Bé cưng tinh quái

Chương 315



Chương 315 Một người chết, ba người bị thương

Giang Tiêu Tiêu kinh hãi, từ trên người Cận Tri Thận bò dậy, vội vàng quay đầu lại thì thấy Cận Tri Dực ngã xuống đất, máu từ từ chảy ra dưới thân anh ta.

“Chuyện gì thế này?”

Giang Tiêu Tiêu trợn to hai mắt, trong mắt cô tràn đầy sự kinh hoàng và luống cuống.

“Tiêu Tiêu”

Nghe tiếng gọi, Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại.

“Đỡ anh dậy” Bởi vì vừa làm đệm thịt nện mạnh lên mặt đất rắn chắc, nên Cận Tri Thận chưa định thần lại ngay được.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới sực nhận ra, vội vàng đỡ anh đứng dậy.

Cận Tri Thận dắt tay cô đi đến bên cạnh Cận Tri Dực với vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn vết máu trên mặt đất, Giang Tiêu Tiêu vô thức nảm chặt tay anh.

Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra ?

Cận Tri Dực được đưa vào phòng cấp cứu.

Qua lời kể của Cận Tri Thận, Giang Tiêu Tiêu mới biết được thì ra lúc đó tên côn đồ lái xe lao đến, định tông bọn họ.

Chinh Cận Tri Dực xông lên đẩy bọn họ ra.

Nhưng bản thân anh ta không kịp tránh né, bị xe quẹt ngã, đồng thời chân cũng bị cán gãy.

Lúc đó cô hoàn toàn ở trong trạng thái chết sững, không hề biết xảy ra chuyện gì, cũng không cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ nghe Cận Tri Thận nói, cô mới sợ hãi.

“Đám côn đồ đâu rồi?” Giang Tiêu Tiêu hỏi.

“Một người chết, ba người bị thương, đều đang ở trong bệnh viện, có cảnh sát trông giữ”

Lúc sự việc diễn ra, tốc độ xe rất nhanh, sau khi tông Cận Tri Dực ngã ra thì xe lệch hướng, tên côn đô muốn đánh tay lái cũng không còn kịp nữa, trực tiếp đâm vào cột đèn giao thông bên đường.

Người lái xe tử vong tại chỗ, ba người còn lại bị thương với mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Giang Tiêu Tiêu kìm lòng không đậu mà than thở, tên côn đó kia còn định cầm tiền rồi chạy trốn, nhưng gã không biết Tri Thận và cảnh sát đã sắp xếp người sẵn, bọn họ hoàn toàn không thể chạy ra khỏi thành phố Cẩm.

“Tên kia bị thương có nặng không?” Người mà Giang Tiêu Tiêu hỏi là tên côn đồ bắt mình.

“Không nặng, vẫn còn tỉnh táo”

“Vậy gã có khai gì không?” Giang Tiêu Tiêu sốt ruột truy hỏi.

Cô muốn biết rốt cuộc có phải Giang Tình Tình muốn hạ cô không.

Cận Tri Thận đoán được ý nghĩ của cô, anh trầm giọng nói: “Là Giang Tình Tình”

Một cảm giác không thể nói thành lời bủa vây trái tim, Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy đau xót, vẻ châm chọc hiện rõ trên gương mặt: “Đúng là cô ta thật”

Cô từ từ siết chặt bàn tay, vẻ mặt đanh lại, rốt cuộc Giang Tình Tình muốn làm bao nhiêu việc sai trai nữa mới chịu dừng lại?

“Cô ta thừa nhận chưa?”

“Vẫn chưa tìm cô ta đối chất”

Giang Tiêu Tiêu im lặng một lúc, rồi nói: “Em đi với các anh”

Cô nhất định phải chính tai nghe Giang Tình Tình thừa nhận mình đã làm tất cả mọi việc.

Cận Tri Thận gật đầu: “Được”

Trải qua cuộc giải phẫu vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Cận Tri Dực cũng được đẩy ra khỏi phòng mổ.

“Tri Dực!”

Ông bà Cận, Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu cùng tiến lên đón.

“Thuốc gây mê tiêm cho bệnh nhân vẫn chưa hết tác dụng” Bác sĩ nói.

“Bác sĩ à, con trai tôi thế nào rồi? Nó có vấn đề gì không?” Bà Cận vội hỏi.

“Ngoại trừ chân bị thương, phổi hơi xuất huyết một chút, những nơi khác không có gì đáng ngại”

Bà Cận vẫn hết sức đau lòng, nước mắt trào ra không ngừng.

Giang Tiêu Tiêu nhìn cảnh ấy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, Vì cứu bọn họ nên Cận Tri Dực mới bị thương, nói cho cùng vẫn là lỗi của cô.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy rất áy náy, cũng rất tự trách.

Giống như từ trước đến giờ cô chỉ biết gây phiền phức cho bọn họ mà thôi.

Cận Tri Dực được đưa đến phòng bệnh, ông bà Gận trông giữ ở bên cạnh giường.

Mấy lần Giang Tiêu Tiêu định nói gì đó, nhưng thấy bà Cận liên tục gạt lệ, cô cũng không có dũng khí mở miệng.

“Em không cần tự trách” Cận Tri Thận véo nhẹ lòng bàn tay Giang Tiêu Tiêu, nói khẽ bên tai cô.

Cô đầu lại nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, làm sao anh biết cô đang nghĩ gì?

“Ý nghĩ của em viết hết lên mặt kìa.”

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy sống mũi cay cay, cô vội vàng nghiêng đầu đi, hít sâu một hơi, kìm lại nước mắt.

