Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 87-2


“Lão gia, ta đã trở về.” Đóng cửa lại, Nhạc Sở Nhân đi đến bên cửa sổ rửa tay trước, sau đó mới đi qua.

Để sách trong tay xuống, vẻ mặt Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn nàng, “Có thu hoạch?” Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, chắc hẳn thu hoạch rất khá.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, cởi giày trên giường, lăn đến giữa giường bên cạnh chăn màn, lúc này mới mở miệng, “Đúng vậy, từ trong ra ngoài trong Phủ Thứ Sử đều biết hết. Ta nghĩ đến chiến thuật đánh từ hai phía, ngươi phía bên ngoài phá được thành lũy của Thứ sử Quan Châu kia, ta thì đốt cháy hậu viện của hắn.” Đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên nàng đã có kế hoạch.

“Người kia có thể được việc?” Phong Duyên Thương tất nhiên là hoài nghi, một người mà để cho hắn tin tưởng trong một thời gian ngắn, rất khó.

“Ngươi cứ yên tâm đi, nữ nhân là một loài sinh vật, có thể nhu nhược yếu mềm không động một đầu ngón tay, lại có thể cường ngạnh vượt qua núi cao đang sụp đỗ. Nàng cửa nát nhà tan, trong lòng có hận, cho nàng cơ hội báo thù, nàng nhất định sẽ xuất hết toàn lực.” Ngẩng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất tự tin.

“Ngươi cảm thấy có thể thực hiện thuận tiện sao, có đều tất cả phải cẩn thận, nước Quan Châu này rất sâu, đừng để ngốc trong đó là được.” Hiện nay không phải nói chỉ cần Quan Châu Thứ sử vừa chết là được rồi, hắn có quan hệ dây mơ rể má rắc rối khó gỡ, liên lụy đến địa phương khác, bên ngoài có châu quan viên, thậm chí còn có quan hệ với Hoàng Thành nơi đó, phải dọn sạch toàn bộ mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn.

“Ừ, ta biết rõ. Lão gia của ta ở cẩn thận làm việc, ta làm sao có thể lỗ mãng gây chuyện xấu đây?” Nhấc chân, đặt ở trên đùi của hắn, cười nhẹ nhàng.

Nhìn dáng vẻ kia của nàng, đôi mắt mà đen không khỏi sâu hơn, đặt sách lên bàn nhỏ cạnh giường, hắn nghiêng người nằm xuống ôm nàng vào lòng.

Chính giữa cách chăn, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trong lòng ngực của hắn, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn, cảm giác rất an nhàn.

“Không biết ngày nào về, đoạn đường này đã định trước không yên ổn, ngươi theo ta phải ăn rất nhiều đau khổ rồi.” Một tay vuốt đầu tóc dài của nàng, Phong Duyên Thương nhẹ giọng nói.

Nhạc Sở Nhân im lặng nghe tim đập của hắn, “Không có đau khổ, trái lại còn rất có ý tứ. Trước kia ta đã bị vây ở một chỗ không ra được, nhiều nhất chỉ là đi dạo trên núi hoang tàn vắng vẻ. Trùng sinh một lần, lại có ngươi, nếu là có thể đi khắp thiên hạ, vậy vô cùng hoàn mỹ.”

Đôi mắt nhìn người trong ngực, vẻ mặt Phong Duyên Thương bình yên, giữa lông mày nhộn nhạo không giấu được nhu tình. Đối với hắn mà nói, người trong ngực là hắn dùng hai mươi mấy năm thống khổ cùng ông trời đổi lấy. Đây là trân bảo duy nhất trong đời hắn, chính là ngôi vị hoàng đế duy nhất kia cũng không đổi được.

Hôm sau, Phong Duyên Thương sớm đi ra ngoài. Nhạc Sở Nhân sau khi Phong Duyên Thương rời đi không bao lâu sau đó rời giường, dùng qua điểm tâm sau bắt đầu ở phòng bếp nấu thuốc.

