Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 57: Lấy lòng


Editor: Lưu Nguyệt

Lý Bình quả nhiên tuân thủ cam kết tới Thất Vương phủ, bên cạnh không mang một người nào, hơn nữa là giả dạng gã sai vặt lén lén lút lút từ cửa sau vương phủ mò vào.

Trời vào thu, hoa cỏ trong vườn cũng bắt đầu héo tàn, đình lưu ly dát vàng đứng độc lập, thoạt nhìn rất cô tịch (cô đơn tịch mịch)

Nhạc Sở Nhân dựa vào lan can trong đình nhìn trang phục của Lý Bình rất là không ngờ tới.

Hơn nữa mới rồi hộ vệ mang hắn vào vườn hoa, hắn rất sảng khoái nhảy từ ngoài mấy chục thước nhảy đến nơi này, không phải nói là bay vào. Không ngờ võ công của hắn cũng lợi hại như vậy, cùng Tiểu Thương tử so với không biết thế nào.

"Tạo hình này của Trung Thân Vương đúng là rất phong cách a!"

Sau khi nhìn tầm vài vòng, Nhạc Sở Nhân quái thanh nhạo báng.

Lý Bình cũng không thèm để ý, tùy ý ngồi trên ghế nhìn Nhạc Sở Nhân cười cười:

“Tại hạ giữ lời đến trả nợ, Thất Vương phi cứ hỏi, phàm là những gì tại hạ biết, tuyệt không giấu giếm.”

"Sảng khoái."

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, ngồi xuống trên lan can, bắt chéo chân, cười hỏi:

“Ta rất muốn biết…. vị ái cơ của ngươi vì sao vẫn còn là xử nữ? Ngươi không được?”

Nạc Sở Nhân nháy mắt biểu hiện thập phần bát quái.

Gương mặt Lý Bình cứng đờ, dời tầm mắt nhìn về phía nơi khác ổn định tâm tình muốn bạo phát, sau đó bình tĩnh nói:

"Nếu Thất Vương phi đã biết, vậy tại hạ liền thẳng thắn, thật ra thì…Tịnh nhi cũng là người trong Vu Giáo.”

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, không nháy mắt nhìn hắn:

“Thật? Có thân phận gì?”

Lý Bình gật đầu:

"Nàng chỉ là một giáo tử bình thường, cũng giống như thị nữ Tiểu Điệp kia, trong Vu Giáo là ngũ cấp giáo đồ, cũng là tầng lớp thấp nhất.”

"Còn có năm loại cấp bậc? Như vậy Vu Giáo thật đúng là lớn a.”

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi có chút hiểu rõ.

"Đúng vậy, hơn nữa vì đẳng cấp không giống, giáo đồ cấp thấp không có tư cách thấy cấp cao, đối với chuyện trong giáo cũng không quá hiểu biết.”

Lý Bình quả nhiên biết rất nhiều.

"Ngươi cũng là người của Vu Giáo sao?"

Nhạc Sở Nhân nhướng mày nhìn hắn, nàng thấy kỳ quái sao hắn biết nhiều như vậy.

Lý Bình cười cười, đôi mắt hồ ly lóe sang:

“Không, sở dĩ ta biết nhiều như vậy đều thông qua Tịnh nhi. Nàng tuy là giáo tử Thánh giáo nhưng là người của ta. Tịnh nhi vẫn còn là xử nữ bởi vì khi nhập giáo từng ăn đồng bảo hoàn. Đồng bảo hoàn do một vị thần bí giáo cơ ban cho, tác dụng chính là đảm bảo tấm thân xử nữ, nếu…sẽ thất khiểu đổ máu mà chết.” (Nguyệt: Thất khiếu đổ máu: máu chảy ra theo 7 “lỗ”: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng)

Nhạc Sở Nhân nhíu mày:

"Vậy sao? Tại sao ta không hề nhìn ra?"

