Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 109-3: Bảo trì trong sạch, Lòng hư vinh (3)


Trên mặt không chút nào che giấu sự ghét bỏ, Nhạc Sở Nhân không chút biểu cảm nhìn hắn một cái, sau đó xoay người lại: “ Đừng cho Tiểu thương tử nữ nhân nào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Bùi Tập Dạ cười lên, gương mặt khả ái tuy cười nhưng mất đi sự rực rỡ vốn có, ở nơi có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu này có chút tối tăm.

Hắn xoay người đi thẳng tới thủy tạ, đám người đứng ngoài đình cũng cúi đầu đi qua, mọi người nhìn thấy những cô nương xinh xắn lanh lợi, đều nghe thấy tiếng người nuốt nước bọt truyền ra từ trong thủy tạ rồi.

Từ lúc Bùi Tập Dạ xuất hiện, nữ tử ngồi trong đình với Nhạc Sở Nhân lập tức đứng một bên, cho đến khi Bùi tập Dạ rời khỏi đình, nàng ta mới ngồi xuống lại. Liếc mắt nhìn thủy tạ, sau đó nhìn Nhạc Sở nhân: “Vương phi không cần lo lắng, Hoàng thượng có đưa các cô nương kia cho Cần Vương, Cần Vương cũng không cần.” Nam nhân tao nhã như vậy, làm sao lại giống với những kẻ khác?

“Ta biết. Nhưng cái kẻ làm Hoàng thượng kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, không làm ra chuyện gì xấu xa thì không chịu ngừng.” Quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân không nhìn phía thủy tạ nữa, thích làm gì thì làm thôi.

Nữ tử cười khẽ, con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh đèn càng lộ vẻ quái dị: “Chỉ sợ trong thiên hạ này có một mình Vương phi mới dám phê phán Hoàng thượng như thế, hơn nữa hắn cũng không có tức giận.”

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó lắc đầu một cái: “Ngươi cũng đừng nói như vậy, trong thiên hạ có rất nhiều người phê phán hắn, nhưng mà chỉ có ta đủ thông minh mới dám nói trước mặt hắn.”

“Cho nên, những chuyện như vậy cũng chỉ có Vương phi là dám làm.” Nữ tử kia vẫn cho rằng như thế, không giống với người khác chính là không giống, không thể thay đổi được.

Không muốn cãi cọ nữa, trên bàn đá trà bánh đều có, Nhạc Sở Nhân không có hứng thú muốn ăn. Trong thủy tạ đang ca múa mừng cảnh thái bình, nhìn đám triều thần, dường như trong ngực mỗi người đều có một cô nương, chỉ có một số ít trong ngực trống trơn, từ xa nhìn lại, nghiêm túc như vậy thật sự không thích hợp cho lắm.

Gần nửa canh giờ, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, ca múa vẫn còn diễn ra, một số người uống rượu, trong ánh mắt đã mê ly. Bùi Tập Dạ ngồi trên ghế chủ tọa không biết nói gì đó với Phong Duyên Thương, dường như hai người cũng rất vui vẻ, bóng người mờ mịt, hai người lúc ẩn lúc hiện.

“Ta đi về trước đây, cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài, thật sự mệt mỏi.” Nhạc Sở Nhân đứng lên đi ra khỏi đình. Hai mật vệ hiện thân, hộ tống nàng rời đi. Nữ tử cũng đi ra khỏi đình, nhìn Nhạc Sở Nhân cho đến khi nàng biến mất, sau đó xoay người đi vào bên trong thủy tạ.

Tiến vào phòng ngủ trong Thủy Các, mật vệ cũng lui xuống, cởi quần dài bên ngoài vắt lên bình phong, quay đầu muốn đi đến bên giường. Kết quả là vừa mới xoay người, hương vị của rượu nhẹ nhàng xông vào mũi. Nghiêng đầu nhìn sau cánh cửa có một người đứng đằng kia, lặng yên không một tiếng động, hơn nữa đang cẩn thận đóng cửa sổ lại.

Nhíu mi, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đợi đến khi hắn xoay người, nàng càng nhíu chặt mi hơn: “Lá gan của ngươi thật lớn, nếu như bị truyền đi, cái kẻ làm Hoàng thượng như ngươi cũng không còn mặt mũi nào đi gặp mặt người ta?” Không sai, hắn chính là Bùi Tập Dạ. Khắp người đều là mùi rượu. thế nhưng bộ dáng cười hì hì của hắn nhìn không giống kẻ uống quá nhiều rượu.

“Mặt mũi không quan trọng, quan trọng là đêm nay là Thất Dạ Lan, Trẫm phải ở cùng ngươi mới được.” Bùi Tập Dạ đi tới trước mặt Nhạc Sở Nhân, giơ tay lên cách mặt nàng mấy centimet, hắn muốn chạm vào nàng nhưng lại không dám.

