Bé cưng tinh quái

Chương 471



Nghe được câu trả lời của Tổng Thanh Uyển, Cận Tri Dực hưng phấn ôm chầm lấy cô ấy, hô to: “Tôi cũng có bạn gái rồi!”

Người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ, má Tống Thanh Uyển ửng hồng nhưng trong lòng cô ấy cũng rất vui sướng.

Một lát sau, Cận Tri Dực buông cô ấy ra. “Tiểu Uyển, em chịu đồng ý tôi vui quá, em yên tâm, về sau nơi này của anh chỉ có một mình em thôi.”

Vừa nói, Cận Tri Dực vừa chỉ vào ngực mình, Tống Thanh Uyển kìm lòng không đậu đặt tay lên tay anh.

Tổng Thanh Uyển cảm nhận được trái tim đập nhanh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không lừa em chứ? Mọi thứ đối với em không chân thật chút nào.”

Cận Tri Dực biết Tổng Thanh Uyển đang lo lắng điều gì, anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy, buộc cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình. “Tiểu Uyển, em là cô gái đầu tiên anh thích, cũng là cô gái mà anh muốn yêu đương nghiêm túc, anh chán cuộc sống trụy lạc kia rồi. Anh cũng muốn có một gia đình, có người anh yêu, như vậy ít nhất ban đêm khi anh uống say có thể có một người ở bên anh. Vì thế anh hy vọng em có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh

Ánh mắt của Cận Tri Dực hết sức chân thành, làm Tổng Thanh Uyển không nói ra được câu phản bác nào.

Anh ta vừa nói xong, Tống Thanh Uyển mỉm cười cầm tay anh ta, nói trêu: “Vậy sẽ anh phải chuẩn bị tinh thần làm người bệnh của em cả đời rồi.” “Xin cam tâm tình nguyện” Cận Tri Dực nhưởng mày. “Đúng rồi, hôm nay anh bày tiệc cảm ơn cho nhân viên của công ty, cũng vừa mới bắt đầu thôi, em qua đó với anh đi.”

Nghe vậy, Tổng Thanh Uyển hơi sợ.

Dẫu sao bọn họ vừa mới thành người yêu, bây giờ đi gặp người của công ty anh ta, có phải là hơi nhanh quá rồi không “Cận Tri Dực, em... thôi em không đi đâu.” “Sao lại không đi? Em yên tâm, mọi người bên trong đều rất tốt, sẽ không làm gì em đâu. Vả lại, em là bạn gái của anh rồi, sau này em cũng phải tập quen dần với trường hợp như thế."

Cận Tri Dực vừa nói vừa quệt mũi Tống Thanh Uyển một cái, cô ấy liếc xéo anh ta nhưng rồi vẫn đi theo anh ta vào trong.

Sau khi vào phòng riêng, Tống Thanh Uyển mới biết thế nào là giàu có.

Trên bàn ăn bày toàn các món hải sản nổi tiếng, thoạt nhìn giá cả không rẻ chút nào.

Tống Thanh Uyển theo Cận Tri Dực đi vào trong đám người, không ít người nhìn về phía họ. Ở đây rất đông người, trong đó cũng không thiếu nữ giới.

Ánh mắt của những cô nàng này giống như con dao lia về phía Tổng Thanh Uyển.

Như thể muốn lột sạch Tổng Thanh Uyển để xem rốt cuộc đối phương có bản lĩnh gì mà lại có thể đi vào bữa tiệc cùng với cậu hai.

Tổng Thanh Uyển thấy thế, bàn tay bất giác siết chặt

Cận Tri Dực nhận thấy Tống Thanh Uyển căng thẳng, bèn ghé vào tại cô ấy nói nhỏ: “Không sao, cứ thả lỏng, những người này đều là nhân viên trong công ty anh, không có ác ý gì đâu." “Ánh mắt của những cô gái kia đáng sợ quá đấy, bọn họ giống như muốn ăn em." Tống Thanh Uyển không nhịn được khẽ lẩm bẩm.

Hành động giữa hai người họ khiến vài người ghen tỵ. “Cô gái bên cạnh cậu hai rốt cuộc là ai thế? Tại sao cô ta lại có thể dắt tay anh ấy?” Một nhân viên xinh đẹp nói với giọng điệu căm ghét.

Nhân viên cạnh cô ta mỉm cười, nói thẳng: “Sao người ta không thể dắt tay cậu hai? Lẽ nào cô cảm thấy thân phận của cô thì xứng với anh ấy à?”

Lời này chọc giận cô nàng nọ, cô ta xoay người rời đi.

Chỉ còn lại hai cô gái ở đó, một người nói: “Tuy biết là cậu hai không phải người chúng ta có thể mơ tưởng, nhưng khi thấy một người khác xuất hiện bên cạnh anh ấy thật thì trong lòng vẫn hơi khó chịu” “Được rồi, ở đây có nhiều thức ăn ngon vẫn chưa đủ để cậu trút nỗi lòng à? Đi thôi, chúng ta qua bên kia”

Ở một bên khác, Cận Tri Dực dẫn Tổng Thanh Uyển đi vào đám đông, nhiều người tiến lên hỏi. “Cậu hai, mỹ nữ bên cạnh anh là ai thế?”

