Bé cưng tinh quái

Chương 354



Chương 354

Khi Tống Thanh Uyển đến gần rồi, Cận Tri Dực kề sát vào cô ra vẻ ám muội, anh ta nói bên tại cô rõ ràng từng chữ: “Để tôi sai bảo cô một buổi chiều, chuyện vừa rồi tôi coi như chưa từng xảy ra, cô thấy thấy thế nào?”

Nghe vậy, Tống Thanh Uyển đảo tròng mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đương nhiên là được. “Sao vừa rồi em lại giữ Tri Dực ở lại đó?” Tay của Cận Tri Thận từ từ đặt lên eo Giang Tiêu Tiêu và nhẹ nhàng xoa nắn, anh hỏi.

Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được bàn tay đặt sau lưng mình, mặt cô ửng đỏ, khẽ đập rơi tay Cận Tri Thận, khi đối diện với đôi mắt kia thì lườm anh một cái.

Thấy Giang Tiêu Tiêu lườm mình, Cận Tri Thận nở nụ cười, hỏi cô: “Hửm?”

Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nói: “Anh có thể hạnh phúc mà không suy nghĩ cho hạnh phúc của em trai mình à?”

Nhìn vào mắt Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận chỉ cảm thấy cô đáng yêu cực kỳ, “Không hề, nó còn nhỏ. Anh nheo mắt, ôm Giang Tiêu Tiêu. “Nhỏ gì nữa, đã già thế rồi mà.” Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, bất mãn nói. “Vậy, Tiêu Tiêu cũng chế chồng em già à?” Cận Tri Thận bỗng ép sát Giang Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng thăm dò trên môi cô, ý cười trong mắt rọi thẳng vào trái tim cô.

Giang Tiêu Tiêu hơi lùi về phía sau tránh thoát khỏi cái ôm của anh, cô nheo mắt, mỉm cười và nói: “Đúng vậy, anh già rồi.”

Nói xong, cô lập tức chạy đi, nhưng không ngờ lại bị Cận Tri Thận kéo vào trong ngực ngay giây sau. “Em biết sai rồi.” Cô lập tức nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt cầu xin, ra vẻ đáng thương, làm anh chỉ biết cười khổ, rồi buông lòng tay thả cô ta. “Đấy, anh thấy Tri Dực cũng lớn rồi, em nghĩ

Tri Dực và Tổng Thanh Uyển cũng sắp có chuyện vui rồi, hơn nữa em cảm thấy Thanh Uyển cũng là một cô gái tốt, hai người họ xứng đôi lắm. Anh không thể chỉ lo cho hạnh phúc của mình mà quên mất em trai

Nói xong, cô còn không quên chế nhạo Cận Tri Thận, nhìn vẻ mặt như cười như không của anh, cô nhón chân hôn nhẹ một cái. “Thật ra đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, anh nghĩ mà xem, gia đình ba người chúng ta mãi mới ra ngoài chơi được một lần, Tri Dực đi theo thì chướng mắt quá, là kỳ đà cản mũi đấy.

Nghe vậy, Cận Tri Thận mỉm cười, anh mắt anh hết sức dịu dàng, hỏi cô: “Em còn muốn chơi gì nữa không?”

Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra một đáp án hài lòng, cô thở dài, nói: “Hay là hỏi xem Tiểu Bảo nghĩ thế nào.”

Cuối cùng cô vẫn ném câu hỏi khó chọn này cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đang ăn kẹo, nghe mẹ mình nói thế thì khựng lại, trợn to mắt ngơ ngác nhìn Giang Tiêu Tiêu, làm trái tim cô như tan chảy. “Con… Tiểu Bảo mở miệng, nói không rõ ràng. “Sao, con muốn chơi gì” Giang Tiêu Tiêu cười híp mắt nhìn Tiểu Bảo, bé quay đầu sang nhìn Cận Tri Thận. “Ba ơi… Tiểu Bảo gọi, giọng nói cực kỳ đáng yêu.

Cận Tri Thận lập tức cúi xuống, ôm bé dậy: “Con muốn chơi gì?”

Tiểu Bảo lắc đầu, nói: “Con không biết. “Con muốn đi xem phòng triển lãm không?” Giang Tiêu Tiêu hỏi, Tiểu Bảo nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, gật đầu.

Ở bên kia, Tống Thanh Uyển đứng trước mặt Cận Tri Dực, lau mồ hội trên mặt, anh ta liếc cô ấy một cái rồi mỉm cười.

Vừa nhìn thấy Cận Tri dực mỉm cười, Tổng Thanh Uyển cảm giác lạnh gáy, run rẩy nhìn anh ta, hỏi: “Tôi phải làm gì?”

