Bổ thiên ký

Chương 103: Đan hoả

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Gần đây tính tình Vinh Tuệ Khanh ngày càng kỳ lạ, gặp mạnh thì càng mạnh hơn, gặp yếu thì càng yếu hơn, có chút khí thế “Lấn cứng sợ mềm”.

Lúc La Thần răn dạy cô, trong lòng cô dâng lên một bụng bất mãn và không cam lòng.

Bây giờ nhìn dáng vẻ yếu ớt của La Thần, Vinh Tuệ Khanh mới mềm lòng. Cô vội vàng nhào lại nắm lấy cánh tay La Thần dìu La Thần ngồi xuống bên cạnh thấp giọng nói: “Thúc như vậy không được, nói chuyện đàng hoàng với ta. Ta nghĩ cách luyện một mẻ đan dược cho thúc.”

La Thần quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Nhóc không nói rõ ràng, thuốc nhóc luyện ta không dám uống.”

Vinh Tuệ Khanh cắn môi, nắm tay đứng bên cạnh La Thần, cúi đầu rất lâu, vẫn là3lắc đầu: “Vậy thôi, thúc không dám uống ta cũng không ép thúc. Có điều mặc dù thuốc ta luyện thúc không dám uống nhưng trên dưới Long Hổ Môn vẫn có Luyện Đan Sư. Thúc có muốn gặp bọn họ, hoặc đi tìm đại phu xem thử không? Thúc đừng giấu bệnh sợ thầy, bệnh từ nhẹ biến thành nặng thì không nên.”

La Thần gật đầu: “Ta biết rồi. Nhóc nằm đi, ta đi nói với Trương đại tiểu thư một tiếng, nói nhóc không được khoẻ, hôm nay không đi sau núi nữa.”

Vinh Tuệ Khanh đồng ý, đưa mắt nhìn La Thần tập tễnh rời khỏi động phủ của cô.

Sau khi La Thần đi, Vinh Tuệ Khanh lập tức đi tìm Thượng Gia Từ hỏi: “Đại sư tỷ, ta có chút không khoẻ, đan phòng nơi đây ở đâu ạ? Ta0muốn tìm một viên đan dược uống.”

Người tu hành không bị bách bệnh. Bình thường có khó chịu thì không phải mắc bệnh mà là bị thương, có thể là nội thương hoặc ngoại thương. Nghiêm trọng hơn, giống như lão tổ Đoá gia, tu vi có thể giảm đến hai cấp.

Thượng Gia Từ quan sát Vinh Tuệ Khanh từ đầu đến chân, nhìn gương mặt của cô, cằm và trên cổ hình như có chút vết thương hiện rõ, thông cảm nói: “Bị thương lúc tham gia đại điển thu nhận đệ tử ba đại phái hả? Ôi, tỷ đã nói trước với sư phụ rồi, cho dù không thể nhập môn làm đệ tử cũng không cần thí luyện nghiêm khắc như vậy, không chết cũng bị thương, thật sự quá hao tổn âm đức.”

Nói xong thì chỉ về hướng Đông5của động phủ: “Đi ra ngoài quẹo phải, tiếp tục đi thẳng, cuối đường chính là đan phòng.” Lại lén lút nói cho cô biết: “Long Hổ Môn chúng ta có mười mấy Luyện Đan Sư, nhưng chỉ có Luyện Đan Sư Chu Hào Thiện là lợi hại nhất. Ông ấy là Luyện Đan Sư tứ phẩm, cả nước Đại Sở này không có ai giỏi hơn ông.”

Vinh Tuệ Khanh cười sờ lên vết thương trên mặt mình, nói: “Chu đan sư lợi hại như vậy sao? Không biết ông ấy có thuốc có thể giúp ta xoá đi vết sẹo trên mặt không.”