Sau đó cô mới lại ngẩng lên nhìn anh: “Liệu ba mẹ anh có trách em không?”

“Không đâu” Cận Tri Thận cho cô một nụ cười trấn an: “Làm sao ba mẹ anh trách em được chứ?”

Mãi ba mẹ của anh mới đón nhận cô, cô.

rất sợ thái độ của bọn họ sẽ trở lại như lúc trước.

“Đừng suy nghĩ lung tung” Cận Tri Thận xoa đầu cô.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu.

Ở một bên khác, Tô Uyển Ương biết tin tên côn đồ nằm viện nhưng đồng thời cũng bị cảnh sát khống chế.

Toàn thân cô ta giống như mất hết sức lực, ngã ngồi trên ghế, nghệt mặt ra và lẩm bẩm: “Xong rồi, xong thật rồi.”

Ngụy Tử Hằng đi đến, thấy cô ta như vậy thì lập tức lại gần, hỏi một cách lo lắng: “Uyển Ương, em sao vậy?”

Nghe được giọng nói của anh ta, Tô Uyển Ương từ từ ngẩng đầu lên: “Tử Hằng…”

Rồi nước mắt của cô ta chảy xuống.

“Rốt cuộc em làm sao thế?” Ngụy Tử Hằng tức khắc hoảng lên vừa luống cuống lau nước mắt cho cô ta, vừa nói: “Anh nói rồi, dù là bất kỳ việc gì nhất định anh cũng sẽ giúp em”

“Tử Hằng!” Tô Uyển Ương thình lình nắm chặt tay anh ta, nói vội: “Đưa em ra nước ngoài đi.”

“Ra nước ngoài?” Ngụy Tử Hằng cau may.

“Ừm, không trở lại nữa”

Tô Uyển Ương nghĩ chỉ cần cô ta đi khỏi thành phố Cẩm, Cận Tri Thận sẽ không ra tay với nhà họ Tô.

“Việc này..” Ngụy Tử Hằng do dự, dù sao sự nghiệp của nhà họ Ngụy cũng ở trong nước.

“Thế mà anh còn nói dù là việc gì anh cũng sẽ giúp em” Tô Uyển Ương tức giận hất tay anh ta ra, quay đầu sang phía khác không muốn nhìn anh ta.

Ngụy Tử Hằng thấy thế, cũng không thèm suy nghĩ cặn kẽ nữa mà gật đầu: “Được, anh dẫn em ra nước ngoài”

Thấy anh ta đồng ý, Tô Uyển Ương lập tức vui vẻ ra mặt, cô ta quay lại nhào vào trong lòng đối phương: “Tử Hằng, anh tốt quá.”

Người đẹp trong lòng, Ngụy Tử Hằng đâu còn suy nghĩ được gì nữa, anh ta cảm thấy cả người lâng lâng.

“Chỉ cần em vui là đủ rồi”

Anh ta không phát hiện Tô Uyển Ương đang nằm trong lồng ngực mình khẽ nở nụ cười đắc ý.

Đến lúc cô ta ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió lần này xong, cô ta sẽ trở lại.

Cô ta sẽ không bỏ qua Giang Tiêu Tiêu như vậy đâu.

Cùng lúc đí, Giang Tình Tình đang đắc ý, miệng cười sắp toét đến tận mang tai.

“Tình Tình, con đã cười một hai tiếng rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi”

Thẩm Thục Lan xách bữa tối đến, thấy cô †a vẫn còn cười, không nhịn được mà khuyên nhủ.

Giang Tình Tình quay đầu sang nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ nói xem liệu bây giờ con khốn ấy có đang khóc lóc chảy nước mắt nước mũi không? Có phải cô ta đang đau lòng muốn chết không? Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cô †a đau lòng đến độ sống dở chết dở là con cảm thấy cực kỳ thoải mái, bao nhiêu sự uất ức tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng tiêu tan”

Thẩm Thục Lan đặt lồng giữ nhiệt xuống, nghĩ lại tình hình lúc đó, bà ta hừ lạnh một cái tỏ vẻ khinh thường: “Con khốn ấy ngoài miệng thì nói không tin mẹ, nhưng thật ra trong lòng sớm đã tin rồi. Nếu không phải bị đuổi ra ngoài thì mẹ rất muốn tận mắt chứng kiến bộ dáng đau đớn của nó”

Mẹ, nếu không mai chúng ta đi gặp cô ta đi” Giang Tiêu Tiêu đề nghị.

Cô ta thật lòng rất muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Giang Tiêu Tiêu.

Thẩm Thục Lan cau mày: “Nhưng có vệ sĩ trông nom, chúng ta đâu thể vào được”

Giang Tình Tình cười lạnh: “Cận Tri Thận bảo vệ cô ta kỹ càng như thế chẳng phải là vì anh ta biết chân tướng của việc sảy thai”

Điều khiến Giang Tình Tình không cam †âm nhất chính là Cận Tri Thận cực kỳ để ý con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy.

Còn cô ta thì sao?

Lam Quân Hạo mượn cớ công việc bận rộn, không thèm đến thăm cô ta.

Đợi khi nào cô ta khỏe lên, nhất định sẽ tìm anh ta tính sở.

Thẩm Thục Lan nhìn sắc mặt con gái mình đổi tới đổi lui, hiểu con không ai bằng mẹ, bà ta biết ngay Giang Tình Tình đang suy nghĩ gì, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Con cũng đừng nghĩ nhiều, mẹ hỏi ba con rồi, Quân Hạo bận thật đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status