Bé cưng tinh quái

Chương 317



Chương 317 Đối chất với nghi phạm

Lam Quân Hạo còn chưa nói hết thì Giang Tình Tình đã cao giọng la âm lên: “Lam Quân Hạo, anh điên à? Anh muốn em đi đối chất với nghi phạm á!”

“Tình Tình, đây là cách duy nhất chứng minh em vô tội”

Lam Quân Hạo muốn tiếp tục khuyên nhủ nhưng lại bị cô ta ngắt lời: “Em không muốn! Em đi đối chất chẳng khác nào thừa nhận chuyện này do em làm à?”

“Tình Tình, anh tin không phải em. Chúng ta cùng đi, được không?” Lam Quân Hạo nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Nếu Giang Tình Tình không muốn đi, chúng ta có thể dẫn nghi phạm đến đây”

Người lên tiếng là Giang Tiêu Tiêu, cô bình tĩnh mà nhìn Giang Tình Tình, trên mặt hiện ra vẻ lạnh nhạt.

Nghe cô nói thế, sắc mặt Giang Tình Tình thay đổi, cô ta trừng cô với ánh mắt căm hận: “Giang Tiêu Tiêu, cô đừng tưởng rằng như thế là có thể định tội tôi”

Giang Tiêu Tiêu nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô không đi là vì chột dạ à? Vì sợ đến lúc đó không giấu giếm được nữa?”

“Không phải!” Giang Tình Tình kích động.

“Vậy cô đi đi”

“Tôi..” Giang Tình Tình nhìn nụ cười nửa miệng Giang Tiêu Tiêu, bỗng chốc bình tĩnh lại: “Được lắm, Giang Tiêu Tiêu, cô đang khích tôi đấy à?”

Giang Tiêu Tiêu không nói gì.

Giang Tình Tình nhìn những người khác trong phòng, gật đầu: “Được, tôi đi. Để tôi xem kết quả không phải tôi làm, mấy người định bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi như thế nào”

Sau đó cô ta nhìn về phía hai cảnh sát: “Tôi đồng ý đi đối chất trực tiếp với nghi phạm”

Giang Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ tự tin của cô ta, quay đầu sang nhìn Cận Tri Thận với vẻ lo lắng.

Cận Tri Thận véo nhẹ lòng bàn tay cô, ý bảo cô đừng nghĩ nhiều.

Cho dù kết quả cuối cùng là gì, chắc chắn Giang Tình Tình cũng tham dự vào chuyện lân này.

Đến cửa phòng bệnh của Lý Minh, Giang Tình Tình chợ dừng lại, cúi đầu, hai tay nắm chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

“Tình Tình” Lam Quân Hạo gọi thử một tiếng.

Nghe tiếng gọi, Giang Tình Tình quay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu, hỏi: “Nếu không phải tôi, cô phải xin lỗi tôi, xin lỗi bằng cách tôi cảm thấy vừa lòng”

Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà mỉm cười: “Giang Tình Tình, cô lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng không phải mình?”

“Không phải tôi làm” Giang Tình Tình hếch cảm lên, vô cùng tự tin.

Giang Tiêu Tiêu hơi nhăn mày, trong lòng cảm thấy hơi không chả chắn, nhưng vẫn nói: “Được, dù cô không tự mình xúi giục thì cũng tham dự vào vụ này đúng không?”

Lúc nói câu này, cô thấy rõ được trên mặt Giang Tình Tình chợt hiện lên vẻ hoảng loạn.

“Dù sao cũng không phải tôi.” Rõ ràng Giang Tình Tình đang chột dạ.

Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận trao đổi ánh mắt, từ trong mắt nhau có lẽ đã biết được gì đó.

Lúc Lý Minh nhìn thấy Giang Tình Tình, trông gã không có vẻ gi là quen biết đối phương, gã quay đầu hỏi cảnh sát: “Cô ta là ai? Các anh dẫn cô ta đến đây làm gì?”

“Người này chính là Giang Tình Tình, đồng bọn mà anh đã cung khai.”

Lý Minh cau mày: “Giang Tình Tình? Không phải, Giang Tình Tình tôi biết không trông như thế này”

Tuy trong lòng đã có chuẩn bị từ trước nhưng chính tai nghe được Lý Minh nói không phải Giang Tình Tình, lòng Giang Tiêu Tiêu vẫn chùng xuống tận cùng.

Nếu không phải Giang Tình Tình, vậy thì là ai chứ?

Sau khi cảnh sát xác nhận lại nhiều lần, xác định Giang Tình Tình mà Lý Minh nói không phải là Giang Tình Tình thật, nhiều mốc thời gian cũng không giống.

Thế là Giang Tình Tình bị loại khỏi diện Tình nghỉ.

Lúc đi ra ngoài phòng bệnh, Giang Tình Tình khôi phục lại vẻ ngang ngược đắc ý như trước, cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu và nói với giọng điệu trào phúng: “Cô thất vọng lắm nhỉ? Thật là đáng tiếc, muốn hãm hại tôi á, không dễ thế đâu”

Giang Tiêu Tiêu siết chặt bàn tay, lạnh lùng nhìn cô ta và gắn từng chữ: “Đừng vui mừng quá sớm, miễn cho lúc sau khóc cũng không kịp.”