Thượng Gia Từ thương xót vỗ vai Vinh Tuệ Khanh: “Tuổi muội còn nhỏ, vừa mới nhập môn. Ta bảo này, dung mạo đối với nữ tu mà nói là gánh nặng không phải phúc khí. Muội phá tướng, nói4không chừng mới có thể đi xa hơn được trên con đường tu hành. Những nữ tu dung mạo như hoa đa số đều không thể nâng cao một bước.”

Vinh Tuệ Khanh nhìn gương mặt của Thượng Gia Từ, cười lắc đầu, bày ra dáng vẻ không tin.

Thượng Gia Từ cũng bị Vinh Tuệ Khanh chọc cười nói: “Nếu muội thấy khó chịu, tạm thời không cần đi ra sau núi. Đi tìm Chu đan sư lấy mấy viên đan dược về uống trước đã.” Lại lấy mấy khối linh thạch cho Vinh Tuệ Khanh: “Đan dược không thể lấy không, muội phải trả thù lao.”

Vinh Tuệ Khanh vội nói: “Ta có linh thạch, sao lại không biết xấu hổ đi lấy linh thạch của đại sư tỷ chứ?”

Thượng Gia Từ không chịu lấy về, đẩy cô đi ra ngoài: “Đi nhanh đi,9một hồi có người đến tìm, ta sẽ nói hộ muội.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu, đem linh thạch bỏ vào túi càn khôn, đi đến đan phòng của Chu đan sư.

Chu Hào Thiện khoanh chân ngồi trước lò luyện đan bằng đồng xanh, hai tay chống cằm, râu dài buông xuống đến đất, ngơ ngác nhìn xuất thần lò lửa bên dưới lò luyện đan.

Đan phòng của Long Hổ Môn được xây trên một địa hỏa tuyệt hảo.

Đối với luyện đan mà nói, trừ dược liệu và phương pháp điều chế ra, hai điều kiện quan trọng nhất chính là lò luyện đan và mồi lửa.

Lò luyện đan tốt hay xấu lại quyết định bởi chất lượng mồi lửa. Bởi vì mồi lửa tốt, mới có được công hiệu luyện hóa, có thể biến lò luyện đan bình thường thành thần khí.

Mồi lửa có thể luyện đan gồm ba loại, chính là yêu hỏa, thiên hỏa và địa hỏa. Về phần tam muội chân hỏa của bản thân tu sĩ cao cấp tu luyện mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng lấy để luyện đan thì không bao giờ đủ, vì vậy thường không đáng kể tới.

Yêu hỏa là mồi lửa tốt nhất để luyện đan, là bản lĩnh trời cho của một số yêu tu hệ hỏa.

Yêu tu hệ hỏa lợi hại nhất, có yêu linh là linh hỏa được sinh ra lúc trời đất xuất hiện. Ngày nay yêu linh như vậy dù đã tuyệt tích, nhưng huyết mạch yêu linh truyền xuống vẫn còn lưu truyền trong yêu tu. Giống như Hỏa Nha*, nghe nói là Kim Ô*, cũng chính là hậu duệ Hỏa Thần Nha sinh ra trong mặt trời. Cho dù huyết mạch Kim Ô đã không còn dấu vết gì lưu lại nơi Hỏa Nha, nhưng chỉ cần chút huyết mạch này, cũng đủ để Hỏa Nha khinh thường bầy yêu. Thậm chí đến tu sĩ Nhân giới đều có lòng thèm muốn Hỏa Nha. Nếu có thể nuôi một con Hỏa Nha làm linh sủng, thì có thể hiên ngang ở Ngũ Châu Đại Lục rồi.

* Hỏa Nha: Quạ lửa; Kim Ô: Quạ vàng ba chân.

Bản lĩnh lớn nhất của Hỏa Nha là phun ra yêu hỏa. Tương truyền đan dược cao cấp cũng chính là đan dược trên thất phẩm đều cần yêu hỏa trợ giúp. Mặc dù cũng có yêu thú khác có thể phun yêu hỏa, nhưng đều không thể so sánh được với Hỏa Nha.

