Bé cưng tinh quái

Chương 329



Chương 329 Chỉ được mặc cho anh xem

Bởi vì Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, Cận Tri Thận cũng chỉ dẫn cô và Tiểu Bảo đến một trung tâm thương mại gần đó.

Tuy không lớn bằng trung tâm thương mại thành phố nhưng những thứ bọn họ muốn mua đều có đủ.

“Nếu muốn đi ra đảo chơi thì chúng ta đều cần đồ bơi, tốt nhất là mua vài bộ, rồi cả kem chống nắng linh tinh cũng phải mua nhiều một chút..”

Giang Tiêu Tiêu vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Mẹ ơi, con muốn mua đồ xây lâu đài cát”

Tiểu Bảo ngẩng mặt lên nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.

“Được, mẹ mua cho con” Giang Tiêu Tiêu dịu dàng xoa đầu bé.

Trước tiện bọn họ đi đến cửa hàng bán đồ bơi, đồ bơi đủ loại kiểu dáng và màu sắc làm Giang Tiêu Tiêu nhìn mà hoa cả mắt.

“Hay là mua cái này đi?” Cô cầm đại một bộ bikini lên.

Cận Tri Thận nheo mắt, nghĩ đến cảnh cô mặc nó đi trên bãi biển sẽ hấp dẫn ánh mắt của biết bao tên đàn ông, chỉ nghĩ thôi đã khiển anh cảm thấy khó chịu.

Nói gì đến việc mặc vào thật.

“Bộ này” Anh bình tĩnh cầm lấy một bộ đồ bơi liền mảnh khá bảo thủ.

Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Bộ này trông già quá, em không thích.”

Màu đen thế này, mặc nó đi trên bãi biển dưới ánh mặt trời vàng ươm quả thật là quá xấu.

“Bộ kia” Anh đổi sang một bộ khác cùng kiểu nhưng khác màu.

Khóe miệng Giang Tiêu Tiêu giật nhẹ: “Rốt cuộc anh thích kiểu dáng này đến mức nào thế hả?”

Xem ra cô không hiểu suy nghĩ của anh.

Cận Tri Thận nhìn xung quanh, thấy không có người khác bèn nghiêng người, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Anh không thích những người đàn ông khác nhìn em”

Giang Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn anh, nói với vẻ tức giận: “Anh nói cái gì đấy? Ai nhìn em chứ?”

“Tuy hôm đó anh uống say, nhưng dáng người của em đẹp thế nào anh vẫn nhớ rõ.”

Bỗng nhiên anh nói đến việc này, tức khắc mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, thậm chí cả hai tai cũng ửng hồng, cô xấu hổ trợn mắt với anh: “Ở nơi thế này mà anh nói nhăng nói cuội gì đó?”

Cận Tri Thận giơ bộ đồ bơi liền mảnh trong tay lên với vẻ mặt hết sức tự nhiên, hơi nhướng mày, hỏi: “Cái này nhé?”

Sợ anh lại nói thêm câu gì không biết xấu hổ nữa, Giang Tiêu Tiêu giật lấy đồ bơi, tức giận nói: “Được, bộ này”

Cận Tri Thận cười: “Nếu em muốn mặc kiểu bikini xinh đẹp như kia thì có thể mặc ở nhà”

Ý của anh là mặc cho anh xem.

“Hừ!” Giang Tiêu Tiêu hừ mạnh một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, em sẽ không mặc đâu”

Nói rồi cô dắt Tiểu Bảo xoay người đi đến quầy thu ngân.

Cận Tri Thận bật cười, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc và lạnh lùng nhiễm ý cười mà trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Các khách hàng nữ bên cạnh đều nhìn về phía anh, đôi mắt biến thành hình trái tìm.

“Đẹp trai quá, anh ấy đẹp trai quá đi mất!”

“Đúng vậy, vừa rồi còn lạnh lùng lắm, bây giờ cười lên cảm giác thể giới của tớ sáng bừng lên luôn ấy” Có cô gái dùng hai tay nâng má, lời nói bộc lộ sự say mê.

“Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, có vợ con cả rồi Có người nói thế, tất cả các cô gái đều thở dài đầy thất vọng.

Mua đồ bơi xong, bọn họ lại đi đến khu quần áo trẻ em.

Bọn họ đi vào một cửa hàng trong đó, nhân viên bán hàng lập tức nghênh đón rất niềm nở: “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi anh chị cần giúp gì không ạ?”

Giang Tiêu Tiêu hơi nhướng mày nhìn nụ cười nịnh nọt của nhân viên bán hàng, hình như cô chưa từng được nhân viên bán hàng đối đãi nhiệt tình như thế này bao giờ.

Cô liếc Cận Tri Thận và Tiểu Bảo bên cạnh mình rồi bĩu môi, không thể không nói hai ba con nhà này toàn thân đều toát lên khí chất lắm tiền nhiều của, chẳng trách nhân viên bán hàng nhiệt tình như thế Nhớ phúc của bọn họ, đối phương cũng rất nhiệt tình với cô.

Nhiệt tình đến mức cô hơi không quen.

