hai vệ sĩ.

Hai vệ sĩ quay sang nhìn nhau, sau đó lạnh giọng nói: “Mời bà về cho, không được sự đồng ý của chủ tịch Cận, không ai được đi vào.

“Tôi là mẹ của nó, cũng không được vào à?”

Thẩm Thục Lan tức giận muốn xông vào trong.

Vệ sĩ giơ tay cản lại: “Nếu bà khăng khăng muốn xông vào thì đứng trách chúng tôi không khách khí.”

Trong mắt Thẩm Thục Lan chợt hiện lên vẻ mưu tính, bà ta bỗng cao giọng hô: “Tiêu Tiêu! Là dì đây, con mau bảo bọn họ cho dì vào đi!”

Trong phòng, Giang Tiêu Tiêu nghe được tiếng hô thì nhíu mày, Thẩm Thục Lan này lại định làm gì nữa đây?

Cô cũng đã chuyển viện rồi mà vân không buông tha cô.

Giang Tiêu Tiêu khế thở dài, cô xuống giường, đi ra mở cửa: “Tiêu Tiêu…

Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Thẩm Thục Lan không nói nữa, lúc thấy Giang Tiêu Tiêu, hai mắt bà ta sáng lên.

Giang Tiêu Tiêu cũng không thèm nhìn bà ta một cái mà nói thẳng vào hai vệ sĩ: “Đuổi bà ta đi đi, càng xa càng tốt.”

Thẩm Thục Lan nghe vậy, sắc mặt tức khắc thay đổi, bà ta chửi âm lên: “Giang Tiêu Tiêu, cô có ý gì hả? Tôi tốt bụng đến thăm cô mà cô lại muốn đuổi tôi đi thế à?”

“Tốt bụng đến thăm tôi?” Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười trào phúng, cô quay ra nhìn bà ta, trong mắt tràn đầy vẻ giêu cợt: “Nếu bà tốt bụng thật thì mặt trời đã mọc từ đăng tây rồi.”

Thẩm Thục Lan nghẹn họng, không thốt nên lời.

Giang Tiêu Tiêu liếc xéo bà ta một cái với ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh: “Đuổi bà ta đi”

“Vâng!”

Hai vệ sĩ nghe lệnh, mỗi người một bên kéo Thẩm Thục Lan ra ngoài.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Thẩm Thục Lan cố gắng vùng vẫy, thấy mình dần bị kéo đi xa mà chuyện mình muốn làm vẫn chưa thực hiện được.

Bà ta cực kỳ không cam lòng.

Bà ta nhìn Giang Tiêu Tiêu đứng ngoài phòng bệnh, trong mắt hiện lên nét ác độc và tàn nhẫn, bà ta bỗng gào lên: “Giang Tiêu Tiêu, cô không biết thật ra cô đã mang thai hơn một tháng rồi đúng không? Đáng tiếc cô ngã cầu thang, thành ra mất luôn đứa con rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status