Hôm qua nàng thấy Tịnh nhi gì đó trừ trúng Diệp tử cổ không hề thấy gì không bình thường a.

Lý Bình lắc đầu một cái:

"Hẳn là thật, từng có giáo tử không biết tác dụng của Đồng bảo hoàn cùng người giao hoan, thất khiếu đổ máu mà chết.”

"Xem ra còn rất tà môn."

Nhạc Sở Nhân đảo mắt, cảm thấy không hẳn là vậy. Ánh mắt cùng khứu giác của nàng rất ít khi sai, mặc dù thân thể này có chút hư nhược, nhưng không hề ảnh hưởng đến năng lực phân tích của nàng.

"Tịnh nhi làm việc cho ta, luôn cẩn thận từng chút một. Sủng cơ của vương huynh chính là Thánh giáo cơ trong Vu Giáo, là người có quyền lực cao nhất trong tất cả người của Vu Giáo trong cung. Nàng phát hiện Tịnh nhi là người của ta liền dùng Thánh trùng trừng phạt nàng, Tịnh nhi mới trở thành như vậy.”

Lý Bình bình tĩnh thuật lại.

"Ta cũng nhìn ra nàng trúng cổ độc được một thời gian rồi."

Căn bản không phải sau khi hắn đến Đại Yến.

"Đúng vậy, không sai biệt lắm đã hai tháng. Sau tại hạ ngẫu nhiên nghe đến tên Thật vương phi, bọn họ nói người là phản đồ, hơn nữa có thể còn là đẳng cấp Thánh Giáo đốc. Cho nên lần này ta đến Đại Yến, cố ý mang theo Tịnh nhi.”

Lý Bình đối với quyết định của mình cảm thấy may mắn không thôi, bí quá hóa liều không ngờ lại thành công.

"Thánh giáo đốc? Đó là đẳng cấp gì?"

Nàng quả thật rất muốn biết bọn họ đánh giá nàng là cấp mấy nha.

“Chỉ dưới Giáo Thánh.”

Lý Bình bình tĩnh nói, hắn cũng tin tưởng Nhạc Sở Nhân tuyệt đối có thực lực đó.

"Giáo Thánh là cao thủ cao nhất trong Vu Giáo?”

Thánh giáo đốc? Tên cũng không tệ lắm.

"Phải, Giáo Thánh hành tung luôn bất định, ngay cả Thánh giáo đốc đều rất ít gặp qua bọn họ. Tịnh nhi đến nay cũng chỉ là gặp qua hai Thánh giáo cơ mà thôi, một là Vương huynh sủng cơ, còn có một là Tả tướng quân dưới quyền Trung Vực nguyên soái.”

Lý Bình thuận miệng nói ra tin mọi người đều không biết.

Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn:

"Thật?"

Là thủ hạ của Diêm Cận sao?

"Ta sẽ không nói lung tung, đây là sự thực."

Lý Bình khẳng định, tuy chỉ là một thân xiêm y vô cùng bình thường nhưng mặc trên người hắn không hề mất đi quý khí.

"Nước của bọn hắn quả thật đủ sâu, cư nhiên thấm vào đến bên người Diêm Cận."

Nhất định phải nói cho hắn biết.

Lý Bình gật đầu :

"Bọn họ làm sao biết được thân phận của ngươi ta không rõ, phái bao nhiêu người hay cấp bậc gì cũng không biết, tuy nhiên, bằng thựcc lực của Thất vương phi tin rằng bọn chúng cũng không làm gì được ngươi.”

"È hèm, lời nói này rất đúng, bắt mấy giết mấy, còn có mấy không có xuất hiện."

Nhạc Sở Nhân lắc lắc tay, cười đến không rõ ý tứ hàm xúc. Lý Bình giơ lên ngón tay cái.

Nhạc Sở Nhân cười cười, khóe mắt long mày không giấu được đắc ý:

“Mấy người thị nữ bên cạnh ngươi đều là người của vu Giáo, tại sao chúng muốn giám thị ngươi?”