Cận Tri Dực cốc đầu người hỏi một cái rồi xua tay, nói: “ Đừng tò mò, các cô các cậu mau đi chơi đi, lần sau không có cơ hội thể này nữa đâu.”

Thấy anh ta nói vậy, mấy người đó cười hì hì rồi tản đi.

Lúc này, Giang Tiêu Tiêu từ đám đông đi tới.

Cô thấy Tống Thanh Uyển cầm tay Cận Tri Dực thì hiểu ngay.

Cô cười híp mắt kéo Tổng Thanh Uyển về phía mình, nhỏ giọng hỏi với vẻ mặt hóng chuyện: “Hai đứa thế này là sao đây?”

Bị Giang Tiêu Tiêu phát hiện nên Tống Thanh Uyển cũng không giấu giếm nữa, cô gật đầu ngượng ngùng. “Vậy phải chúc mừng hai người rồi, sau này nếu Tri Dực dám bắt nạt em thì cứ đến tìm chị, chị dâu chống lưng cho em.”

Giang Tiêu Tiêu bày ra vẻ hiên ngang lầm liệt.

Cận Tri Dực nghe xong thì không vui, than vãn: “Chị dâu, chị không trọng nghĩa gì hết, làm sao có em dâu rồi lại mặc kệ em trai thế?”

Xưng hô “em dâu” làm Tổng Thanh Uyển đỏ mặt, cô ấy véo Cận Tri Dực một cái như khiển trách, rồi nhỏ giọng lầu bầu: “Ai là em dâu chứ...

Cận Tri Dực che ngay lại chỗ mình bị véo, nói một cách khoa trương: “Ối giời em, em định giết chồng đấy à!”

Nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, Giang Tiêu Tiêu thức thời đi ra chỗ khác.

Ngày hôm sau, Tống Thanh Uyển một mực đi theo Cận Tri Dực.

Cô ấy nhìn bộ dạng anh ta trò chuyện đỉnh đạc với người khác, bằng cảm thấy người đàn ông này rất có sức hấp dẫn.

Ánh mắt của cô ấy quá nồng nhiệt, Cận Tri Dực không phát hiện cũng khó.

Anh ta liếc thấy vẻ si mê của cô ấy, khỏe miệng khẽ cong lên. “Bị sự đẹp trai của bạn trai em làm cho ngày người rồi đúng không? Hử?"

Tổng Thanh Uyển bị bắt quả tang vội vàng chuyển tầm mắt đi, giải thích: “Ờm... em có thế đâu... anh bớt nghĩ ai cũng mê mình đi...

Nhưng lời nói úp úp mở mở ấy bán đứng cô ấy.

Cận Tri Dực mỉm cười ôm cô ấy vào lòng, trêu chọc: “Không sao, si mê anh thì anh không ghen đâu, những người khác thì không được.

Tống Thanh Uyển liếc xéo anh ta một cái, vẫn không đứng đắn gì cả.

Đến sẩm tối, Cận Tri Thận đến đón Giang Tiêu Tiêu.

Anh thấy Tống Thanh Uyển bên cạnh Cận Tri Dực thì hơi khó hiểu.

Anh dùng ánh mắt hỏi thăm, Cận Tri Dực đáp lại anh bằng một ánh mắt khẳng định, ý biểu đạt không cần nói cũng biết.

Mấy người họ trò chuyện, Tiểu Bảo từ trên xe chạy xuống, lao ngay về phía Giang Tiêu Tiêu. “Mẹ ơi!”

Giang Tiêu Tiêu nghe tiếng gọi, chạy chậm đến ôm Tiểu Bảo vào lòng, bóp nhẹ gương mặt phúng phính của bé.

Tiểu Bảo ôm chặt cô Giang Tiêu Tiêu, chào hỏi Cận Tri Dực và Tổng Thanh Uyển một cách lễ phép.

Một lát sau, Cận Tri Dực muốn đưa Tống Thanh Uyển về nên đi trước.

Vào trong xe, Tiểu Bảo cứ ôm cổ Giang Tiêu Tiêu không buông tay.

Mấy hôm nay, Tiểu Bảo vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc thi thư pháp nên không thể chơi với Giang Tiêu Tiêu, hôm nay thấy cô đương nhiên phải quấn lấy cô như keo. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm lắm, mấy hôm nay luyện thư pháp với thầy mệt lắm mẹ a

Nói xong, Tiểu Bảo bày ra vẻ mặt tủi thân.

Tức khắc Giang Tiêu Tiêu đau lòng không thôi, liên tiếp hôn Tiểu Bảo vài cái.

Cận Tri Thận nhìn cảnh này thì ghen lắm, hai mẹ con trông thấy anh cũng không nhiệt tình như thế, đúng là buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status