Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 167-2: Chạy trốn. 2



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Bụng vẫn còn rất đau, dù mệt mỏi muốn ngủ nhưng vẫn không bỏ qua được.

Tiếng bước chân vang lên, dừng lại trước cửa, Phong Duyên Thương tay bưng khay đồ ăn, tay mở cửa, thức ăn trong bát vẫn còn bốc hơi.

“Vương phi, uống chút canh rồi hãy ngủ.” Phong Duyên Thương bưng khay lại gần giường, nhẹ giọng gọi nhỏ.

“Đau, ta ngủ không được.” Nàng mở mắt ra, trong phòng rất tối.

“Còn đau sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Hắn ngồi xuống, nhìn nàng đầy đầu mồ hôi, vội vàng lấy khăn lau cho nàng.

“Không sao, cố chịu mấy ngày là ổn rồi. Đứa nhỏ có phải đang uống sữa hay không? Ta không nghe thấy tiếng con khóc.” Chưa gì Nhạc Sở Nhân đã cảm thấy rất nhớ bé con rồi, nàng mở to mắt nhìn hắn.

“Đứng nghĩ nữa, chốc lát ta cho người bế con lại cho nàng. Nàng nhanh uống canh đi, không khéo nguội.” Tự mình nâng bát bón cho nàng. Bé con nhìn lúc nào cũng được, chuyện quan trọng bây giờ là nàng cần phải điều dưỡng thân thể, có điều gì không thoải mái là lưu lại cả đời.

“Đứa nhỏ này họng khỏe thật, đến tận bây giờ lỗ tai ta vẫn còn cảm thấy ong ong.” Uống vài ngụm canh, tốc độ của nàng dần chậm lại, thế nhưng vẫn không quên lão nhị vừa ra đời kia.

Nhìn nàng, khuôn mặt Phong Duyên Thương có chút bất đắc dĩ: “Ngủ một giấc thật ngon, đợi đến lúc dậy rồi nàng sẽ nhìn thấy con.” Trong phòng ngủ không khơi đèn, ánh sáng dần tắt.

Đau đớn dần dần hết, Nhạc Sở Nhân ngủ rất trầm. Hôm sau, mặt trời mọc đã cao rất cao rồi, Nhạc Sở Nhân vẫn ngủ say như cũ.

Phòng ngủ an an tĩnh tĩnh, tiếng cười đùa ầm ĩ ở đại sảnh không hề lọt vào bên trong. Vì vậy mà mọi người cũng yên tâm nói chuyện.

Đinh Đương nhìn tiểu Thế tử nằm trong chiếc giường nhỏ, thi thoảng lại tủm tỉm cười: “Tiểu Thế tử à, con biết đấy, vì sinh con mà Vương phi chịu khổ rất nhiều. Hôm qua chảy nhiều máu như vậy, lớn rồi con nhớ phải hiếu thuận với Vương phi nhớ chưa.”

“Đinh Đương, muội nói tiểu Thế tử cũng đâu có hiểu.” Người lên tiếng là bà vú, người này tính cách sáng sủa, bộ dáng nhìn cũng rất khỏe mạnh, nói chuyện rất tự nhiên.

Đinh Đương mím môi cười, nhìn bé con nho nhỏ ngủ say, thở dài cảm thán: “Năm ấy lúc đại Thế tử mới sinh cũng thích ngủ như vậy. Thế nhưng bé trộm vía hơn tiểu Thế tử, ngoan ngoãn không khóc.” Cứ nghĩ tới tiếng khóc của tiểu Thế tử ngày hôm qua, tuyệt đối có thể kinh thiên địa quỷ thần khiếp.

“Như vậy chứng tỏ thân thể của tiểu Thế tử rất khỏe mạnh, đứa nhỏ nhà ta không được như vậy.” Tính ra gia đình bà vú này không phải dân chúng bình thường, nếu như muốn nói tới quan hệ, vậy thì hẳn là có thân thích với Hoàng Thất.