"Các nàng là tai mắt Vương huynh cố ý phái Bởi vì các nàng là Vương huynh cố ý phái tới giám thị ta, cùng với Thất Vương, Ngũ vương.”

Lý Bình chau chau mày, giữa hai lông mày nhộn nhạo một cỗ phong lưu.

" Tiểu Điệp muốn đến gần Tiểu Thương tử, ngươi vì sao còn phải thuận nước đẩy thuyền?"

Hắn đây rõ ràng chính là muốn xem náo nhiệt.

"Bởi vì ta muốn mượn tay Thất Vương phi giết nàng a."

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, quả thật như Phong Duyên Thương đoán, mượn đao giết người a.

"Ngươi có thể có chút thất vọng rồi, ta sẽ không giết nàng, chỉ là ngươi cũng có thể vui mừng vì từ nay về sau ngươi cũng không phải thấy mặt nàng nữa.

Nhạc Sở Nhân gõ gõ lan can bằng gỗ phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Như vậy đa tạ, không biết Thất Vương phi khi nào rat ay đem hai người khác cũng xử lý?”

Không cần nghi ngờ, Lý Bình tương đối cao hứng.

"Vậy phải xem họ khi nào ló đầu ra, xem ra họ ở dịch quán rất an nhàn."

Địch không động nàng cũng bất động.

"Vậy đơn giản, ta có thể góp lửa thổi gió, bảo đảm họ rất nhanh liền nhảy vào trong lưới Thất Vương phi."

Lý Bình rất biết nịnh nọt khiến Nhạc Sở Nhân rất vừa lòng.

"Nghe nói ngươi muốn thay thế Nam Vương?”

Tiểu tử này dùng chiêu mượn đao giết người cũng không tệ, nàng rất thưởng thức hắn.

Lý Bình cười, cười đến rất lớn tiếng. Hắn lắc đầu một cái thở phào một hơi nói:

"Hắn nhẹ tin Vu Giáo, khiến toàn bộ Lương Kinh trở nên ngột ngạt. So sánh với việc để Lương kinh bị Vu Giáo nắm giữ còn không bằng rơi vào tay ta. Chẳng qua ta đấu không lại hắn, cho nên hiện nay ta thay đổi chủ ý, để Đại Yến thay thế phần thắng sẽ lớn hơn.”

Lý Bình uống một ngụm trà, thản nhiên nói. Ân oán giữa hắn và Nam Vương có vẻ như đâu chỉ điểm này, chỉ là hắn cũng không muốn nói.

Nhạc Sở Nhân :

"Thật lòng? Giả vờ?"

Người này nói phải phân chia 5:5 ra nghe. (Nguyệt: câu này hơi tối nghĩa, tựa như Nhân tỷ nói nửa thật nửa giả, chỉ nghe một nửa thôi hay sao á)_

"Thật lòng, Đại Yến có cao thủ bậc này như Thất Vương phi, tự nhiên thật lòng, nếu không sẽ chết rất khó coi."

Hắn đối với một giáo tử bình thường còn đấu không lại, huống chi Nhạc Sở nhân còn có cấp bậc tương đương Thánh giáo đốc.

"Lời nịnh nọt này ta thích nghe. Ngươi đã không có tâm với vương vị rồi, vậy tiếp theo tính toán làm gì?”

Cũng không thể làm gian tế Đại yến chứ?

Lý Bình lắc đầu, lại gật đầu:

"Hôm qua ta cùng Tịnh nhi nói chuyện, nàng nói rất muốn sống cuộc sống tĩnh lặng cười xem mây bay, ngắm mặt trời lặn, có lẽ, ta sẽ ẩn cư.”

