Bí thư trùng sinh

Chương 2551: Lén trao đổi còn hơn liên hệ thẳng mặt.​ (1)

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ảo não của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cười nói: - Phu nhân nên hiểu ngài không nên tùy tiện mở miệng, sau này không nên biểu hiện thái độ là được.

- Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, bì bõm bì bõm... Tiểu Bảo Nhi sôi nổi hát xong một câu, nó nhìn hai bàn tay nhỏ của mình trong tay bố mẹ, sau đó cười lên khanh khách.

Vương Tử Quân có chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó chợt nhớ mình nắm tay trái của Tiểu Bảo Nhi, tay phải là Mạc Tiểu Bắc. Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiểu Bảo Nhi, nào có cam lòng phê bình?

Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh lại cười ha hả nói: - Chính giữa là một con ếch nhỏ, bì bõm bì bõm...

Tiểu Bảo Nhi không ngờ bị mẹ đánh bại, nó có chút ỉu xìu, vẻnh miệng nhỏ mất hứng. Cũng may tiểu tử này nhanh chóng bị thu hút, sau khi Vương Tử Quân tiến lên vài bước để đuổi kịp con trai, lúc này Tiểu Bảo Nhi đang chạy về phía một cửa hàng hội chợ ven đường.

Cửa hàng hội chợ này không có món gì tốt thế nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đi vào chỉ cần bỏ ra mười đồng là mua được hai mươi cái vòng, chỉ cần ném vào món nào sẽ có được món đó, thế là có không ít người đến thử tay nghề, bầu không khí rất náo nhiệt.

Tiểu Bảo Nhi cầm trong tay hai mươi cái vòng, nó liên tục ném đi, ba phút sau đã không còn cái nào trong tay, thế nhưng còn không trúng được món nào.

Tiểu Bảo Nhi có chút không phục, nó thở phì phò kéo tay Vương Tử Quân, mong bố giúp mình ném vào chiếc xe hơi chạy bằng pin. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai, hắn không từ chối yêu cầu của con, thế là lại mua thêm hai mươi cái vòng, chăm chú ném về phía chiếc xe hơi.

Nhưng kết quả cuối cùng cũng không được như ý, Vương Tử Quân không khỏi vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ của con trai, giảng giải một lượt về phương diện "bỏ tiền mua niềm vui", làm cho Tiểu Bảo Nhi cực kỳ hớn hở. Khi hắn đang chuẩn bị rời đi, một chiếc xe chạy qua rất nhanh, đám người bốn phía sợ hãi tránh đi.

- Mẹ kiếp, đám người kia sao không té chết đi cho rồi. Ông chủ quán lớn tiếng mắng về phía chiếc xe bên kia.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua ông chủ quán, định mở miệng hỏi xem tình huống cụ thể, chợt nghe thấy có người nói: - Ông chủ, có phải người kia thường lái xe như vậy không?

Giọng nói này khá quen thuộc, lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân còn nghĩ mình nghe lầm, khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy đó là một người đàn ông với bóng lưng màu trắng đang cầm quạt trong tay đứng đối diện cách mình không quá xa.

Khi Vương Tử Quân nhìn về phía người kia, người kia cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, người này có chút sững sốt, sau đó nở nụ cười.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn tiến lên nghênh đón: - Ông chủ Sầm, ngài cũng ra ngoài đi dạo sao?

Sầm Vật Cương cười nói: - Khó có được buổi tối rảnh rỗi, thế nên ra ngoài đi dạo một chút, tiểu tử kia đâu rồi?

Sầm Vật Cương nói rồi nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi đang trốn ở một bên, lão vẫy vẫy tay nói: - Tiểu Bảo Nhi, bác nhớ đã vài ngày rồi cháu chưa sang nhà chơi.

Tiểu Bảo Nhi nhìn Sầm Vật Cương rồi mở miệng nói: - Chào bác Sầm.

Ông chủ vừa rồi nói chuyện với Sầm Vật Cương bây giờ nghe Tiểu Bảo Nhi chào hỏi Sầm Vật Cương thì không khỏi có chút bất ngờ, sau đó cười nói: - Cậu bé này rất thông minh, ôi, bây giờ ai cũng muốn đặt tên con của mình là bảo bối này nọ.

Vương Tử Quân nghe lời nói của ông chủ quán mà có chút xấu hổ, Sầm Vật Cương cũng không nói mà chỉ cười cười. Lão thầm nghĩ, tên gọi của Tiểu Bảo Nhi căn bản là quá bình thường.