Nhưng tiếc thay vạn năm trước, Hỏa Nha đã được thỏa thuận của Nhân giới và Yêu Tu cùng bảo vệ, ngày nay đều vui vẻ sống ở ba nơi cư trú lớn của yêu tu.

Tu sĩ Nhân giới chỉ có thể ngóng về Hỏa Nha mà than thở, than thở rằng sinh ra không gặp thời.

Thứ hai chính là thiên hỏa, đặc biệt là thiên hỏa từ sấm chớp chín tầng mây giáng xuống, có khả năng hủy thiên diệt địa. Thiên hỏa không tính là ít ỏi.

Lần thiên hỏa giáng xuống gần đây chính là Dốc Lạc Thần và sơn trang Đóa Linh. Rất nhiều tu sĩ đều nhanh chóng đến hai nơi đó, thu nhặt được một ít mồi lửa thiên hỏa về nuôi. Mặc dù uy lực đã có cách biệt rất lớn so với thiên hỏa thực sự, nhưng cũng mạnh hơn địa hỏa tốt nhất rất nhiều.

Loại lửa luyện đan cấp nhập môn là địa hỏa, cũng là mồi lửa luyện đan mà các đại môn phái Ngũ Châu Đại Lục sử dụng phổ biến. Mặc dù uy lực của nó không bằng hai loại mồi lửa ở trên, nhưng nó cũng có ưu điểm không thể thay thế, chính là giá rẻ lượng đủ, môn phái bình thường đều có thể cung cấp được.

Địa hỏa của Long Hổ Môn là số một ở Đông Đại Lục. Nhiều năm không nghỉ, nhiệt độ mồi lửa ổn định, thao tác đơn giản linh hoạt. Có thể đồng thời cung ứng cho bảy lò luyện đan.

Địa hỏa Chu Hào Thiện sử dụng đương nhiên lại là chỗ tốt nhất trong Long Hổ Môn. Trung tâm mồi lửa có màu xanh tím, hầu như đã đạt đến bậc thiên hỏa hạ cấp.

Chỉ đáng tiếc, mặc dù có mồi lửa tốt, nhưng đan dược có thể luyện ra lại chỉ là quanh quẩn ở mức tứ phẩm.

Chu Hào Thiện nằm mơ cũng nghĩ đến đột phá tứ phẩm. Nếu trong lúc còn sống ông có thể lấy được danh xưng luyện đan sư ngũ phẩm, ông không chỉ có thể tiến vào liên minh luyện đan sư Ngũ Châu Đại Lục, mà còn có thể được thần điện Quang Minh ban thưởng linh dược thất phẩm, tăng cường tuổi thọ, tiếp tục nhận được sự tán thưởng, danh xưng leo lên ngày càng cao.

Đối với Chu Hào Thiện mà nói, nâng cấp bậc luyện đan sư của bản thân chính là theo đuổi lớn nhất của ông.

Vinh Tuệ Khanh đứng trước cửa mềm giọng cầu xin thật lâu với đan đồng* của Chu Hào Thiện, lại lén lút “hối lộ” hắn một trăm khối linh thạch hạ phẩm, cuối cùng mang ra đại danh của La Thần, mới đổi được ưu đãi của tiểu đan đồng, vào trong thông báo giúp cô.

* Đan đồng: Đồng tử hầu hạ Luyện Đan Sư.

Chu Hào Thiện nghe đệ tử mới của nội môn cầu kiến, nghiêm cái mặt già, từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mũi của đan đồng kia quát mắng: “Ngươi không thấy ta đang bận sao?! Một đệ tử Luyện Khí tầng hai hơi đau đầu nhức óc một chút muốn gặp ta, nó coi ta là gì? Thầy thuốc tha phương trên phố sao? Hay là thầy lang chữa bệnh súc vật?! Ngươi kêu nó đi! Ngươi kêu nó lập tức đi ngay cho ta!”