Dược liệu mùi vị đậm, mùi vị muốn nặng hơn thuốc bình thường. Ngửi trong thời gian lâu dài, thổi đến lỗ mũi người đều không thoải mái.

Sắc thuốc gần hai canh giờ, nước thuốc rút lại thành một chén, màu sắc càng là màu đen hạt nồng đậm, chỉ là liếc mắt nhìn, sẽ khiến người ta không nhịn được buồn nôn.

Nhạc Sở Nhân tự mình bưng chén kia đi vào gian phòng của Quan Xu, Quan Xu sớm đã rời giường, ngồi ở bên giường yên tĩnh giống như trong phòng không có ai.

“Nè, uống hết chén thuốc này đi.” Bưng vào, Quan Xu đứng dậy nghênh đón, nếu như chỉ gặp nàng thoáng qua, có thể nghe được mùi vị khác thường từ trên người nàng phát ra. Mùi tanh nhàn nhạt, còn có mùi hư thối.

Tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt Quan Xu gần như cũng không có nháy, không tức giận mà mấy miệng uống hết, sảng khoái làm cho Nhạc Sở Nhân cũng không khỏi than nhẹ. Mùi vị thuốc kia nàng rất rõ ràng, chính là nàng, cũng chưa hẳn có thể nuốt xuống được đi.

“Liên tục uống ba ngày, hạ thân của ngươi sẽ cũng không đổ máu chảy mủ rồi, mùi vị khác thường sẽ tiêu trừ, ngươi có thể tùy tiện ra khỏi phòng.” Theo Nhạc Sở Nhân nói ra lời này, trên mặt Quan Xu cũng lộ ra vui vẻ.

“Cảm ơn phu nhân. Thuốc này là người tự mình nấu, Quan Xu không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của người.” Nói xong, nàng liền quỳ xuống

“Đứng lên đi,không cần đợi đến kiếp sau mới báo đáp, kiếp này là được.” Nhạc Sở Nhân quay người ngồi xuống,muốn nói với nàng chuyện kế tiếp cần làm.

Quan Xu đứng lên, tất nhiên là hiểu được ý của Nhạc Sở Nhân, “Đời này Quan Xu có thể báo đáp phu nhân, thế nhưng vẫn chưa đủ, vì vậy kiếp sau cũng muốn báo đáp.

khóe môi Nhạc Sở Nhân cong lên, “Chuyện kiếp sau để kiếp sau rồi hãy nói, trước tiên nói một chút về đời này.”

Quan Xu gật đầu, đôi mắt như làn nước nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, nàng ta rất nghiêm túc nghe nàng nói từng chữ.

Thời tiết Quan Châu càng ngày càng tốt, cây dương liễu cây mơ có xu thế nảy mần, sớm muộn gì lúc mặc áo mỏng sẽ không lạnh, buổi trưa mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến cả người ấm áp.

Khoảng cách Hoàng Thành khá xa, nhưng mà động tĩnh Hoàng Thành cũng có thể rất nhanh truyền đến nơi đây. Sứ đoàn Đông Cương tới chơi, nói là hai ngày trước đã tới Hoàng Thành, người tiếp khách sứ đoàn Đông Cương chính là Tương Vương.

Hoàng Thành như thế nào Nhạc Sở Nhân quản không được, nhưng là ở trong thành Quan Châu thì bận việc khí thế ngất trời.

Bệnh Quan Xu tất nhiên được trị khỏi, tuy là khoảng cách hoàn toàn khỏi hẳn có chút thời gian, nhưng đến trình độ này, bất kỳ một lang trung nào đến bắt mạch, chỉ sợ nhìn không ra nàng có bệnh.

Hôm nay, Quan Xu thay đổi bộ đồ mới, trang điểm quấn tóc kế vân lên, liền đi ra đường cái trong thành QUan Châu. Vốn Quan Xu lớn lên xinh đẹp, hôm nay thân thể đã không khỏe hơn, lại có chút mị nhãn như tơ, từ khi xuất hiện ở dòng người rộn ràng liền dẫn tới oanh động.