"Cũng tốt. Nếu như ngươi tiếp tục xen vào, khó đảm bảo sẽ không chết ở trong tay ta. Ta không muốn giết ngươi, cho nên hiện tại nên rút lui liền rút lui. Chỉ là ngươi tốt nhất không cần ở lãnh thổ Đại Yến biến mất, đợi đến lúc trở về Nam Cương mới “chết bất đắc kỳ tử”.

Nhạc Sở Nhân làm động tác cắt cổ, nàng cảm thấy chủ ý này rất tốt.

"Ừ, ta sẽ suy tính đề nghị này của Thất Vương phi."

Lý Bình gật đầu thông minh không phản bác.

"Ngươi còn biết những gì? Nếu không có, vậy mời trở về đi thôi."

Nhạc Sở Nhân không khách khí tiễn khách, nàng cũng không có nhiều thời gian như vậy cùng hắn tốn hơi thừa lời.

"Được rồi, Thất Vương phi nếu không chịu mời tại hạ ở lại ăn bữa cơm, tại hạ chỉ có thể trở về dịch quán ăn sơn hào hải vị rồi."

Lý Bình đứng lên, một thân bố y lại không chút nào che đi hơi thở phong lưu phóng khoáng.

Nhạc Sở Nhân bĩu môi:

“Ăn đi, ăn đi, cái gì đáng tiền thì ăn cái đó, dù sao cũng không phải ta bỏ tiền.”

"Tại hạ nhất định nghe theo đề nghị quý báu của Thất Vương phi."

Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn:

“ Da mặt ngươi đúng là không phải dày bình thường, nhưng như vậy mới có lợi, đâm không rách a.”

Nhạc Sở Nhân đi ra khỏi đình, không quên giễu cợt.

Lý Bình đi đằng sau cười khẽ:

"Đa tạ khích lệ."

Tròng mắt hắn tò mò nhìn hai bên đường xếp chồng chất chỉnh tề những hòn đá màu đen.

"Ta khuyên ngươi không nên có chủ ý động chúng, đụng phải sẽ thực thê thảm.”

Sau ót giống như có con mắt thứ ba, Nhạc Sở Nhân đầu cũng không quay lại, lạnh giọng cảnh cáo.

"Ha ha, cao thủ như Thất Vương phi không phải người thường có thể so sánh với, trong phủ nhiều huyền diệu như vậy.”

"Trung Thân Vương nếu tò mò, nửa đêm canh ba có thể xông tới, đảm bảo ngươi sẽ nhìn thấy được nhiều hơn “huyền diệu” a.”

"Đa tạ Thất Vương phi muốn mời, có điều, không qua nửa đêm, tại hạ nhất định sẽ ở cùng Tịnh nhi.”

Quả là nam nhân tốt. Nhạc Sở Nhân cười khẽ, nàng đối với Lý Bình cũng có chút coi trọng, nam nhân giống như hắn thời đại này rất ít. Mặc dù gương mặt dáng người không thảo hỉ (khiến người ta thích) , đôi mắt âm hiểm tựa hồ ly nhưng tiếp xúc mới biết hắn làm người cũng không tệ chút nào.

"Đúng rồi, quên hỏi ngươi một điều quan trọng nhất, nữ nhân có ánh mắt nâu nhạt cùng ngươi vào cung rồi trở về dịch quán biến mất là ai?”

Nhạc Sở Nhân quay đầu lại, thiếu chút nữa nàng quên hỏi cái này.

"Tại hạ còn tưởng rằng Thất Vương phi biết nàng là ai. Sáng sớm hôm qua nàng phụng lệnh Vương huynh đến Hoàng Thành, cụ thể làm cái gì ta không rõ.”

Lý Bình lắc đầu, hắn là một cái người ngoài làm sao biết được này đó.

"Trung Thân Vương tuân thủ lời hứa, ta có chút quà nhỏ đưa ngươi tỏ lòng thành.”

Nhạc Sở Nhân huýt sáo một tiếng, trong đám hoa cỏ có bóng đen vụt qua, chạy thẳng tới chỗ Lý Bình.