“Ngươi thật sự làm cho người khác kinh tởm? Ngươi rời khỏi đó rồi, Tiểu Thương tử sẽ trở về ngay lập tức.” Nhạc Sở Nhân đi đến bên giường, vẻ mặt nhạt nhẽo, Phong Duyên Thương biết nàng trở về phòng, Bùi Tập Dạ lại rời đi, nhất định hắn sẽ quay trở về phòng.

“Chưa biết được, Trẫm muốn đi thay quần áo, ngươi nhìn một chút này, rượu thấm ướt toàn thân.” Di chuyển thân thể một cái, hắn cũng đến bên giường ngồi xuống, thuận tay kéo kéo áo khoác, đúng là ướt một mảng lớn, mùi rượu chính là bay ra từ chỗ này.

Nhạc Sở Nhân hơi im lặng: “Là ngươi cố ý?” Nếu nàng biết hắn sẽ đi theo nàng, vậy thì nàng sẽ không trở lại phòng.

“Ngươi đoán xem?” Khẽ nghiêng đầu, lúm đồng tiền nhàn nhạt, dưới ngọn đèn dầu rất đáng yêu.

Nhạc Sở Nhân lườm hắn một cái rồi nghiêng đầu nhìn nơi khác: “Cút nhanh lên, từ nay về sau đừng lén lén lút lút tìm ta, ngươi làm cho ta cảm thấy chột dạ rồi.” Nếu Phong Duyên Thương biết nhất định hắn sẽ tức giận, mặc dù rõ ràng là nàng không làm chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.

“Chột dạ? Vậy thì ngươi nên nhìn thẳng vào tâm tư của mình một chút, đi theo Trẫm đi, hậu cung to như vậy đều là của ngươi, cả đời này Trẫm chỉ cưng chiều một mình ngươi.” Bùi Tập Dạ cười to, hai chân bắt chéo nhau ngồi dựa lưng vào cột giường, phong thái phong lưu không kiềm chế được.

Nhạc Sở Nhân giương môi nghiêng đầu nhìn hắn, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Thánh Tổ đại nhân Hoàng đế bệ hạ nói những lời này, có phải ta nên khấu đầu tạ long ân không?”

Bùi Tập Dạ cười híp mắt: “Hôn Trẫm một cái, xem như ngươi đã tạ ơn.”

“Phun cứt chó vào mặt ngươi.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt lạnh lùng nhìn Bùi Tập Dạ, ánh mắt như đao. Ngay từ đầu hắn đã nói chuyện như vậy, có lẽ là do thói quen, hư hư thật thật.

“Ngươi lại muốn thi triển tuyệt kỷ? Đến đây đi.” Vừa nghe Nhạc Sở Nhân mắng, Bùi Tập Dạ vui vẻ hơn, mắng chửi người khác thuận tiện mắng luôn chính mình, thật đáng yêu.

Nhạc Sở Nhân lạnh lùng nhìn hắn mà hắn cũng cười híp mắt ngồi thẳng lưng nhìn nàng. Bỗng dưng, hắn chợt nghiêng người tiến tới đôi môi của nàng, Nhạc Sở Nhân phản ứng rất nhanh, xoay mặt đi chỗ khác, đôi môi của hắn xẹt qua gương mặt của nàng, nóng hầm hập mang theo mùi rượu hương hoa lê.

“Họ Bùi, ngươi quá phận rồi.” Đẩy hắn ra, Nhạc Sở Nhân đứng lên, khẽ chau mày liễu, lần này nàng thật sự tức giận rồi.

“Tức giận?” Đứng lên đến gần nàng, muốn đưa tay chạm nàng.

“Cút.” Xoay lưng về phía hắn, chỉ có một chữ, hơn nữa bình tĩnh dị thường.

Bùi Tập Dạ nâng tay lên rồi lại hạ xuống, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, trầm giọng nói: “Đời này ngươi không phải là người của ta cũng không sao, nhưng người khác cũng đừng nghĩ có được ngươi. Nhạc Sở Nhân, ngươi vĩnh viễn phải giữ thân thể trong sạch, nếu không…” Hắn không nói hết câu nhưng ý tứ rất rõ ràng. Cho dù nàng không cùng với hắn cũng không thể cùng người khác, nàng phải giữ tấm thân xử nữ cho đến già, nếu không hắn cũng không dám đảm bảo mình sẽ làm ra những loại chuyện gì.

Nhạc Sở Nhân hít một hơi thật sâu, lời mắng đến khóe môi, nàng xoay người muốn mắng to một phen. Nhưng nào biết sau khi xoay người, người phía sau cũng đã không thấy bóng dáng, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, nếu không phải trong phòng còn có mùi rượu thoang thoảng, có thể nàng đã cho rằng vừa nãy chỉ là ảo giác.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đồ con heo ngạo mạn.” Mắng cũng chẳng còn người nào nghe được, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất ấm ức.

