Bé cưng tinh quái

Chương 390



Chương 390 Sẽ mất mạng

“Tôi biết người của anh chắc chắn đang ở gần đây, vì thế Ả lĩnh đánh thuê hừ lạnh rồi nói, một chiếc hộp giống như điều khiển từ xa bằng xuất hiện trong tay ả. Cận Tri Dực thấy thế thì dựng tóc gáy, hét lên với Tổng Thanh Uyển: “Chạy mau!!”

Cận Tri Dực muốn kéo Tổng Thanh Uyển chạy đi, nhưng vì vết thương ở chân chưa lành nên chỉ có thể để cô ấy đỡ.

Bây giờ anh ta mới hiểu pháo hoa mà gã lính đánh thuế nói là có ý gì, thì ra đối phương đã chốn thuốc nổ ở đây từ trước.

Tổng Thanh Uyển không biết vì sao Cận Tri Dực lại kích động như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt căng thắng của anh ta có cũng hết sức hoảng sợ, cơ thể bằng chốc tràn đầy sức lực, keo anh ta lao ra ngoài, A linh đánh thuê nhìn bong lưng hai người kia chạy đi, khỏe môi khẽ cong lên ảnh nhấn nút, rồi chạy trên cùng với gã linh đánh thuế Cận Tri Than ở bên kia tự nhiên cũng nghe được câu nói của a linh đanh thuê, anh hiểu ý của cô ta, sắc mặt tức khắc thay đổi, hô to: “Mau di cứu di!”

Thế nhưng ngay khi anh vừa dứt lời, một tiếng nổ thật lớn vang lên từ trong nhà máy…

Lúc này sắc mặt của cảnh sát cũng thay đổi, vội vàng ra lệnh rut lui, nhưng uy lực của vụ nổ quá lớn, tuy bọn họ chạy trốn nhanh nhưng vẫn có nhiều người bị ảnh hưởng Nghe được tiếng nổ ấy, Cận Tri Thận đứng sững ra ngay tại chỗ, nhìn chăm chăm vào nhà máy đang bốc cháy, thường thường có đốm lửa bàn lên mặt anh.

Cục trưởng thấy Cận Tri Thận nghiệt ra đó thị tiến lên kéo anh lui lại “Chủ tịch Cân, hiện tại vẫn chưa biết bên trong chân bao nhiêu thuốc nó, anh nên đi theo cảnh sát rút lui đến vùng an toàn thì hơn.

Nhưng Cần Trị Thân không trả lời mà vẫn cử nhìn chăm chăm về phía tước mạc cho cục trưởng lôi kéo.

Tinh cảnh lúc này vô cùng hơn loạn, nhà máy bốc cháy ngùn ngụt, biển lửa tràn lan không ngừng, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ đám đông.

Nhờ sự hỗn loạn này, hai tên lính đánh thuê kia chạy trốn ra ngoài.

Hiện trường có người phụ trách dập lửa, có người phụ trách theo dõi, cũng có người chịu trách nhiệm gọi cấp cứu, may mà những người có mặt ở hiện trường đều là quân nhanh, thể nên cũng không đến mức quá rối loạn.

Lúc này có một nhân viên mặc quần áo bảo hộ đi ngang qua Cận Trị Thận, anh lập tức cản người đó lại và nói: “Đưa quân áo bảo hộ cho toi.”

Người bị ngăn cản là nhân viên cứu hóa đuổi tới nơi này, khi nhìn thấy ánh mắt của Cận Trị Thận, anh ta không dân được nói khiếp hãi trong lòng.

Hai mắt của Cận Tri Thận đã trở nên đỏ ngầu, không biết là bị nước mắt gầm nhãm hay do khỏi hun đó đối mặt anh.

Sức ép tỏa ra từ trên người Can Trị Thân khiến người khác không thể xem nhẹ, giống như thiên thần hạ phàm, không một ai có thể từ chối yêu cầu của anh.

Lính cứu hỏa nọ ngơ ngác nhìn Cận Tri Thận, lập tức cởi quần áo ra.

Cận Tri Thận mặc quần áo vào xong thì định lao vào biển lửa, nhưng bị cục trưởng ngăn cản.

Cục trưởng thấy được ảnh mặt không sợ chết kia của anh, vẫn không nhịn được mà ngăn lại, nói: “bBn trong quá nguy hiểm, bây giờ vẫn chưa biết được bên trong chốn bao nhiêu thuốc. nổ, nếu anh cử xông vào như vậy thì sẽ mất mang”

Cận Trị Thân quay đầu lại nhìn cục trưởng, gan từng chữ “Em trai tôi vẫn đang ở bên trong, di nhiên tôi phải đi cứu, các người không đi cứu, tôi cứu, tránh ra!”

Không biết là bị ảnh mát của Cận Trị Thân dọa hay bởi ngũ khí của anh, cục trưởng sừng sở, nhìn bóng dáng anh nhạy vào trong biển lửa Một lúc sau cục trường mới tinh tao lại, vui vàng cứ người đuổi theo anh vào đó cứu người. Hiện giờ tất cả mọi người không quan tâm đến việc đuổi theo hai lính đánh thuê kia nữa, trong đầu Cận Tri Thận chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải mang Cận Tri Dực nguyên vẹn trở về.