Lý Bình phản xạ cực nhanh, chân không chạm đất bay về phía sau một mét, chỗ hắn vừa đứng có một con chuốt đồng to cỡ con mèo đang đứng bằng hai chân trên mặt đất ảo não nhìn Lý Bình.

"Đây là… con chuột?"

Dáng dấp lớn như vậy, lại còn biết đứng thẳng bằng hai chân, hơn nữa nhìn dáng vẻ nhăn mày ảo não kia hoàn toàn là bộ dáng một “tiểu nhân” (nhân loại thu nhỏ).

"Cái này đưa cho trung Thân Vương á, nhất định phải hảo hảo đối đãi, nếu không nó tức giận sẽ huyên náo rất lớn."

Thật ra Nhạc Sở Nhân muốn chuột đồng ở dịch quán thăm dò một chút xem những gì Lý Bình nói có đúng hay không. Nhiệm vụ này vốn định giao cho Kim Điêu nhưng ngại vì nó quá to lớn khiến người ta chú ý.

"Tâm ý của Thất Vương phi tại hạ xin nhận, có điều…”

Lý Bình rõ ràng không muốn thu, đồ chơi này quá xấu rồi.

"Không được không được, nó đã biết từ đó về sau đi theo ngươi rồi . Cho nên dù ngươi không cần, nó cũng sẽ cùng ngươi trở về dịch quán ."

Nhạc Sở Nhân cười vô cùng hài lòng, đồ của nàng thật nghe lời a.

"Được rồi, chỉ là lực sát thương của bó như thế nào?”

Xem nó như vậy, cùng chó đấu một trận hẳn cũng có thể thắng đi?

"Có thể cắn chết một con sói."

Nhạc Sở Nhân nhìn chuột nhỏ (?), cười đầy tự tin.

"Hả? Vậy quà tặng này tại hạ xin nhận.”

Vừa nghe vậy, Lý Bình cười rộ lên.

Nhạc Sở Nhân giơ tay lên trực tiếp đuổi khách:

"Trung Thân Vương xin mời."

"Chúng ta sau này còn gặp lại."

Lý Bình chắp tay cáo từ, sau đó theo đường cũ rời đi, chuột đồng đi theo phía sau hăn, mặc dù bề ngoài nó thực bình thường nhưng cơ trí cực kỳ.

Nhạc Sở Nhân nhìn bóng dáng Lý Bình biến mất, chợt nhanh chân bỏ chạy. Nàng như một trận gió chạy vào Viên Nguyệt lâu, tốc độ quá nhanh khiến Đinh Đương đang lau chùi cũng không thấy rõ, chỉ thấy trước mắt chợt lóe, người cũng đã vào đến thư phòng.

Nhạc Sở Nhân ngồi sau bàn, một tay cầm giấy, một tay cầm bút chì thần tốc vẽ tranh.

Trong quân của Diêm Cận có người của Vu Giáo, hơn nữa còn là cao thủ, nàng phải nhanh chóng báo cho hắn, nếu xảy ra chuyện gì chính là đại sự rồi.

"Vương phi, Thích Phong hộ vệ tới.”

Đinh Đương từ ngoài cửa nhô đầu vào, nhìn Nhạc Sở Nhân múa bút thành văn nhỏ giọng.

"Cho hắn vào đi."

Nhạc Sở Nhân đầu cũng không ngẩng lên tùy ý nói.

"Dạ."

Đinh Đương mở to hai mắt tò mò nàng vẽ cái gì, khó khăn thu hồi đầu.

Chỉ là chốc lát sau, Thích Phong từ ngoài đi vào. Ánh mắt sắc bén đảo qua qua thư phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên người đang ngồi sau bàn.