Lúc ấy nàng từ phủ thứ sử ném ra ngoài thì đa số người cũng biết, rơi vào đầu đường không người dám quản, thỉnh thoảng lúc trời tối lúc có một đại nương vụng trộm kín đáo đưa cho nàng mấy cái bánh bao, nàng mới có thể sống đến giờ mà không phải bị chết đối.

Hiện nay đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn phong tình vạn chủng như thế, dù là cho ai đã từng thấy nàng đều kinh hãi.

Cánh cửa sổ lầu hai của một quán trà mở ra, Nhạc Sở Nhân tựa vào bên cửa sổ, nhìn Quan Xu một đường chậm rì rì đi trên đường, giữa lông mày tràn đầy cười.

“Thật là một cô nương xinhh đẹp.” Mệt mỏi, Nhạc Sở Nhân quay người đi trở về ngồi xuống bàn bên cạnh uống trà, Thích Phong thay thế nàng tiếp tục đứng ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm nàng ta.

“Nữ tử phương nam thật khéo léo đẹp đẽ, nhưng đa số ngũ quan bình thản.” giọng nói Thích Phong trầm thấp đáp lại, cho dù không có tán dương Quan Xu, nhưng rõ ràng cũng là thừa nhận lời nói của Nhạc Sở Nhân, Quan Xu rất đẹp.

Khóe môi mỉm cười, Nhạc Sở Nhân dựa ở trên mặt ghế thoải mái nhàn nhã, nhìn lướt qua dáng vẻ chăm chú của Thích Phong, cười nói: “Thích Phong, ngươi lúc nào thì cưới vợ vậy?”

Thích Phong sững sờ, quay đầu thấy ánh mắt của Nhạc Sở Nhân chợt tránh đi, “Huynh trưởng chưa lập gia đình, thuộc hạ không nhanh.”

“Vậy ngươi cứ đợi, ta thấy Thích Kiến rất có khả năng cả đời cô độc.” Hộ vệ trong phủ đa số đều là chưa lập gia đình, ngược lại là có mấy người đã đính hôn, hình như là do người nhà định sẵn. Bất quá nghề nghiệp của bọn họ thuộc típ nguy hiểm, chắc hẳn ai cũng cảm thấy đều có lo lắng.

“Nếu là đời này hắn không cưới, thuộc hạ cũng không cưới.” Thích Phong chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, giữa lông mày hiện lên một vòng ưu sầu nhàn nhạt.

“Ồ, hai huynh đệ các ngươi cùng một chỗ ngốc cả đời sao!” Chậc chậc hít hai tiếng, Nhạc Sở Nhân cảm thấy Thích Phong chỉ là chưa gặp được người mình thích, nếu là gặp, đánh chết hắn cũng sẽ không nói lời này.

Thích Phong không có trả lời, đứng cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm vào đường cái, bỗng dung ánh mắt hắn sáng lên, “Vương Phi, có người nói chuyện với Quan Xu.”

Nhạc Sở Nhân bỗng nhiên đứng lên đi qua, đẩy ra cửa sổ nhìn về phía đầu đường bên kia, quả nhiên, bốn người ăn mặc giống như gã sai vặt đang nói chuyện với Quan Xu, dân chúng bốn phía đang nhìn bọn họ, nhưng tránh ra ngoài rất xa.

Không biết nói gì đó, Quan Xu đi theo bốn tên sai vặt kia. Dân chúng trên đường thấy bọn họ đi xa sau đó mới bắt đầu nghị luận lên, cúi đầu ghé tai, cả con đường đều oanh động.

“Ngươi cầm lấy hộp dược kia đi tìm Trương thư sinh, đúng rồi, để cho hắn mặc một bộ đạo bào. Sau đó ngươi trở về, kế tiếp làm như thế nào, Trương thu sinh cũng biết.” Đi đến bàn trà, cầm một cái hộp nhỏ giao cho Thích Phong. Hộp thật nặng, bên trong đều là đồ tốt.

“Vâng.” Thích Phong cầm lên hộp gỗ rất nhanh rời đi, Nhạc Sở Nhân cũng bước chân nhẹ nhõm ra khỏi phòng.

