Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 83-1


Editor: Lưu Nguyệt

Từ ngày Nhạc Sở Nhân náo loạn trên triều đã qua năm ngày, người của phủ Binh bộ Thị lang, người của Phong Triệu Thiên đều đã đến Thất Vương phủ hy vọng Nhạc Sở Nhân có thể giải độc cho hắn, bất luận như thế nào hắn cũng là một mệnh quan triều đình.

Tuy nhiên nàng không đồng ý. Lúc đầu bọn họ đều bị hộ vệ cản lại, sau đó Nhạc Sở Nhân dứt khoát cả ngyaf ở Tế Thế Đường, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Cũng bỏi việc này mà danh tiếng của Nhạc Sở Nhân càng lớn, trong vài ngày cũng đã cso không ít người đến Tế Thế Đường tìm mua độc dược, Nhạc Sở Nhân tuy biết bán độc dược sẽ kiếm được khoản lợi không nhỏ nhưng nàng cũng biết nặng nhẹ, thứ này tuyệt đối không thể bán.

Trên lầu hai đốt lò sưởi, cả căn phòng vô cùng ấm áp. Nhạc Sở Nhân nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, trên người mặc váy dài màu xanh nhạt, dáng người mảnh mai cùng ngũ quan diễm lệ không chút biểu tình, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ.

Trên chân nàng để một cuốn sách, mặt giấy còn mới tinh, rõ ràng là vừa mới làm.

Trong đó viết một vài mật mã và ký hiệu người thường nhất định là xem không hiểu, nhìn nét bút bằng than có thể dễ dàng đón ra người viết nó là ai.

Kỳ thực những thứ này là kiến thức về độc trùng cao cấp mà Nhạc Sở Nhân đã đọc trước đây. Lúc đó nàng xem trộm, giờ cũng chỉ nhớ được như vậy, đành viết ra đợi có thời gian lại nghiên cứu.

Từ sáng đến Tế Thế Đường nàng vẫn ngồi như vậy, không hề rời đi một bước.

“Muội tử, đến giờ cơm trưa rồi, muội muốn dùng gì?”

Ngoài cửa phòng, giọng của Lâm thị vang lên.

Nhạc Sở Nhân hồi hồn, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, khóe mắt chợt nhìn thấy trên bàn trà ở góc phòng có một bóng người.

Nàng lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên có người ngồi trên đó, hai chân dài bắt chéo, toàn thân thoải mái, gương mặt trẻ con cười sáng lạn. Có thể bởi vì áo khoác ngoài được cởi ra nên trên người hắn lại có thêm một phần lưu manh cợt nhả.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, mày nhíu lại, tên này xuất hiên lúc nào? Vậy mà nàng không hề phát hiện ra?

“Muội tử? Muội ngủ quên sao?”

Lâm thị không nghe thấy nàng trả lời, gọi lại lần nữa.

Nhạc Sở Nhân vừa đánh giá hắn, vừa trả lời:

“Không cần để ý, các người ăn cái gì, ta ăn cái đó là được rồi.”

“Được rồi, lát nữa ta đem lên cho muội.”

Lâm thị sảng khoái trả lời, sau đó cất bước rời đi.

Lầu hai lại trở nên yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân ngồi trên giường nhíu mày nhìn thiếu niên, đối phương vô cùng thoải mái nhàn hạ ngồi đó, áo khoác ngoài vắt trên chiếc ghế bên cạnh, như vậy xem ra, hắn đã đến khá lâu rồi.

“Người vào bằng cửa sổ?”

Nàng nhìn phía cửa sổ, đóng rất cẩn thận nha. Nhưng nàng ngồi đối diện với của phòng, nếu đối phương vào bằng cửa chính, không lý nào nàng không phát hiện ra.

“Không sai.”

Thiếu niên vẫn mỉm cười, núm đồng tiền ẩn hiện khiến hắn càng có phần long bông, đôi mắt sáng lấp lánh.

Nhạc Sở Nhân thấy vậy, càng không thoải mái.