"Vương phi, thuộc hạ từ Hộ Quốc tự trở lại. Ngọc Lâm đại sư có lời, chuyện chữa bệnh từ thiện tất cả mặc cho vương phi làm chủ. Chỉ là đại sư còn nói, Vương phi ngài đã đồng ý cấp Hộ quốc tự mười con chim, không biết khi nào thì thực hiện?”

Thích Phong thấy Nhạc Sở Nhân vùi đầu vào trang giấy, bình tĩnh nói.

"Chim? Lão hòa thượng kia thật là không quên chiếm tiện nghi của ta. Buổi chiều để cho người trong phủ đưa đi, tránh cho lão ta đòi hỏi không dứt a.”

Nhạc Sở Nhân xì mũi coi thường, đầu cũng không ngẩng lên, không chút nào cảm thấy mắng chửi vị đại sư đức cao vọng trọng trong mắt mọi người là có gì không đúng.

"Đúng rồi vương phi, mấy ngày gần đây thuộc hạ chưa từng gặp Trương thư sinh, có cần thuộc hạ đi xem chút không?”

Thật ra thì Thích Phong lo tên thư sinh kia không chịu làm việc.

"Không cần, hắn đã chiêu mộ được gần năm tram tên ăn mày rồi, tuổi chưa đến năm mươi, thân thể có thể có chút thiếu sót, nhưng không có gì đáng ngại.”

Cái Bang đã chính thức thành lập, mặc dù quy mô hiện tại còn rất nhỏ.

"Động tác của hắn vậy mà cùng rất nhanh. Vương phi, trong hoàng thành có vài cửa hàng có vị trí rất tốt, thuộc hạ đã tra xét rồi, vương phi khi nào muốn đi xem một chút?"

Vừa đúng mấy ngày trước chữa bệnh từ thiện đặc biệt thành công, thừa dịp này khai trương cửa hàng dược, mượn tốt gió đông mọi sự đại cát.

Nhạc Sở Nhân dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Thích Phong một cái:

“Ngươi trước đem nhưng thứ hoàng thượng ban thưởng cho cạo hết dấu hiệu, sau đó đem đi bán. Dùng số tiền đó mua lại cửa hang, lần này không thể lại dùng tiền của Tiểu Thương Tử nữa.”

Tiểu Thương Tử đã chi ra không ít tiền, những thứ phế vật hoàng thượng đưa tới kia nàng nhìn cũng chướng mắt, nhất định phải nghĩ biện pháp bán đi.

Thích Phong nghẹn họng.

“Vương Phi, người nói thật sao?”

Bán đồ Hoàng thượng ban thưởng? Nhạc Sở Nhân đúng là người thứ nhất a! Người bình thường đều để trong nhà khoe khoang, ai sẽ đem đi bán?

"Dĩ nhiên. Những phế vật kia bày ở trong nhà làm gì? Dùng ở chỗ nên dùng mới hữu ích. Đi làm ngay đi, sau đó mau bán, cửa hangf phải nhanh chóng xử lý.”

Nhạc Sở Nhân để bút chì xuống đem giấy gấp lại, bỏ vào một phong thư rồi đi ra khỏi bàn.

"Ngươi trước đến phủ tướng quân một chuyến, giao cái này cho Diêm Tô, bảo nàng mau phái người đưa cho Diêm Cận. Đúng rồi, chuyện này không thể nói cho Tiểu Thương tử biết nghe chưa?”

Nhạc Sở Nhân mở to mắt tràn đầy sát khí uy hiếp.

Thích Phong nhận lấy lá thư nhét vào trong ngực, gật đầu:

"Thuộc hạ ghi nhớ, xin vương phi yên tâm."

Dứt lời, xoay người rời đi.

Nhạc Sở Nhân thở phào một hơi, Phong Duyên Thương không thích nàng cùng Diêm Cận qua lại, vậy đành để Diêm Tô mang thư đi thôi.

Nàng lên lầu, vốn định ngủ một chút, kết quả vừa nằm lên giường, Đinh Đương đã vội vã chạy lên lầu:

“Vương phi, người trong cung đến.”