Quả nhiên, vào lúc ban đêm Trương thư sinh liền bị bí mật mời đến phủ thứ sử, thông qua Trương thư sinh, Nhạc Sở Nhân cũng càng thêm rất hiểu rõ tất cả bên trong phủ thứ sử. Hơn nữa, còn thấy một người quen. Vu nữ mà nàng nhìn thấy khi đi vào Quan Châu ngày đầu tiên, nàng ta có một đôi mắt màu nâu nhạt quỷ dị.

“Nàng ta đã tiến vào phủ thứ sử? Động tác của ngươi nhanh hơn ta nghĩ còn gấp mấy lần.” Biết được hành động của Quan Xu, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, dù tín nhiệm Nhạc Sở Nhân, nhưng không có nghĩa là tin Quan Xu. Hắn lo lắng nàng ta sẽ làm hỏng việc, hơn nữa, Nhạc Sở Nhân không có cho nàng ta dùng dược, nàng ta chưa chắc sẽ một lòng thuần phục.

“Không chỉ Quan Xu, Trương thư sinh mang theo thuốc đặc chế tiến vào phủ đệ kia, hơn nữa hiện tại, hậu viện phủ thứ sử không sai biệt lắm ta đều "Đi" một lần.” Mặc dù là dùng ý thức xem xét một lần, nhưng người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

“ Trương thư sinh? Trưởng lão cái bang gì đó. Hắn đến đây lúc nào?” Nhạc Sở Nhân thích kinh doanh, hắn hiểu rõ rất ít.

“Cùng chúng ta một trước một sau. Đúng rồi, vu nữ kia cũng ở phủ thứ sử, thoạt nhìn giống như là khách quý.” Nghiêng chân, Nhạc Sở Nhân nói ra những tin tức nàng nhìn thấy.

Khẽ gật đầu, Phong Duyên Thương tất nhiên là cũng biết, dù sao Mật Vệ cũng không phải là ngồi không.

“Bước tiếp theo.., bước tiếp theo sẽ như thế nào? Chúng ta cần nội ứng ngoại hợp, ta không hỏi ngươi nhưng cái gì cũng không nói.” Nhướng mày, Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn nàng, nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, vô cùng thích.

“Bệnh của Quan Xu là lây từ đại thiếu gia phủ thứ sử, tất cả thê thiếp của hắn đều bị nhiễm, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Cũng không biết đại phu chó má nào nói chỉ cần cùng xử nữ giao hợp là có thể đem bệnh chuyển di, vì vậy trong phủ thứ sử phàm là nha hoàn xữ nữ cũng không có tránh được ma trảo của hắn. Hiện tại Đại công tử kia cũng không thể xuất phủ gặp người rồi, xem chừng mùi hôi ngút trời. Quan Xu hết bệnh, hôm nay đi trên đường cái, mấy con chó từ phủ thứ sử liền bẩm báo đi. Quan Xu trở về, nàng sẽ nói bệnh của nàng chính là người cao nhân đắc đạo trị khỏi, Đại công tử kia tất nhiên sẽ muốn Quan Xu dẫn người đến chữa bệnh cho hắn. Kết quả, rất nhanh nha lúc trời tối đen, Trương thu sinh đã bị mời đi.” Chuyện xưa của Quan Xu, Nhạc Sở Nhân vẫn không nói lại với Phong Duyên Thương, chính là nàng ta bị bệnh gì Phong Duyên Thương cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy nắm chắc như vậy, nhất định là bệnh đường sinh dục nào đó. Hôm nay Nhạc Sở Nhân vừa nói, cũng xác nhận suy đoán của hắn.

“Trong tay Trương thư sinh là thuốc gì?” Hắn biết rõ, kế tiếp hậu viện phủ thứ sử sẽ rối loạn.

Nhạc Sở Nhân cong khóe môi, cười giảo hoạt, “Thứ tốt! Ta đặt cho thuốc kia tên là cửu chuyển đan, bọn họ còn có thể khoái hoạt chín ngày. Chín ngày sau, phủ thứ sử chắc chắn đại loạn.”