Nói rồi cô kéo Cận Tri Thận rời đi.

Giang Tình Tình không cam lòng, gào lên sau lưng cô: “Giang Tiêu Tiêu, đáng đời cô sảy thai, đó là báo ứng của cô! Báo ứng, biết không hả? Oan hồn của con tôi không tiêu tan, đến tìm cô báo thù đấy!”

Giang Tình Tình cười to giống như phát điên.

Giang Tiêu Tiêu khựng lại, nét mặt sa sầm.

Cận Tri Thận đi bên cạnh cô nghe Giang Tình Tình nói thế, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, lập tức quay đầu sang nhìn cô, lẽ nào cô ấy cũng đã biết việc sảy thai?

“Giang Tiêu Tiêu cô chính là một con khốn †i tiện, dù là trước kia hay bây giờ, cô cũng không thể có được đứa con của mình, đúng là đáng thương, đúng là đáng buồn!”

Câu này kích thích đến thần kinh của Giang Tiêu Tiêu, cô bỗng xoay người sải bước đi đến trước mặt Giang Tình Tình, nhìn cô ta với ánh mắt u ám: “Nói xong chưa?”

Áp lực lạnh lẽo tỏa ra từ cô khiến Giang Tình Tình sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô ta tỉnh táo lại, nói ngay: “Chưa, tôi vẫn chưa nói xong. Cô…”

“Chát!”

Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng, vang vọng trong hành lang.

Cái tát này gần như tiêu hao hết sức lực của Giang Tiêu Tiêu, thậm chí ngón tay cô cũng đã tê dại.

Giang Tình Tình bị đánh, loạng choạng vài bước mới đứng vững.

“Tao liều mạng với mày!”

Giang Tình Tình không đoái hoài đến gương mặt đau rát của mình, cô ta nhe răng trợn mắt nhào lên.

Giang Tiêu Tiêu không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.

Cận Tri Thận ở phía sau thấy vậy, lập tức vươn tay kéo cô ra sau lưng mình, đồng thời giơ tay chặn lại bàn tay định tát lên mặt cô của Giang Tình Tình.

“Buông tôi ra!” Giang Tình Tình ra sức rút tay mình về, sau đó liều mạng gào lên vơi anh: “Cận Tri Thận, tôi thấy anh mắt mù rồi mới chọn một ả khốn không biết xấu hổ như thết”

“Năm năm trước cô ta vì tiền mà chọn mang thai hộ, lên giường với một người đàn ông xa lạ, một con đàn bà như thế mà anh vẫn còn coi cô ta như châu báu, đúng là mắt mù rồi!”

Lam Quân Hạo nghe mà hãi hùng, vội vàng che miệng cô ta lại, cũng không để ý sự giãy giụa của cô ta, anh ta nói xin lỗi với Cận Tri Thận: “Chủ tịch Cận, cô ấy giận đến mức choáng váng rồi, mong anh đừng để bụng. Tiêu Tiêu là người như thế nào, anh hiểu rõ nhất, đúng không?”

Cận Tri Thận sầm mặt, đôi mắt tối đen như mặc ấy giờ đây ngập đầy lửa giận: “Tối không đánh phụ nữ, nhưng nếu lần sau tôi còn nghe được cô nói Tiêu Tiêu như thế thì nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết”

Giọng nói của anh giống như băng tuyết trong mùa đông giá rét, lạnh buốt tận xương tủy.

Lam Quân Hạo cũng phải rùng mình, sau đó anh ta khom lưng, gật đầu nói: “Tôi sẽ nói rõ với cô ấy”

“Tri Thận, chúng ta đi thôi”

Thoạt nhìn Giang Tiêu Tiêu rất bình tĩnh, giống như không hề bị tổn thương bởi lời nói của Giang Tình Tình.

Nhưng Cận Tri Thận biết, cô càng bình tĩnh, chứng tỏ mọi việc càng tệ.

Anh dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, anh nói khẽ: “Đừng nghĩ lung tung”

Giang Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, cô kéo anh rời đi.

Đến khi bọn họ đi xa rồi, Lam Quân Hạo mới buông Giang Tình Tình ra.

“Lam Quân Hạo, anh lại giúp người khác bắt nạt em!” Giang Tình Tình giận dữ hét vào mặt anh ta, bởi vì quá tức giận mà cô †a thở hồng hộc.

Mặt Lam Quân Hạo tối sầm, lạnh giọng nói: “Em quậy đủ chưa? Em muốn kéo nhà họ Lam và nhà họ Giang chôn cùng thì mới thấy vui à?”

“Em có biết mình vừa làm gì không? Một khi chọc giận Cận Tri Thận, đến lúc đó dù là nhà họ Lam hay nhà họ Giang cũng đừng hòng sống yên”

Lam Quân Hạo hít sâu một hơi, rồi nhìn cô †a với ánh mắt thất vọng: “Giang Tình Tình, em khiến anh quá thất vọng”

Nói rồi anh ta xoay người, sải bước rời đi, bỏ lại một mình Giang Tình Tình đứng tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status