"Trong cung? Vẫn còn chưa hết sao? Buổi sáng mới tới, giờ sao còn tới nữa?”

Nhạc Sở Nhân ngồi dậy, lạnh giọng quát dọa Đinh Đương đang muốn túm tay nàng lui vài bước.

Đinh Đương nuốt nước miếng:

“Mỗi khi Hoàng thượng có ban thưởng phải vào cung tạ ơn. Có thể là Vương phi ngài không đi cho nên mới lại tìm ngài.”

"Mẹ nó, tặng đồ còn phải bắt ta đi tạ ơn, vậy đang yên tặng cho ta làm gì?”

Nhạc Sở Nhân lật người từ trên giường dậy, rất là buồn bực.

Đinh Đương chạy theo sau, cẩn thận nhắc nhở:

“Vương phi, lát nữa người vào cung ngàn vạn lần đừng nói những lời này, nếu bị người khác nghe được sẽ bị khép tội bất kính với Hoàng thượng đó.”

"Được rồi được rồi Tiểu Đinh Đương, sao ngươi lại giống phụ nữ thời mãn kinh vậy chứ.”

Nàng tất nhiên biết không thể ở trước mặt người ta oán trách.

Đi ra Viên Nguyệt Lâu quả nhiên nhìn thấy một công công đang đứng trong viện, hơn nữa còn rất quen mắt, chính là người sang nay đến truyền chỉ. Mắt tam giác, bộ mặt nịnh hót, nhìn hắn là biết cái gì gọi là chó săn rồi.

"Nô gia tham kiến Thất Vương phi. Chúc mừng Thất Vương phi, Hoàng thượng triệu kiến Thất Vương phi vào cung thưởng cúc. Thất Vương Phi là người đầu tiên có vinh hạnh này nha.”

Vung hoa lan chỉ, giọng Lâm công công rất nhỏ nhẹ, hẳn từ lúc rất nhỏ đã “động đao” rồi (=)) )

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

"Ai ui, lời này của Lâm công công khiến ta rất xúc động a! Chỉ là, có thể không đi được không (=)) )?"

"Ách? Không thể, dĩ nhiên là không thể. Đây chính là hoàng thượng chính miệng hạ chỉ truyền nô gia tới mời Thất Vương phi . Ai nha, thời gian không còn nhiều lắm, hoàng thượng có thể chờ sốt ruột rồi, kiệu đã chờ ngay tại cửa ra vào , chúng ta đi thôi."

Dứt lời vội vàng khoát tay mời Nhạc Sở Nhân đi, cũng không quản Nhạc Sở Nhân mặc như vậy có thỏa đáng hay không.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, nàng cũng không để ý ăn mặc lắm, chỉ có Đinh Đương bên cạnh muốn nói lại thôi.

Ra đến đại môn Thất Vương phủ, quả nhiên có một cỗ nhuyễn kiệu hoa lệ đang chờ, bốn người phu kiệu đều là thái giám trong cung, hơn nữa còn rất quen mắt, đều là những người chuyên phục vụ Hoàng Thượng.

Nhạc Sở Nhân ngồi vào cỗ kiệu sau, cỗ kiệu nâng lên, rất nhanh rời khỏi phố Đồng Tước, chạy thẳng tới hoàng cung.

Ngồi xe ngựa còn muốn đi hồi lâu, huống chi là nhân lực, đến khi Nhạc Sở Nhân buồn ngủ, bụng cũng bắt đầu kêu, cỗ kiệu mới chậm rãi dừng lại.

"Vương phi, chúng ta đến."

Thanh âm của Đinh Đương từ ngoài kiệu truyền vào, Nhạc Sở Nhân lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi đứng dậy ra khỏi kiệu.

Mắt đảo quanh một vòng, đây là đâu nàng không biết nha.

"Vương phi, đây là Ngự Hoa Viên."