“Cô à, con của cô thật là xinh đẹp” Để bày †ỏ sự yêu thích với trẻ con, nhân viên bán hàng còn giơ tay ra sờ mặt Tiểu Bảo.

Nhưng Tiểu Bảo lập tức tránh né, lại còn nói một cách nghiêm túc: “Cô à, cháu không thích người khác đụng vào mặt cháu đâu”

Nghe được bé gọi mình là “cô”, nụ cười của nhân viên bán hàng cứng lại: “Bé con à, chị vẫn chưa kết hôn, phải gọi chị là chị mới đúng”

“Chị?” Tiểu Bảo nhìn cô ta rồi lại nhìn Giang Tiêu Tiêu, nói: “Nhưng cô trông còn già hơn cả mẹ cháu mà, sao lại là chị được?”

Giang Tiêu Tiêu nghe thấy bé nói vậy, vội vàng che miệng bé lại rồi cười làm lành với nhân viên bán hàng: “Cô đừng để bụng, trẻ con không hiểu chuyện ấy mà”

Tuy nhân viên bán hàng đã giận đến độ nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao, tôi không để bụng”

Ai bảo bọn họ là khách hàng tiềm năng chứ?

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lúng túng, rồi dắt Tiểu Bảo đi ra.

“Tiểu Bảo, sao con lại có thể nói những lời như vậy hả? Không lễ phép gì cả” Đến khi đi xa nhân viên bán hàng đó một khoảng cách nhất định, cô mới quay sang dạy dỗ Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo bĩu môi oan ức: “Nhưng con nói thật mà, cô ấy già hơn mẹ”

“Dù là thật thì con cũng không thể nói như thế được. Sau này gặp nữ giới, trừ phi tuổi lớn bằng bà nội con, bằng không tất cả đều phải gọi là chị cho mẹ, biết chưa?”

“Dạ”

Giang Tiêu Tiêu biết mình hơi nặng lời, vì vậy cô xoa đầu bé rồi nói: “Con cũng không thể nói chuyện theo kiểu chọc tức người khác như ba con, nếu không sau này sẽ không có bạn gái đâu”

“Nhưng mà ba có mẹ rồi mà?”

Giang Tiêu Tiêu nghẹn họng trước câu phản bác của một đứa bé, không sao trả lời được.

“Đúng vậy, chẳng phải anh còn có em à?”

Cận Tri Thận đi đến ôm vai cô.

Cô nói gì anh cũng nghe thấy hết.

Mặt Giang Tiêu Tiêu nóng lên, vội vàng nói: “Đó là vì em hiểu anh, biết anh rất tốt”

Cận Tri Thận cười: “Vậy thì phải cảm ơn em hiểu anh, bằng không anh sợ phải độc thân cả đời rồi”

Rồi anh nhìn xung quanh, hỏi: “Có thích cái nào không?”

“Có, hai bộ trên tay em đây” Giang Tiêu Tiêu giơ quần áo trên tay lên.

“Vậy đi thử đi”

Giang Tiêu Tiêu dẫn Tiểu Bảo đến chỗ thử quần áo, đưa đồ cho bé và nói: “Tiểu Bảo tự mình thay được chứ?”

Tiểu Bảo gật đầu mạnh: “Tiểu Bảo là con trai, có thể tự mình thay đồ.”

“Vậy con đi vào đi” Giang Tiêu Tiêu nhìn bé vào phòng thử đồ rồi đi đến ngồi xuống ghế sô pha cho khách hàng nghỉ ngơi.

Cô đang ngắm nhìn xung quanh với sự nhàm chán, bỗng nhiên một bộ quần áo.

trong tủ kính đập vào mắt cô.

Bộ quần áo kia đẹp quát Cô vô thức đứng lên, lại gần đó.

“Thưa cô, đây là tác phẩm đắc ý nhất của nhà thiết kế chúng tôi, chỉ có duy nhất một bộ này thôi, cô có muốn cho con trai mình thử xem không ạ?” Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh giới thiệu.

“Tôi muốn bộ này”

Giang Tiêu Tiêu chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói ngang ngược bỗng chen ngang.

Cô và nhân viên bán hàng cùng quay đầu lại nhìn, thì thấy một người phụ nữ dắt một đứa bé trai đi vào.

Người phụ nữ đó đẫy đà, cô ta hếch cằm lên, trông vô cùng kiêu căng.

Con trai của cô ta là một đứa bé to béo với vẻ mặt hống hách.

“Bộ quần áo này bao nhiêu tiền, tôi mua”

Người phụ nữ mập mạp đó nói.

Nhân viên bán hàng nhìn con trai của cô †a, nhíu mày ra chiều khó xử: “Xin lỗi thưa cô, kích cỡ của bộ quần áo này không phù hợp với con trai của cô đâu ạ”

Người phụ nữ mập mạp nghe đối phương nói thế thì không vui, gào lên: “Sao? Cô nói con trai tôi béo à? Tôi nói cho cô biết, tôi có tiền, có thể mua cả cửa hàng của các cô đấy, biết chưa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status