Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 147-1: Chuyện xấu


Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đại thảo cầu xoay tròn trên không, biểu tình Bùi Tập Dạ vẫn luôn thâm trầm, con ngươi tinh xảo phản xạ ánh sáng, lưu quang rạng rỡ.

Phí Tông luôn đi theo hắn, mở to hai mắt nhìn Bùi Tập Dạ, lại nhìn thảo cầu xoay tròn phát sáng trên không, thần sắc càng ngày càng lo lắng. Nhưng nhìn biểu tình kia của Bùi Tập Dạ, hắn lại không dám quấy rầy.

Nhìn đi nhìn lại mấy lượt, Phí Tông cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Ngươi rốt cuộc đã nghĩ ra biện pháp nào chưa? Nếu chưa có, vậy để cho lão tử lên.”

Bùi Tiểu quay đầu thản nhiên nhìn Phí Tông một cái: “Phí Tướng quân tính làm cái gì?” Ý nghĩ của những người đơn giản có khi lại rất hữu dụng, hắn muốn xem tên đầu gỗ này muốn làm gì.

Phí Tông nghẹn lại, sau đó rút đao: “Chém!”

Bùi Tập Dạ nhìn hắn như nhìn một tên ngốc vài giây, sau đó lui về sau mấy bước: “Mời.”

“Ngươi…hừ, ngươi đừng tưởng lão tử không biết gì. Kỳ thật chính ngươi cũng chẳng có biện pháp nào cả, ngươi đang tính nhìn lão tử xuống tay đúng không? Một đao này của lão tử mà chém vào, nếu thất bại, ngươi chế giễu. Còn nếu thành công, ngươi cũng có thể nghiên cứu một phen. Đừng tưởng lão tử ngốc, lão tử không chém nữa.”Phí Tông thu đao, lời nói ra miệng khiến Bùi Tập Dạ cũng phải kinh ngạc. ()

Hắn cười rọ lên, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê càng thêm đáng yêu: “Không nhận ra thì ra Phí Tướng quân cũng là một người có đầu óc. Thật đáng mừng! Chúc mừng Tướng quân rốt cuộc cũng thông minh được một lần.” Hắn chắp tay, bộ dạng kia càng nhìn càng thấy gợi đòn.

Phí Tông trừng mắt, tức giận khiến lồng ngực phập phồng. Bùi Tập Dạ không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục xoay quanh thảo cầu xem xét tiếp.

“Phí Tướng quân, ngài sang bên kia nghỉ ngơi một lát đi. Có lẽ Bắc Vương có biện pháp cũng không biết chừng. Dù sao ở đây cũng chỉ có mình ngài ấy là hiểu.” Hộ vệ lại gần nói chuyện, hắn cũng không tin Bùi Tập Dạ không có cách. Phí Tông vẫn luôn đi theo Bùi Tập Dạ, tuy biết đang sốt ruột nhưng cùng lại chẳng khác gì quấy rầy.

Phí Tông hò hét rất tiêu sái, thế nhưng Bùi Tập Dạ lại chẳng buồn để ý đến hắn. Tầm mắt hắn vẫn luôn đặt lên tầng tầng lớp lá như tay người, bên trong cái gì cũng không nhìn thấy.

Thảo diệp tầng tầng bao vây nghiêm mật, căn bản không thể nhìn ra một lỗ hở nhỏ, một tầng một tầng rất có trật tự làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

Hắn thật sự không thể nói rõ đây là cái gì. Nhiều năm sở học như vậy, hắn chưa từng tiếp xúc với thứ gì như này. Nếu như hắn không lầm, cổ này thuộc lại chí dương, là lựa chọn tốt nhất để đối phó với Dịch Vọng sư cổ độc chí âm. ()

Nhưng làm sao lại có thể thúc dục chí dương liệt cổ này sinh trưởng? Hắn không biết, nghĩ mãi cũng không ra.

Máu? Chẳng lẽ bên trong cần máu thúc dục? Nhưng Nhạc Sở Nhân là nữ, nữ nhân thuần âm. Có lẽ là Phong Duyên Thương.

Nghĩ đến đây, Bùi Tập Dạ có chút nghiền ngẫm. Có lẽ hắn không nên hỗ trợ, khiến cho tên kia mất máu quá nhiều mà chết. Hắn rất vui mừng nếu như cảnh tượng này diễn ra.

Đưa tay chạm một chút vào ánh sáng bao quanh bên ngoài thảo cầu, nhiệt độ nóng bỏng đột ngột truyền qua làn da khiến hắn lập tức lùi về sau.

Thật không biết bên trong có phải tầng nhiệt độ như thế này không. Nếu như vậy thì làm sao mà trụ cho nổi. Hắn không khỏi có chút bội phục Phong Duyên Thương dám xông vào, thực sự rất bội phục.