Đinh Đương gật đầu: “Bởi vì Vương phi ăn được, hơn nữa ngài còn tự mình bốc thuốc dưỡng thai cho bản thân, vì vậy đứa nhỏ mới khỏe mạnh như vậy. Đến lúc cần, tỷ tỷ có thể nhờ Vương phi bốc cho mấy thang thuốc, ngài nhất định sẽ cho tỷ.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Nếu có thể, ta thật muốn nhờ Vương phi khám giúp xem thân thể con ta có khỏe mạnh hay không.” Bản thân nàng cũng là vì được khâm điểm làm bà vú cho tiểu Thế tử Cần Vương phủ, nên mới được ăn ngon ngủ ngon, lại còn được bồi bổ. Đứa nhỏ nhà nàng còn chưa dứt sữa mẹ nữa.

“Chỉ cần tỷ có lời, hẳn Vương phi sẽ không từ chối.” Đinh Đương tự nhận bản thân khá hiểu Nhạc Sở Nhân.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phong Duyên Thương bưng khay tiến vào, Đinh Đương nhanh chân qua chuẩn bị đưa tay nhận, Phong Duyên Thương lắc đầu, vòng qua nàng tiêu sái đi vào phòng ngủ.

Đợi tới khi cửa phòng ngủ đóng lại, Đinh Đương nhún vai, xoay người le lưỡi nói với bà vú: “Có Vương gia ở đây, nô tỳ như muội tuyệt đối nhàn nhã.”

Bà vú cũng cười: “Đúng vậy, phu quân tốt như Vương gia thiên hạ khó tìm.” Hẳn đời trước làm rất nhiều chuyện tốt, tích phúc tích đức, kiếp này mới có thể một phu quân tốt như vậy làm bạn.

Phòng ngủ kín kẽ không một khe hở, Phong Duyên Thương thả nhẹ bước chân, đặt khay lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó mới xoay người lại gần nàng.

“Vương phi? Sở Sở?” Hắn đưa tay sờ mặt nàng, nóng hầm hập.

Nàng không có phản ứng, Phong Duyên Thương nở nụ cười: “Đừng giả vờ nữa, ta biết nàng đã tỉnh.”

Đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, sau đó là tiếng cười khẽ, mặt mày loan loan đồng điếu nhàn nhạt, rất đáng yêu.

“Chàng không thể vờ như thể bị ta lừa sao? Thật đáng ghét!” Ngữ khí hờn dỗi, nghe đến nỗi thân tâm đều ngứa ngáy.

Gập ngón trỏ cốc cho nàng một cái lên trán, Phong Duyên Thương buồn cười: “Được, lần sau ta sẽ cố gắng mắc mưu được không? Nàng có thể ngồi lên không? Ngủ lâu như vậy khẳng định là đói rồi.”

Giúp đỡ nàng ngồi dậy, Phong Duyên Thương tay bưng bát canh. Dù có là tự chăm sóc chính mình, hắn cũng chưa từng để tâm đến vậy.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cười: “Có thể được Cần Vương Điện hạ dốc lòng chăm sóc như vậy, đời này tiểu nữ không còn sở cầu.”

“Có thể được Vương phi vì ta mà sinh nhi dục nữ, đời này của bổn vương cũng không còn sở cầu.” Lưu loát đáp lại lời, tựa như hai câu đối tương xứng với nhau.

“Hừ, cũng chẳng thấy chàng thích đứa nhỏ ta sinh chút nào. Từ hôm qua tới giờ, một cái liếc mắt chàng còn chưa thèm phân cho con.” Nhận lấy bát canh, Nhạc Sở Nhân lườm hắn nói.

Phong Duyên Thương cũng thừa nhận: “Đúng vậy, con đói bụng thì khóc, ăn no rồi ngủ, ta cũng không có thời gian nhìn con.”