- Ông chủ, chiếc xe kia là thế nào? Sao lại chạy nhanh như vậy? Nếu húc phải người đi đường thì thế nào bây giờ? Sầm Vật Cương thay đổi chủ đề, kéo chủ đề về phía chiếc xe vừa rồi.

Ông chủ quán tất nhiên không nghĩ người đối diện với mình là bí thư Sầm Vật Cương mặc dù chính mình thường hay xem thời sự, cũng không xa lạ gì gương mặt Sầm Vật Cương. Nhưng trong tưởng tượng của hắn thì Sầm Vật Cương luôn mặc tây phục lại được không ít người vây quanh, hắn sao có thể liên hệ người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay và quần đùi thế này với Sầm Vật Cương cho được?

Cũng may lúc này cũng không buôn bán đắt khách, thế nên ông chủ thuận miệng nói với Sầm Vật Cương: - Động vào người thì khốn khổ, vì không nhìn thấy biển số xe, anh đi đâu mà tìm người? Không phải tự nhận không may sao?

- Chẳng lẽ cảnh sát giao thông không quản sao?

- Hì hì, bắt thì nộp phạt, có gì phải sợ? Hơn nữa người chạy xe cũng có chỗ dựa. Ông chủ kia nói rồi xoa xoa hai bàn tay: - Những năm nay người lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm cá, người một nhà sao có thể điều tra ra người một nhà? Anh hiểu ý tôi nói không?

Vẻ mặt Sầm Vật Cương chợt trở nên ngưng tụ, lão đang định lên tiếng thì có người nói: - Ông chủ Sầm, cuối cùng cũng tìm được ngài, ngài nếu đi ra ngoài thì cũng nên gọi điện thoại, bây giờ chúng tôi đang túa đi khắp nơi tìm ngài đấy.

Sầm Vật Cương nhìn lại thì thấy thư ký trưởng Phương Anh Hồ đổ mồ hôi chạy đến, sau lưng chính là một người đàn ông cường tráng trẻ tuổi, nhìn qua giống như có học võ.

Phương Anh Hồ nghe cảnh vệ trực ban ở khu nhà thường ủy tỉnh ủy nói bí thư Sầm đi ra ngoài, hắn chợt hoảng sợ, thế là nhanh chóng chạy đi tìm. Hắn cũng không quên gọi thêm vài cảnh vệ đi tìm Sầm Vật Cương, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Phương Anh Hồ đi tìm dọc theo con đường này và cảm thấy cực kỳ sốt ruột, mặc dù hắn cố gắng an ủi mình sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, thế nhưng lại không thể an tĩnh. Khi hắn thấy Sầm Vật Cương đang bình an vô sự đứng đây trò chuyện, thế là không khỏi bình tĩnh hơn một chút.

Sầm Vật Cương hiểu tâm tình của Phương Anh Hồ, lão cười cười nói với Phương Anh Hồ: - Tôi chỉ đi ra ngoài một chuyến mà thôi, các anh cứ bận rộn làm việc, không cần xen vào chuyện của tôi.

Phương Anh Hồ thầm nghĩ tôi sao có thể mặc kệ ngài được? Nếu ngài xảy ra chuyện, không phải mạng nhỏ của tôi cũng mất luôn sao? Hắn định nói thêm điều gì đó, chợt thấy cả nhà ba người Vương Tử Quân đứng bên cạnh.

- Ôi, ông chủ...Vương, là ngài sao? Tuy Phương Anh Hồ lớn tuổi hơn cả Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn tuyệt đối không dám gọi tên Vương Tử Quân, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là thượng cấp của hắn.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi và anh Sầm gặp mặt nhau ở đây.

Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng vui vẻ của cả nhà ba người Vương Tử Quân, hắn cũng hiểu đó là hai bên vô tình gặp mặt. Nếu không thì hai người bọn họ cũng không thể gặp mặt nhau ở ngoài đường thế này được.

Khi Phương Anh Hồ cố gắng theo đuôi Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương chợt nói: - Nơi này nóng như vậy cũng không có gì hay, Tử Quân, Anh Hồ, chúng ta về nhà cũng là quá sớm, không bằng tìm một chỗ nào đó để tâm sự.

Phương Anh Hồ trăm phần trăm không đồng ý với đề nghị của Sầm Vật Cương, nơi này cũng không phải địa điểm để bọn họ ở lại, nếu có vấn đề gì xảy ra, hắn sao có thể cáng đáng được? Nhưng khi nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Sầm Vật Cương, Phương Anh Hồ căn bản cảm thấy mình nên quên đi, bí thư Sầm có lẽ có chuyện cần tâm sự với chủ tịch Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status