Phong Duyên Thương hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, cuối cùng giận dữ nói: “Xem ra, tiến độ của ta cần nhanh hơn rồi.” Tuy là hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng tiến độ cũng không như Nhạc Sở Nhân.

“Không nóng nảy không nóng nảy, ta vẫn còn có chuyện khác cần làm. Ta muốn chiếu cố vị vu nữ kia thật tốt.” Lúc ở hoàng lăng để cho nàng ta chạy, Nhạc Sở Nhân rất là khó chịu.

“Cẩn thận một chút.” Cầm chặt tay của nàng, Phong Duyên Thương than nhẹ.

“Ừ.” Mười ngón đan xen, Nhạc Sở Nhân rất nhẹ nhàng. Chỉ cần không phải tên mặt em bé khốn kiếp kia, đối phó với bất cứ ai nàng cũng không buồn.

Ba ngày sau. Thời tiết nắng ráo sáng sủa, bởi vì sau giờ ngọ, không khí gần như cũng dâng lên chút lười biếng.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, mắt ngọc mày ngài phong tình vô hạn, đứng giữa bức tường mày xám kia, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Hồi lâu, đường rẽ trong ngõ hẻm xuất hiện một bóng người, màu trắng váy dài, thân hình yểu điệu, là nữ tử.

Lúc nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng sâu trong ngõ hẽm, bóng dáng kia rõ ràng dừng một chút. Một lát sau, nàng ta chậm rãi đến gần, một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu nâu nhạt đặc biệt khiến người chú ý.

“Không nghĩ tới là Thất Vương phi.” Đến gần, nữ tử cười khẽ, giọng nói cũng vô cùng quen thuộc.

“Bây giờ gọi ta là Cần Vương phi thích hợp hơn.” Vẻ mặt Nhạc Sở Nhân tươi cười nhìn nàng ta, suy đoán nàng ta có lẽ cao hơn Thánh giáo cơ một ít, nhưng là không đạt được cấp bậc Thánh giáo đốc.

“A, nhìn ta hồ đồ rồi. Không biết Cần Vương phi phái người dẫn ta đến tận đây có mục đích gì? Ta cho rằng, ta cũng không có đắc tội Cần Vương phi.” Ở khoảng cách hai ba mét gần Nhạc Sở Nhân nàng ta dừng lại, nàng ta tuy là trấn định tự nhiên, nhưng nhìn ra được, nàng ta cũng không dám thân cận quá với Nhạc Sở Nhân.

“Đắc tội ngược lại không có, có điều, ta với chủ tử của ngươi đụng chạm không nhỏ. Hắn đã giết người của ta, bây giờ, ta muốn báo thù.” Nhìn không ra thiệt giả cười nói, nàng ta cảnh giác lên.

“Cần Vương phi biết rõ chủ tử ta là ai?” Nhìn Nhạc Sở Nhân, nàng ta bất động thanh sắc lui về phía sau.

“Tên khốn khiếp kia, lớn lên lại có khuôn mặt trẻ con đi gạt người, vô cùng đáng ăn đòn.” Lúc này, Nhạc Sở Nhân mới phát giác ngay cả tên tiểu tử kia tên gọi là gì nàng cũng không biết.

Nữ tử biến sắc, xem ra Nhạc Sở Nhân nói đúng.

“Chủ nhân của ta chính là Thánh chủ giáo thánh, gần đây hắn hạ lệnh muốn các giáo đồ không được xung đột với người của Cần Vương phi, hơn nữa nói nếu có người đắc tội ngươi hắn tuyệt không tha. Chủ nhân có tình có nghĩa, Cần Vương phi nếu là giết ta, chỉ sợ sẽ bất nhân bất nghĩa.” Nữ tử gần như lui về sau một thước, giọng nói vẫn giữ trấn định, nhưng nhìn ra được nàng ta đang sợ.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân đối với chuyện này rất ngoài ý muốn, “Còn có chuyện này? Ha ha, biết rõ các ngươi không là đối thủ của ta lại không công chịu chết. Ta cũng không phải là không thể không giết ngươi, đáp ứng yêu cầu của ta, ta thả ngươi đi.” Hai tay chấp sau lưng, nàng cười nhìn nàng ta, bề ngoài vô hại nhưng là đầy ẩn nấp sát ý.