“ Đến tìm chết sao? Bây giờ lão nương không có thời gian để ý ngươi, muốn chết có thể đi nhảy lầu cỏ, toàn là cứt chó.”

Thiếu niên cười càng sáng lạn, có vẻ như cảm thấy Nhạc Sở Nhân nói chuyện rất thú vị nên mỉm cười hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

“ Ngươi rất thú vị, rất nhiều năm nay, bản thiếu gia chưa gặp người nào thú vị như ngươi. Nghe nói vài ngày trước ngươi ở trên triều biến một binh bộ nhị phẩm thành đầu heo, tính cách này rất hợp khẩu vị bản thiếu gia.”

Hắn giơ tay chỉ Nhạc Sở Nhân, động tác lơ đãng để lộ vài thân khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Nhạc Sở Nhân cũng vô tâm để ý hắn khí thế thế nào, nhìn bộ dạng dương dương tự đắc kia khiến nàng vô cùng không thoải mái.

“Ta càng muốn biến ngươi thành đầu heo, mở miệng sủa tiếng cẩu.”

Nhạc Sở Nhân lạnh giọng nói, nàng rất ghét kẻ trước mặt này, nàng lại không làm gì được hắn chỉ có thể để mặc hắn giương nanh múa vuốt trước mặt mình.

“Ha ha, rất sáng tạo. Bản thiếu gia nghiên cứu ra không ít thủ pháp giết người mới mẻ, nhưng so với ngươi quả thật kém rất nhiều. Kẻ rơi vào tay ta chỉ có đường chết, nhưng qua tay ngươi đều biến thành quái vật, ta rất thích như vậy.”

Hắn buông chân dựa người vào ghế thái sư, mở miệng là bản thiếu gia thế này, bản thiếu gia thế kia càng khiến Nhạc Sở Nhân gai mắt.

“Hừ, ít nói mấy lời ta không thích nghe đi, chạy đến đây làm gì? Khuyên ngươi tốt nhất không nên lộn xôn, tâm trạng lão nương đang không tốt.”

Nhạc Sở Nhân ngồi thành người dậy, lắc lắc cổ. Tóc dài rũ xuống như thác nước khẽ động, thoạt nhìn phong tình vô hạn.

Đối phương nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng.

“ Bản thiếu gia biết tâm trạng nàng không tốt mới đến thăm nha. Nàng bảo vệ bọn chúng mà cúng lại lấy oán báo ân, nếu là bản thiếu gia thì đã vô cùng tệ hại rồi.”

Hắn chống tay vào ghế, mười ngón tay đan xen vô cùng chân thành nói.

Nhạc Sở liếc nhìn hắn rồi hừ lạnh. Nàng đứng dậy đi ra cửa, thân hình mảnh mai yểu điệu khiến người ta không thể dời mắt.

Thiếu niên ngồi trên ghế nhướn mày, ánh mắt đuổi theo bóng lưng nàng, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Sau khi mở cửa phòng, tiếng bước chân lên cầu thang càng rõ ràng. Lâm thị đem đồ ăn lên thấy Nhạc Sở Nhân đứng ở cửa thì mỉm cười.

“Sao rồi? có phải đói rồi không? Chỗ này nếu không đủ ta lại đem thêm cho muội, hôm nay có làm nhiều vài phần.”

“Đủ rồi, ta là động vật ăn thịt, chỉ cần ăn thịt là no rồi.”

Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhận lấy khay đồ ăn, ba món một canh một bát cơm thêm đĩa điểm tâm. Trong đó hai món mặn hai món rau, canh là canh gà. Nhạc Sở Nhân bài trừ đi hai đĩa rau còn lại cũng đủ nàng ăn no.

“Tất cả đều phải ăn, như vậy mới dễ dàng có thai.”

Lâm thị nhìn Nhạc Sở Nhân giống như một người chị dâu nói với nàng mấy lời tư mật.

Nhạc Sở Nhân vừa nghe lời này biểu tình phút chốc cứng đờ, sau đó cười cười gật đầu quay người vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status