Bé cưng tinh quái

Chương 358



Chương 358 Là tại em liên lụy anh

Vận tốc xe đã lên đến một trăm kilomet một giờ, nhưng dường như Cận Tri Thận vẫn không vừa lòng, tiếp tục đạp ga tăng tốc độ.

Vào lúc này, Giang Tiêu Tiêu vô cùng sốt ruột, dù sao việc này do cô tạo thành, vậy

mà lại để đàn anh gánh chịu, như thế thì trơ trên quá..

Cô cũng chỉ có thể thầm hy vọng Tri Thận đến nhanh nhanh một chút. €ó lẽ lời cầu nguyện của Giang Tiêu Tiêu ứng nghiệm, ngay lúc đó một bóng người quen thuộc xuất hiện,

CÔ chưa kịp nói gì thì đã bị ôm chầm lấy. Mùi hương quen thuộc trên người Cận Tri Thận vấn vít nơi đầu mũi, cô chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như bây giờ.

Cận Tri Thận thấy được dáng vẻ hoảng hốt của cô, trái tim anh như tan chảy, chỉ muốn nhấn chìm cô vào trong cơ thể mình.

Trái lại Giang Tiêu Tiêu sực nhận ra điều gi, vội đẩy Cận Tri Thận ra và nói: “Tri Thận, anh dẫn theo bao nhiêu người? Tình huống hiện tại có chút phiền phức”

Cận Tri Thận thấy phát hiện sự bất thường, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao

lại càn người? Bay giờ không phải lúc giải thích những việc này, Giang Tiêu Tiêu cũng chỉ có thể tóm tắt sự việc cho anh nghe. “Vừa nãy chúng em đi gặp khách hàng, đối phương táy máy chân tay với em, em bèn đạp ông ta một củ, đàn anh vì bảo vệ em. mà đánh nhau với bọn họ, anh mau đi giúp anh ấy đi”

Lúc nghe cô nói khách hàng táy máy chân tay, Cận Trị Thận cau mày, chờ cô nói xong anh vội hỏi ngay: “Vậy em thì sao? Em Có sao không?”

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Em không sao, đàn anh vẫn đang ở bên trong, anh mau đi giúp anh ấy đi” Giọng nói và nét mặt của cô lộ vẻ nôn

nóng, lo sợ Cận Tri Thận đến muộn thì đàn anh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó cô phải gánh chịu oan nghiệt nặng nề. Tuy Giang Tiêu Tiêu nói mình không sao. nhưng làm sao Cận Tri Thận yên tâm được? Anh vần kéo cô xoay tới xoay lui vài vòng, xác nhận không có vấn đề gì mới yên lòng.

Thấy anh lo lắng như thế, không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rất ấm lòng, cô có tài đức gì mà được anh trao cho tình yêu sâu sắc nhường này.

Đợi anh kiểm tra xong, Giang Tiêu Tiêu lại thúc giục: “Trị Thận, anh khẳng định không đi giúp đàn anh ư? Em sợ…”

Thật ra, Giang Tiêu Tiêu không chú ý đến ngay khi cô nói, anh đã đưa mắt ra hiệu cho Cố Niệm, đối phương cũng hiểu ý, lập tức đi vào giúp đỡ.

Vì thế Cận Tri Thận hoàn toàn không lo lắng gì cả, anh từ tốn nói: “Đây là Tiêu Tiêu của anh ư? Sao lại lo lắng cho người đàn ông khác mà không thèm quan tâm ông xã

trước mặt thế?” Giang Tiêu Tiêu thấy anh lại ghen thì dở khóc dở cười: “Tri Thân anh đang nói gì thế? Vì em nên đàn anh đánh nhau với người ta, nếu em không quan tâm anh ấy thì bất nghĩa quá, anh cũng không muốn em trở thành người như vậy, đúng không?”

Thật ra, Cận Tri Thận cũng chỉ trêu chọc cô một chút thôi, thấy cô như thể anh đâu còn tức giận gì nữa, ngay lập tức anh nhẹ nhàng ôm lấy cô và hôn lên trán cô.

Hành động thân mật bất ngờ của Cận Tri Thận trước mắt bao người làm cô không kim được xâu hô mà đỏ mặt… Bộ dạng thẹn thùng của cô quả thật rất đáng yêu, Cận Trị Thận kiềm chế xúc động hôn cô, chỉ vẻo mặt cô một cái và nói nhỏ: “Em yên tâm, anh bảo Cố Niệm đi vào đó rồi, em đừng lo lắng.

Bây giờ anh phải báo cảnh sát, việc như thế này đế cảnh sát giải quyết thì tốt hơn là chúng ta âm thầm giải quyết rất nhiều”

Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy ảo não, sao cô lại không nghĩ đến báo cảnh sát nhí? Đúng là ngu ngốc quá.