“Thật sao? Đứa nhỏ này thật là chẳng giống Niên Phi chút nào.” Vừa nhắc tới đứa nhỏ, ánh mắt nàng tựa như biết phát sáng.

Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu: “Khóc lên đúng là muốn mệnh mà. Ta ở phòng bếp xa như vậy mà vẫn còn có thể nghe thấy.”

Nhạc Sở Nhân cười rộ lên, sau đó mở to hai mắt: “Chàng luôn luôn ở phòng bếp sao?”

Hắn gật đầu: “Ừ, ta không ngủ được.”

“Cảm ơn chàng. Nếu như có một ngày chàng ngã bệnh, ta nhất định sẽ chăm sóc chàng như thế này.” Nàng cảm thấy rất ngọt ngào, hạnh phúc tràn lan khắp cả thân thể.

“Được thôi, ta còn muốn nhìn thấy nước mắt của nàng.” Phong Duyên Thương sờ sờ mặt nàng, cười gật đầu.

“Hừ, đến lúc đấy cho chàng chết chìm.” Nàng khẽ quát, sau đó cũng bật cười.

Thời gian như thoi đưa, một tháng ngắn ngủi rất nhanh đã qua đi, đứa nhỏ vừa sinh vù một cái đã thành một tiểu tử trắng nõn mập mạp. Thân thể đầy đặn, rất có tinh thần, ban ngày ban đêm đều có thể há mồm khóc.

Đinh Đương cảm thán, tiểu Thế tử thật còn khó hầu hạ hơn cả đại Thế tử ngày ấy. Đứa nhỏ này ăn nhiều lắm, đại tiện tiểu tiện cũng rất nhanh, nhất thời không chú ý đến mà chăn nệm đã bị bé làm ướt dầm dề. Mùi tán cả phòng, chăn nệm giặt hàng ngày mà vẫn còn không đủ dùng.

Nhạc Sở Nhân mỗi khi nhìn thấy cảnh tưởng này đều cười ra tiếng.

“May mà phòng thoáng khí, bí hơn chút là cả phòng đều có mùi lạ.” Mùi lạ kia lúc lật chăn lên lại càng hăng, chính là mùi khai nước tiểu của Phong Niên Thiến*.

*Tên đứa thứ hai nhà nữ chính.

Nhạc Sở Nhân cười: “Giặt rồi mà vẫn còn có mùi. Tiểu tử này quá cường hãn, mùi mãi không hết.”

“Trách không được Ngọc Lâm đại sư nói bé con này bẩm sinh là thiên tài luyện võ. Thể chất này, không học võ đúng là đáng tiếc.” Phong Duyên Thương cũng đồng ý, hắn nắn nắn tay chân của tiểu nhi tử, căn cốt này đúng là kỳ giai.

Nhạc Sở Nhân gật đầu, khóe môi mỉm cười, ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng. Nghĩ tới việc bên cạnh giờ có Phong Duyên Thương và hai đứa con trai, tương lai còn có thêm một nam một nữ nữa, lòng nàng tràn đầy vui mừng, không còn sở cầu, thật sự đã không còn sở cầu gì nữa.

“Tiểu Thế tử, ngài ngủ một giấc đi. Cả ngày ngài cứ mở mắt ra như vậy, không thấy mệt sao?” Đinh Đương ôm Phong Niên Thiến từ trúc xá đi ra, đứa nhỏ đôi mắt đen láy mười phần tỉnh táo, bộ dạng kia vừa giống Phong Duyên Thương vừa giống Nhạc Sở Nhân.

Ngồi ở xích đu nhìn Đinh Đương bế Niên Thiến ra ngoài, Nhạc Sở Nhân cười. Nhớ tới việc lão nhị cả ngày không chịu ngủ, nàng liền cảm thấy thú vị.

Phong Duyên Thương an nhàn ngồi bên cạnh nàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, đôi phượng mâu xinh đẹp thâm thúy nhưng đầy ắp vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status