Sau khi đi vào nhà máy, Cận Tri Thận mới biết trong này nguy hiểm đến mức nào, thỉnh thoảng bên cạnh anh lại vang lên tiếng nổ lốp bốp, đúng lúc này gạch đá ngoài nhà máy cũng rơi xuống Khỏi đặc cuồn cuộn lập kin trước mặt Cận Trị Thân chặn lại đường đi phía trước, bởi vì mặc quân áo bảo hộ nên anh không thể hết to, anh quan sát xung quanh một vòng nhưng cũng không thấy bóng dáng Cận Trị Dực.

Cần Tri Thân thầm hoảng hốt, lẽ nào đối phương xảy ra chuyện gì thật rồi?

Thời gian căng kéo dài thì càng nguy hiểm cho Cận Tri Dực, Can Trị Thân không tin, gạt gạch ngói bên cạnh ra, cảnh sát ở xung quanh thay thể đều không nin được tiếng thở dài.

Vụ nó lớn đến mức dụ bọn họ đã đứng rất rõi mà vẫn bị lan đến cho nơi chỉ là Cần Tri Dực ở ngay trung tâm vụ nổ.

Một người trong số đó không nỡ nhìn tiếp, vỗ vai Cận Tri Thận, nói: “Chủ tịch Cận, có khả năng cậu hai đã “

Nửa câu sau anh ta không nói ra, dù sao việc này quá tàn nhân với người thân nhất.

Cận Tri Thận nghe vậy, tức khắc năm cổ áo của anh ta, kéo nón bảo hộ trên đầu xuống, dùng hai mặt đỏ ngầu nhìn người vừa nói chuyện ấy, giọng điệu lạnh lẽo. “Nếu anh còn dám nói bậy nữa, tôi sẽ giết anh Mọi người thấy vậy cũng không dám nói gì nữa, mặc cho anh đi.

Cận Tri Thần từ từ đi vào bên trong, họ to tên của Cận Tri Dực, nhưng vẫn không có tiếng đáp lai.

Ngọn lửa bao phủ nhà máy chạy ngày một mạnh hơn, một ít khỏi đặc đã chui vào họng của Cận Tri Thận, làm anh cảm thấy choáng yang.

Bên trong lai vang lên tiếng nó nhỏ, cảnh sát thấy tình thế nguy hiểm, cũng bất chấp tất cả, dứt khoát đánh ngất Cận Tri Thận rồi rút lui.

Ngay sau khi bọn họ vừa rời đi, mảnh vỡ lớn hơn lại bay ra từ nhà máy, thanh âm vang dội giữa đêm tối.

Bà Cận đang ở nhà chợt cảm thấy tim đập nhanh một cách kỳ lạ, bây giờ đã là mười một giờ, nhưng bà không buồn ngủ chút nào.

Bà đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn đang chơi với Tiểu Bảo bèn đi đến cạnh bọn họ.

Giang Tiêu Tiêu trông thấy bà Cận, vòi hỏi: “Cò, sao muộn thế này có vẫn chưa ngủ vậy a?”

Bà Cận cau máy, nói. “Tiêu Tiêu, tim cô đang đập nhanh làm, cứ có cảm giác có chuyện gì đó xảy ra ấy. Vừa rồi cô gọi điện cho Trị Dực và Trí Thân nhưng không đứa nào nghe máy cả, có lo hại đứa nó xảy ra chuyện gì làm.”

Giang Tiêu Tiêu với an ủi “Co a, không có chuyện gì đâu, cô cứ yên tam. Trí Thận nói mày hôm nay công ty có việc bạn phải giải quyết xong mới trở lại trạng thái bình thường được cô mau đi ngủ đi ạ, lát nữa cháu sẽ gọi điện cho Tri Thận thử xem.”

Bà Cận nghe cô nói vậy thì yên tâm hơn hẳn, sau đó lên phòng nghỉ ngơi.

Sau khi bà Cận về phòng, Giang Tiêu Tiêu bấm số của Cận Tri Thận, nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói dịu dàng của anh mà là giọng nữ máy móc.

Thật ra cô cũng rất lo lắng, dù sao trước đó Cận Tri Thận cũng đã nói với cô có một nhóm người đang ẩn nấp xung quanh bọn họ, nói không chẳng một ngày nào đó sẽ ra tay với bọn họ.

Hơn nữa rõ ràng là hôm nay anh nói sẽ trở lại, vì sao bây giờ lại không gọi được cho anh?

Tri Thận, giờ anh đang ở đâu…

Tiểu Bảo ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của Giang Tiêu Tiêu, bé hiểu chuyện mà bỏ đồ chơi trong tay lại, ôm ghì cổ cô và nói: “Mẹ ơi, có Tiểu Bảo ở đây, Tiểu Bảo sẽ bảo vệ mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status