Cận Tri Dực chống trán, nghiêng đầu, nói: “Thế này đi, cô ra đằng kia mua cho tôi một chai nước, phải lạnh “Hả?” Tống Thanh Uyển hơi oán giận, nơi bán đồ không ở cạnh chỗ bọn họ, phải đi một đoạn mới đến đó. “Hả cái gì mà hả? Chuyện vừa rồi còn nhớ không?” Cận Tri Dực phẩy tay với cô ấy. “Được.

Tống Thanh Uyển thở dài, không thể làm gì khác hơn là đồng ý một cách bất mãn, chuẩn bị rời đi. “Đợi đã

Cận Tri Dực bỗng gọi, ánh mắt Tổng Thanh Uyển sáng lên, cho rằng anh ta tỉnh ngộ, nào ngờ anh ta lại nói: “Chạy nhanh lên đi, tôi sắp chết khát rồi, lúc trở về tôi phải nhìn thấy được nước lạnh, hơn nữa thời hạn là ba phút.”

Tổng Thanh Uyển loạng choạng, suýt thì ngã, cô ấy quay đầu lại nhìn Cận Tri Dực, bày ra vẻ hung dữ rồi quay đầu đi. “Chạy nhanh lên. Tiếng Cận Tri Dực vẫn vang lên bên tại cô ấy. “Cho anh chết khát” Tống Thanh Uyển đi về phía Cận Tri Dực, nói khẽ.

Cận Tri Dực cầm chai nước, nhìn Tổng Thanh Uyển, hỏi: “Cô vừa lẩm bẩm gì đấy?”

Tống Thanh Uyển giật mình thon thót, vội vàng lắc đầu. “Ờ” Cận Tri Dực dài giọng.

Rồi anh ta đứng dậy ném chai nước cho Tống Thanh Uyển: “Đi thôi, chúng ta cũng đi xem phòng triển lãm.

Tống Thanh Uyển hung tợn nhìn chằm chằm vào Cận Tri Dực, vẫn bị cánh tay của anh ta giữ chặt. “Anh làm gì thế?” Tổng Thanh Uyển hơi bực mình.

Cận Tri Dực nghe cô ấy hỏi thì khá bất ngờ, nói với giọng ngạc nhiên: “Đỡ tôi chút đi, chân bị thương mà

Tống Thanh Uyển ủ rũ đỡ Cận Tri Dực cả quãng đường, trong lúc ngơ ngẩn bị anh ta véo một cái.

Tống Thanh Uyển liếc xéo Cận Tri Dực, tức giận hỏi: “Anh lại làm cái gì thế?”

Cận Tri Dực cười nói: “Không làm gì cả, ngồi xuống, xoa bóp chân cho tôi, chân hơi khó chịu”

Tức thì Tổng Thanh Uyển nói năng lộn xộn, cô ấy bóp chân Cận Tri Dực một cách mạnh bạo giống như muốn báo thù sự hành hạ của anh ta với mình. “ối chà, mạnh tay quá.” Cận Tri Dực cười híp mắt nhìn cô, có vẻ hưởng thụ lắm. “Tôi nói này, chân bị thương thì đừng ra ngoài chơi làm gì, khiến người khác chơi mất vui, chân đau thì nên ở nhà mà dưỡng thương, đừng đi ra chạy nhảy á…”

Cô ấy đang nói thì Cận Tri Dực cười híp mắt mà vươn tay ra đặt lên eo của cô ấy, rồi véo mạnh một cái, làm đối phương hét ầm lên lùi về sau.

Sau đó anh ta nhìn Tông Thanh Uyển và nói với vẻ ngây thơ: “Ừ, cô nói đúng hết “Anh.” Tống Thanh Uyển đỏ mặt, nhìn Cận Tri Dực, đôi mắt ầng ậng nước. “Gì? Tôi có làm gì đâu. Cận Tri Dực tỏ ra ngây thơ vô số tội, ánh mắt trong tội nghiệp vô cùng.

Đến tối, sắc trời cũng trở nên u ám, Tống Thanh Uyển nhìn mây đen giăng kín bầu trời, thở dài, cô ấy xoa bóp cánh tay bị hành hạ suốt một ngày của mình, nói với Cận Tri Dực: “Buổi tối tôi không thể đi cùng với anh được, tôi phải làm hộ lý ở bệnh viện.

Cận Tri Dực nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên nét buồn bã, nhưng lại bị giấu kỹ, anh ta nói: “Được rồi, nhưng ngày mai cô phải theo tôi.”

Tống Thanh Uyển nghệt ra nhìn anh ta và hỏi: “Tại sao? Không phải chỉ cần một ngày thôi sao?”

Ngay sau đó Cận Tri Dực vỗ lưng cô ấy, nói một cách tùy ý: “Thế này đi, cô chăm sóc tôi cho đến khi chân tôi lành hẳn, sau đó tôi sẽ trả công cô hai nghìn một ngày, được không?”

Tống Thanh Uyển xoa đầu, rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau cô ấy gật đầu đồng ý, dù sao bây giờ cô thật sự rất cần tiền.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status