Đan đồng bị Chu Hào Thiện mắng đến mặt mày tát mét, đờ đẫn cả buổi mới ngơ ngác nói: “Nhưng cô ta là cháu gái La Thần...”

“Ta mặc kệ nó là cháu gái của ai?! Cho dù là Môn chủ... cái gì? Đợi chút, ngươi vừa nói nó là cháu gái của ai?” Chu Hào Thiên đột nhiên nhớ đến Cổ Đại Hóa nói với ông, đệ tử mới nhập môn lần này, có một người tuổi còn trẻ nhưng đã có tu vi Trúc Cơ, hơn nữa là thiên tài song linh căn! Hình như tên là La Thần?

Ông còn nghe nói, đại tiểu thư Trương Lữ Y của Môn chủ, dường như đối xử rất đặc biệt với La Thần...

La Thần có tiền đồ hay không chẳng sao, quan trọng là y có thể trở thành con rể của Môn chủ. Nên biết rằng, Môn chủ chỉ có một cô con gái như vậy, sau này Long Hổ Môn, không phải đều nằm trong tay con gái và con rể ông ấy sao. Mặc dù mình là luyện đan sư giỏi nhất ở Long Hổ Môn nhưng không có môn phái cung cấp mọi mặt, ông sẽ không thể thành tựu đột phá ngày hôm nay...

Mặc dù Chu Hào Thiện luyện đan thành ngốc nhưng không phải là người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Một tay ông chắp sau lưng, một tay vuốt râu, vẻ mặt đau khổ nói: “Để nó vào đi.” Ngẫm lại vẫn chưa cam tâm, vươn tay với đan đồng: “Lúc nãy nó hối lộ ngươi bao nhiêu linh thạch? Lấy ra đây, ta bảy ngươi ba, bằng không ta nói cho La Thần ngươi lấy tiền hối lộ của cháu y...”

Lão già chết tiệt! Một chân bước vào quan tài rồi còn hám tiền! Ta xem ông tích góp nhiều linh thạch như vậy có tác dụng gì? Hôm nay không dùng, ngày sau vô quan tài dùng...

Đan đồng kia tức giận, lại không dám cãi lời, không thể làm gì khác ngoài việc vừa hùng hùng hổ hổ trong bụng, vừa móc ra phân nửa linh thạch Vinh Tuệ Khanh vừa hối lộ cho hắn, tổng cộng năm mươi khối, đưa đến trước mặt Chu Hào Thiện: “Chính là bao nhiêu đây.”

Chu Hào Thiện nhìn nhìn, chộp lấy hết: “Chắc chắn ngươi giấu đi một nửa rồi. Vậy ta sẽ không khách sáo, tịch thu toàn bộ.”

Toàn thân đan đồng rung lên, thật sự là tức giận mà không dám nói, chỉ đành chán nản đi kêu Vinh Tuệ Khanh vào, nói với Chu Hào Thiện: “Chu đan sư, đây là Vinh cô nương.”

Chu Hào Thiện khoát tay, ý bảo đan đồng đi ra ngoài, bản thân đứng ở đó, ngửa đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh, vuốt vuốt râu dài, giọng lè nhè hỏi: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì? Có chuyện thì nói nhanh, ta rất bận rộn.” Nói xong ngửa đầu nhìn trời, thuận tay móc móc lỗ tai.

Vinh Tuệ Khanh nhìn Luyện Đan Sư lợi hại nhất Long Hổ Môn trước mặt, thế mà lại thấp hơn mình cả một cái đầu, tóc dài râu dài, bụng thật to, lại mặc một thân xiêm y màu sắc rực rỡ, cô cố hết sức nhịn cười, hỏi: “Xin hỏi Chu đan sư có thể luyện đan dược xóa được sẹo không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status