Chuyển động cách đó vài bước chân, Bùi Tập Dạ cởi áo choàng, ngồi xổm xuống đất, đào một hố đất liền cảm giác có thứ gì đó khang khác.

Nheo mắt lại tự hỏi một lát, lập tức động thủ mở rộng cái hố, sau đó đưa tay cắm vào lớp bùn ở giữa.

Ngón tay hắn dường như đã đụng phải cái gì đó, mi tâm Bùi Tập Dạ nhíu lại, có cái gì đang cắn ngón tay hắn. Cắn nát, máu theo vết thương chảy ra ngoài, tựa như trong đất có một thứ gì đó đang điên cuồng hút máu.

“Thì ra là như vậy!” Bùi Tập Dạ giật mình, sau đó bàn tay còn lại cũng cắm vào trong đất.

Mười ngón tay đều bị cắn nát, máu xuôi đó mà chảy ra ngoài. Mặc dù hắn không có cảm giác đau nhưng cảm nhận máu từng chút từng chút chảy ra đúng là không được tốt cho lắm.

Phí Tông thấy vậy liền cùng với tất cả mọi người vây quanh hắn. Phí Tông ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm tay hắn, tất cả mọi người đứng yên không nhúc nhích.

Nhìn Bùi Tập Dạ trong chốc lát, sau đó hắn bỏ đại đao sang một bên. Noi theo Bùi Tập Dạ cắm cả hai tay vào đất.

Một phút qua đi, đại thảo cầu xảy ra biến hóa, ánh sáng chói mắt bắt đầu suy yếu, lá cây đan lớp này đến lớp khác bắt đầu vàng vọt héo úa, không còn bừng bừng sinh cơ như trước. ()

Phí Tông ngửa đầu, tất nhiên có thể nhìn thấy rõ biến hóa: “Sao lại thế này?”

Bùi Tập Dạ nhíu mày, hắn cũng không biết tại sao lại thế. Thế nhưng nhìn biến hóa này, tựa hồ cũng không phải chiều hướng tốt. Hắn tham gia một tay ngược lại là chuyện xấu.

Ánh sáng xung quang thảo cầu đã dần dần lụi tàn, thảo diệp rất nhanh héo rũ. Thảo cầu chậm rãi hạ xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt, thảo cầu cách mặt đất chỉ còn lại một thước.

Bùi Tập Dạ phát hiện đây là chuyện xấu, lập tức rút tay ra, kéo Phí Tông lùi ra sau.

Nhưng đã không còn kịp, đại thảo cầu héo rũ, trong chớp mắt biến thành lớp cỏ khô ngả rạp ra đất, bên trong lộ ra một người.

“Là cái tên cháu nội Đông Cương kia.” Phí Tông liếc mắt một cái liền nhận ra Dịch Vọng sư, nhanh chóng nhặt đại đao tiến vào trạng thái chiến đấu.

Dù động tác của Phí Tông nhanh đến đâu, nhưng thảo cầu vừa chạm đất, người kia liền lập tức đứng dậy.

Đúng là Dịch Vọng sư Đông Cương, hiện trạng của hắn bây giờ nhìn rất khủng khiếp. Khuôn mặt vặn vẹo biến hình, tóc tai tán loạn, hai đôi mắt mở trừng trừng tựa như muốn đốt ra hai cái lỗ trên người Phí Tông. Trong lúc nhất thời, đến cả Phí Tông cũng phải rùng mình.

“Bắt lấy lão…không được để lão….” Trong đống cỏ khô đó vang lên một giọng nói suy yếu hết sức. Tuy yếu ơt nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng của Nhạc Sở Nhân.

Phí Tông sửng sốt hai giây, sau đó thẳng tay dùng đao chém. Thế nhưng tốc độ của người này lại cực nhanh. Hắn nhảy xuống đống cỏ khô, rất nhanh hòa mình vào bóng đêm.

Chúng hộ vệ cùng Diêm Tự quân nhanh chóng đuổi theo. Phí Tông cũng chạy đuổi theo nhưng đột nhiên ngừng lại.

Hắn quay trở lại, ném đao đi dùng tay đào bới lớp cỏ khô. Suýt nữa thì quên mất Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương vẫn còn ở đây.

“Muội muội, muội có làm sao không? Chờ ta một chút, ta sẽ cứu muội ra.” Phí Tông một bên đào, một bên mở cổ gào lê,

“Nhờ công của mấy người, muội cảm thấy rất tốt.” Thanh âm của Nhạc Sở Nhân lại truyền ra, đây hoàn toàn là lời nói mát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status