Dường như Cận Tri Thận đoán được suy nghĩ của cô, bèn nhẹ giọng an ủi: “Không sao, em gặp nguy hiểm có thể nghĩ đến anh là tốt rồi, còn lại cứ giao cho anh xử lý Nói xong, anh gọi điện báo cảnh sát.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói, cảm giác an

toàn hơn bao giờ hết. Giống như dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, cho dù trời sập xuống, người đàn ông bên cạnh cô đây cũng sẽ giúp cô chống đỡ.

Không để cô phải gánh chịu bất cứ thương tổn nào.

Cùng lúc đó, trong phòng ăn đã trở thành một mớ hỗn loạn, một đám vệ sĩ cường tráng mặc đồng phục màu đen bao vây tay đấm chân đá một người khác.

Người bị bao vây chính là Lục Tranh.

Anh ấy là một người trí thức, đầu hề biết đánh nhau, vì thế nói là giữ chân những người này để Giang Tiêu Tiêu chạy trốn, trên thực tế cũng chỉ có nước bị đánh.

Những người đó bắt được một người thì đánh không nương tay, như thế cũng tốt, chí ít Giang Tiêu Tiêu đã chạy ra ngoài.

Lục Tranh nhếch miệng cười một cách bất lực, chỉ cần cô không sao là được rồi.

Đột nhiên, cửa phòng bị đạp mở. Đối với cách mở cửa không hề thân thiện này, Chủ tịch Ngụy nhìn về phía cửa với vẻ bất mãn.

“Cậu là ai? Xông vào đây làm gì?”

Giọng điệu của Chủ tịch Ngụy nghe rất không khách khí, dù là ai, chỉ cần dám tỏ ra ngang ngược trên địa bàn của mình thì ông ta cũng có thể khiến kẻ đó đứng thẳng tiến vào, nằm cáng đi ra.

Cố Niệm lạnh mặt, hừ nhẹ một tiếng: “Người khiến ông khóc lóc xin tha.”

Nói rồi anh ấy ra tay đánh nhau ngay lập tức.

Cố Niệm đánh đấm rất khá, tuy những vệ sĩ kia rất khỏe mạnh nhưng chung quy vẫn kém hơn Cổ Niệm có kỹ năng chiến đấu bài bản.

Bởi vì tìm được mục tiêu mới, hơn nữa Lục Tranh cũng bị đánh đến trình độ sống dở

chết dở, vậy nên đảm vệ sĩ dứt khoát buông tha anh ấy, chuyển hết sự chú ý sang Cổ Niệm.

Cố Niệm lạnh lùng nhìn những người này và cười khẩy đầy khinh miệt, ngay lập tức hai bên lao vào đánh nhau.

Cố Niệm gặp chiêu nào phá chiêu nấy, đảm vệ sĩ kia chưa kịp ra tay đã bị anh ấy bẻ gãy tay, nằm liệt trên mặt đất không động đậy được.

Những vệ sĩ có sức mạnh cũng không dùng được, nói thật không hề có sức chiến đấu, chỉ trong nháy mắt Cố Niệm đã đánh bại cả đám người.

Đám vệ sĩ nằm trên mặt đất kêu rên, chẳng còn thấy được khí thế ban nãy.

Chủ tịch Ngụy nhìn bọn họ, cảm xúc vô cùng nóng nảy: “Mau đứng dậy, đám vô dụng này! Một người cũng đánh không lại! Mau dậy đứng đi!”

Vừa dứt lời, ông ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cho rằng Cổ Niệm mang người tới, ai ngờ người xuất hiện lại là cảnh sát.

“Không được nhúc nhích! Ngồi yên, ai vừa báo cảnh sát?”

Cận Tri Thận từ sau lưng cảnh sát từ từ đi đến: “Là tôi báo cảnh sát, những người này gây sự trước, chúng tôi chỉ tự vệ.”

Bởi vì cảnh sát vừa tiến vào đã nghe được Chủ tịch Ngụy nói, nên bây giờ đám người kia không thể thoát tội.

Chủ tịch Ngụy đang định lên tiếng thì bị cảnh sát mang đi ngay lập tức.

Thể là chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong.

Hiện tại, tình hình của Lục Tranh không mấy lạc quan, trên người anh ấy toàn là thương tích, nhiều chỗ vẫn còn đang rướm máu.

Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ấy, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Anh à em xin lỗi, là tại em liên lụy anh.”

Lục Tranh lắc đầu yếu ớt, tỏ ý mình không sao.

Cận Tri Thận vội nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện, trước tiên đưa người đến bệnh viện đã

Anh vừa dứt lời, Cổ Niệm ở bên cạnh lập tức tiến lên nâng Lục Tranh lên xe, cả nhóm người không dám trì hoãn mà nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status