Sau khi Thất Dạ Lan kết thúc, Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân lập tức rời khỏi Trung Đô trở về Đại Yến. Lần này có thể quang minh chính đại mà đi rồi, hơn ngàn mật vệ đi theo, nhân số đông đảo.

Đoàn người ngựa do Bùi Tập Dạ dẫn đầu đi đến ngoài thành của Trung Đô, hai hàng vệ đội mặc khôi giáp đứng hai bên đường kéo dài cho đến ngoại thành Trung Đô.

Phong Duyên Thương và Bùi Tập Dạ cưỡi ngựa đi song song với nhau, hai người giống như là bằng hữu, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nhạc Sở Nhân cưỡi ngựa đi phía sau, nghe hai người bọn họ nói chuyện, ngoại trừ chuyện quốc sự, khi nói những chuyện khác cả hai người đều âm thầm trào phúng lẫn nhau.

Cuối cùng cũng đi ra ngoài thành, Bùi Tập Dạ cũng chỉ đưa tiễn tới nơi đây.

Nhạc Sở Nhân đi tới trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hắn…cũng đang nhìn nàng. Trên mặt mang theo nụ cười, con ngươi xinh đẹp u ám một mảnh, không rõ hàm ý trong đó nhưng giống như là đang cảnh cáo nàng, những lời của hắn nói không phải là vui đùa.

Nhạc Sở Nhân không thể không hừ lạnh mấy cái, mặt không biểu cảm thu hồi tầm mắt, cưỡi ngựa đi cạnh Phong Duyên Thương, nhìn con đường mênh mông phía trước, trái tim dần buông lỏng.

Phong Duyên Thương cùng Bùi Tập Dạ nói lời cáo biệt, mỗi câu nói đều là những lời khách sáo, sau đó đội ngũ lên đường. Giật dây cương một cái, con ngựa lập tức phi về phía trước, kéo dài khoảng cách với Trung Đô, cuối cùng Trung Đô cũng thành một điểm nhỏ, hoàn toàn từ biệt.

Ban đêm, đội ngũ cũng tới được dịch quán (trạm dừng chân) của một thành trì, quan viên nơi đây cũng biết hai người Nhạc Sở Nhân sau khi rời khỏi Bắc Cương sẽ đặt chân tới nơi đây, cho nên lập tức chuẩn bị tốt tất cả để nghênh đón bọn họ.

Dịch quán không lớn, nhưng tất cả mọi thứ được chuẩn bị rất tốt, thức ăn đều là loại tốt nhất, cũng coi như là đãi ngộ của khách quý.

Tắm rửa xong trở về phòng, người nào đó mặc một bộ đồ trắng ngồi bên giường đọc sách, dáng vẻ giống như nói ‘ta đã chờ nàng lâu lắm rồi’.

Vừa lau tóc ướt chèm chẹp vừa đi vào phòng, đặt mông ngồi xuống giường, Nhạc Sở Nhân không khách khí ném khăn lông cho hắn: “Lau tóc cho ta.”

Để sách xuống, Phong Duyên Thương rất nghe lời, ngồi thẳng người lên lau tóc cho nàng.

“Hôm nay lúc cáo biệt ngươi và Bắc Vương nhìn vào mắt nhau muốn nhắn nhủ nhau điều gì?” Tỉ mỉ lau tóc cho nàng, Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, giọng nói êm ái, hoàn toàn là giọng điệu ‘ta chỉ tùy ý hỏi thôi!’

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, tùy ý lau nước trên mặt, trên lông mi của nàng còn vương mấy hạt nước nhỏ.

“Nhắn nhủ cái gì? Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta với hắn nhắn nhủ với nhau hả?” Nhưng mà nếu nói nàng nhắn nhủ cho Bùi Tập Dạ cũng được, nhưng cái nhắn nhủ ấy chính là cái nhìn lạnh lùng của nàng.

“Hắn yêu mến ngươi.” Người ngoài cũng nhìn ra được chuyện đó.

“Ha ha, nhưng ta lại yêu mến ngươi, làm thế nào bây giờ?” Nhạc Sở Nhân cười lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt, xinh đẹp vô cùng.

Giương cao khóe môi, một câu nói của nàng đã dỗ dành hắn ngay lập tức, nâng cằm nàng lên, nghiêng người hôn lên đôi môi của nàng: “Một câu nói của ngươi, ta trở thành kẻ chiến thắng.”

“Cảm giác tương đối thoải mái phải không, nếu như ngươi thích, ngày ngày ta đều nói cho ngươi nghe.” Cười khẽ, trong lòng lại thầm mắng, nam nhân, lòng hư vinh không kém gì nữ nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status