Đinh Đương chỉ chỉ con đường rải đá cuội tinh xảo bóng loáng phía trước, ngụ ý đi vào đó là Ngự hoa viên.

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái rất là bất đắc dĩ, nhìn mấy bông hoa còn phải đi nửa Hoàng cung, thật đúng là ăn no không có việc gì làm. Trực tiếp đem đến trước mắt xem không được sao!

Lâm công công dẫn đường phía trước, Nhạc Sở Nhân ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi phía sau, Đinh Đương đi sau nàng cúi thấp đầu cẩn thận.

"Sở Sở."

Bỗng dung thanh âm quen thuộc vang lên phía sau, Nhạc Sở Nhân thoắt cái quay đầu lại, chỉ thấy một bộ trường bào màu bạc đang ưu nhã đi đến bên này, không phải Phong Duyên Thương thì còn ai? Trên tay hắn còn cầm một chồng sổ nhỏ màu đỏ.

"Tiểu Thương tử."

Nhạc Sở Nhân nhìn đến hắn lập tức quẹo sang. Lâm công công cũng dừng bước lại, khom người hành lễ với hắn.

Gương mặt tuấn mỹ mỉm cười ấm áp tựa nắng ấm, nhìn nhân nhi (người trong lòng) của hắn, ôn nhu nói:

"Biết nàng phải vào cung, ta cố ý ghé thăm nàng một chút."

"Đúng vậy a, Hoàng thượng muốn ta đi xem hoa cúc gì đó. Không biết có cái nhìn tốt nhìn, không phải giống nhau cả sao?”

Nhạc Sở Nhân nhìn thấy hắn liền oán trách, cảm thấy chẳng có chút hứng thú nào cả. Giải trí ở cổ đại này cũng chỉ có mấy thứ này, thật chẳng có gì mới lạ.

"Đi xem một chút cũng tốt, hoa đang thời kỳ nở rộ, rất tráng lệ, nàng sẽ thích.”

Phong Duyên Thương nhìn bộ dạng chán nản của nàng, không nhịn được cười khẽ.

"Ngươi bảo hắn rảnh rỗi tìm ta ngắm hoa làm gì? Trong cung có bao người rảnh rỗi kia mà? Nương nương, mỹ nhân gì đó đâu?”

Chẳng lẽ phải đem nàng đẩy lên đầu sóng ngọn gió để đối phó với Phong Duyên Thương? Từ đó phân rã thế lực của Phong Duyên Thiệu? Hay là do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi?

"Nàng không hiểu, nếu như muốn ngày sau làm việc thuận buồm xuôi gió thì phải như vậy, Đừng lo lắng, mọi việc còn có bổn vương.”

Lời thừa thãi cũng không nói nữa, cũng không giống dáng vẻ không thích Hoàng thượng cùng Nhạc Sở Nhân thân cận, hình như giấu giếm cái gì.

"Được rồi, vậy ta cố gắng lấy lòng hắn vậy, để ngày sau còn thuận buồm xuôi gió.”

Nhạc Sở Nhân lắc lắc tay, quyết định nghe theo Phong Duyên Thương.

"Ngoan."

Phong Duyên Thương mỉm cười, búng nhẹ lên trán nàng.

"Ngoan cái đầu nhà ngươi ý, ta đi đây, đi làm việc của người đi."

Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua chồng sổ con trong tay hắn, bên ngoài đều là màu đỏ, giống như là ai đó muốn kết hôn.

"Gần tối Bổn vương tới đón nàng."

Phong Duyên Thương gật đầu một cái, nhìn nàng rời đi. Mặc dù hắn không thích người phụ hoàng này, nhưng không thể không thừa nhận quyền lợi trong tay hắn rất có sức hút, vinh hoa phú quý chỉ là một câu nói của hắn. Nếu hắn (HT) đã muốn lấy lòng thì hắn (PDT) sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status