Nữ tử hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, “Cần Vương phi mời nói.”

“Mang theo giáo đồ của ngươi rời đi Quan Châu. Ta cho các ngươi một cơ hội sống, bằng không thì sáu ngày sau, các ngươi hẳn phải chết không cần nghi ngờ.” Cặp môi đỏ mọng hé mở, mỗi chữ mỗi câu nhạt như gió mát nhưng có thể nặng như núi."

“Các ngươi muốn thu phục Quan Châu?” Nữ tử cả kinh, theo bản năng thốt ra.

“Thu phục? Ha ha, chẳng lẽ Quan Châu hiện tại là của các ngươi? Lời của ta chỉ nói một lần, nếu ngươi không nghe theo, vậy thì giáo đồ các người cùng gặp nhau dưới âm tào địa phủ đi.” Đột nhiên nàng mặt lạnh, khiến nàng ta giật mình, không khỏi lui về phía sau một bước.

“Ta đã biết, chiều tối ngày mai, nhất định dẫn giáo đồ rút lui khỏi Quan Châu. Bất quá còn có chuyện thỉnh cầu Cần Vương phi, lần sau nếu nhìn thấy chủ nhân, nhờ Cần Vương phi có thể vì ta nói một câu, ta “vẫn không muốn chết.” Trấn tĩnh trên khuôn mặt biến mất, nàng ta đang sợ.

“Nếu hắn biết rõ ta ở chỗ này, có thể hiểu lý do ngươi lâm trận bỏ chạy. Bất quá ta thấy ngươi hình như có hiểu lầm, ta và chủ nhân của ngươi không phải là bằng hữu, mà là địch nhân.” Cong môi cười cười, khuôn mặt nàng lúc này rất lương thiện.

Nữ tử nhìn Nhạc Sở Nhân, vẻ mặt rõ ràng không tin nàng nói, có điều cũng không nói gì. Sau giờ ngọ rất nóng, trên trán nàng ta đều xuất mồ hôi.

“Cáo từ, sau này còn gặp lại.” Nữ tử hơi khom người, sau đó xoay người rất nhanh rời đi.

Trong ngõ nhỏ lần nữa chỉ còn lại có một mình Nhạc Sở Nhân, yên tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra. Trên không trung một bóng người hiện lên, đợi đến thấy rõ, một người đã đứng ở bên cạnh Nhạc Sở Nhân.

“Vương Phi, nàng ta sẽ nghe lời dẫn người rút lui sao?” Thích Phong không cảm thấy nàng ta sẽ nghe lời, không chừng còn hỏng việc.

“Sẽ, bọn họ rất sợ chết.” Bọn họ e ngại tên khốn có khuôn mặt trẻ con kia, thủ đoạn của nàng và hắn rất giống nhau, cũng e ngại nàng như tên khốn kia.

“Chuyện kế tiếp xử lý rồi, thiếu đi người thánh giáo, Mật Vệ có thể tự do ra vào phủ thứ sử rồi.” Nhiều thời gian như vậy đến nay, Mật Vệ tuy tìm hiểu tin tức nhưng không thể ra vào trong phủ thứ sử. Tuy là trên người có đeo dây xích tránh cổ độc, nhưng những giáo đồ trong giáo không ít cao thủ, để cho bọn họ rất khó khăn.

“Ừ, ngày mai chúng ta bí mật vào phủ thứ sử một chuyến. Trương thư sinh phát hiện một kho tiền, được chuyển theo từ tiểu thương tới thứ sử Quan Châu.” Nếu là rơi vào trong tay Phong Duyên Thương, xem chừng lại để cho hắn sung công rồi, nàng muốn thu vào trong túi mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status