Bổ thiên ký

Chương 201: Vào thanh vân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Tư An ngẩng đầu ra hiệu bằng mắt với Phác Cung Doanh rồi cất tiếng chào hỏi.

Tư An và Phác Cung Doanh cũng coi như có chút giao tình, chẳng qua bây giờ một người đã là đại tu sĩ cấp bậc Hóa Thần, nửa bước nữa là đạp lên hành trình tìm thiên đạo; một người thì vẫn chỉ là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, bước chân đi đến Nguyên Anh như là bị cái gì đó níu kéo lại, mãi không tiến lên được.

Phác Cung Doanh nhảy xuống từ trên phi kiếm, thu kiếm lại, hành lễ với Tư An: “Kính chào đại nhân.”

Tư An gật gật đầu: “Vốn là chuyện của tông môn các người, ta không nên nhúng tay vào. Nhưng mà có người hồi báo Ma giới đến quấy nhiễu, chức trách còn đó, ta3không thể không đến nhìn xem một chút.”

Hắn biểu thị không phải mình có ý định nhúng tay vào chuyện nội bộ của Pháp gia.

Tư An đại diện cho tông môn đỉnh cấp của Đạo môn, là cấp trên cao nhất của Thái Hoa Sơn. Thanh Vân Tông là tông môn nhị cấp của Pháp gia, phía dưới có vô số tông môn tam cấp, tỷ như Long Hổ Môn của nước Đại Sở chính là cùng hệ thống với bọn họ, phía trên cũng có tông môn đỉnh cấp. Thế nhưng tông môn đỉnh cấp của Pháp gia vô cùng thần bí, đến nay đã mấy nghìn năm vẫn không ai đến tông môn phía dưới tuần sát. Tư An được sự nhờ vả của thần điện Quang Minh, cũng thay mặt chưởng quản sự vụ của tông môn nhị cấp0và tông môn tam cấp phía dưới của Pháp gia. Thế nhưng trong ngày thường hắn biết tự tiết chế, chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu, đi thêm nhiều hơn một con đường.

Nhưng nói cho cẩn thận, chuyện Tư An làm cũng không gọi là vượt quá chức phận.

Các hòa thượng của Hoa Nghiêm tự nhìn thấy Phác Cung Doanh đến thì đều bước lên trước, cả giận nói: “Thiếu tông chủ, Đại Trận Pháp Sư của các người lấy việc công làm việc tư, thao túng con rối giết nhiều đệ tử Phật tông chúng ta như vậy, món nợ này phải tính thế nào đây?”

Phác Cung Doanh chắp tay: “Chuyện này có nguyên nhân từ Thanh Vân Tông chúng ta mà ra, chúng ta nhất định sẽ cho Hoa Nghiêm tự một câu trả lời thỏa đáng. Mong5rằng các vị đại sư yên tâm, đừng nóng vội.”

Phác Cung Doanh là Thiếu tông chủ Thanh Vân Tông, lời y nói đương nhiên có thể đại diện cho Thanh Vân Tông.

Các hòa thượng của Hoa Nghiêm tự thấy Phác Cung Doanh không chối bỏ trách nhiệm, cũng không tiện gây sự tiếp nữa, đành phải gật đầu nói: “Chúng ta đây sẽ chờ. Nếu như Thanh Vân Tông không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, cho dù có làm lớn chuyện lên đến thần điện Quang Minh thì chúng ta cũng phải đòi bằng được một câu trả lời.”

Vinh Tuệ Khanh đứng bên cạnh, không kiềm được mà cười khẩy: “Kỷ Lương Đống mặc dù là Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông, nhưng hành vi của hắn cũng không phải do Thanh Vân Tông bày mưu4đặt kế. Mà Thiếu tông chủ còn chưa vì vậy mà thoái thác, trái lại còn tỏ ý sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng, các người còn muốn thế nào nữa? Lấy thần điện Quang Minh ra hù dọa ai đấy?” Kỳ thực Vinh Tuệ Khanh không phải là muốn nói đỡ cho Thanh Vân Tông, mà là cô không muốn để cho đám hòa thượng Hoa Nghiêm Tự làm nhốn nháo quá mức, nếu thật kéo lên đến thần điện Quang Minh, nói thật, cô cũng hơi chột dạ.

Thế nhưng bất kể là thế nào, lời nói của Vinh Tuệ Khanh vẫn làm cho các tu sĩ Thanh Vân Tông ở đây có hảo cảm hơn với cô thật nhiều. Trong tình huống như vậy cô có thể bênh vực cho Thanh Vân Tông, vả lại còn9biết cô từng bày tỏ ý nguyện vọng vào Thanh Vân Tông làm Trận Pháp Sư, những người này đã bất tri bất giác che chở Vinh Tuệ Khanh như người một nhà. Tất cả đều nhao nhao nói với các hòa thượng Hoa Nghiêm tự: “Mỗi môn phái đều có con sâu làm rầu nồi canh. Bây giờ tên đó đã đền mạng, các người còn không vừa lòng thì cứ lấy thi thể của hắn về mà trút căm phẫn cũng được.”

Một người mặc áo lam, có bộ dáng như thư sinh phe phẩy quạt, thong dong nói: “Năm năm trước, có dâm tăng Hoa Nghiêm Tự thải bổ cưỡng gian rồi giết chết mấy trăm nữ tu ở Hợp Hoan Tông nước láng giềng, cuối cùng yêu tu Vương nữ Đồ Sơn mới ra tay giết chết dâm tăng kia. Khi đó cũng đâu thấy Hoa Nghiêm tự các người đi ra chịu trách nhiệm cho tên dâm tăng tội ác chất chồng đó nhỉ.”

Hòa thượng Hoa Nghiêm Tự giận dữ, nhao nhao nói: “Dâm tăng tội ác chất chồng, phạm phải tội nghiệt tày trời, đã sớm bị bọn ta đuổi ra khỏi môn phái, tại sao ngươi còn gán tội của hắn lên đầu chúng ta?”

Vinh Tuệ Khanh hỏi tiếp: “Xin hỏi dâm tăng kia là bị trục xuất khỏi Hoa Nghiêm Tự từ lúc nào? Là trước khi phạm tội hay là sau khi phạm tội?”

Thư sinh áo lam phe phẩy quạt kia cười nhìn Vinh Tuệ Khanh, nói: “Đương nhiên là sau khi phạm tội rồi, nói cho chính xác, còn là sau khi dâm tăng bị Vương nữ Đồ Sơn hành quyết.”

“Ồ, thì ra là như vậy. Thanh Vân Tông cũng có thể làm theo Hoa Nghiêm Tự, đuổi Kỷ Lương Đống ra khỏi môn phái. Hắn phạm phải tội nghiệt tày trời như vậy, quả thực không xứng làm đệ tử Thanh Vân Tông!” Vinh Tuệ Khanh lanh lảnh nói, càng có vẻ mồm mép lanh lợi.

Các tu sĩ Thanh Vân Tông liên tục gật đầu phụ họa: “Nói chí lý! Nói chí lý!”

Hòa thượng Hoa Nghiêm Tự bị Vinh Tuệ Khanh chặn họng nói không nên lời, đang muốn dẫn đề tài đến trên người La Thần thì Tư An đã ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thanh Vân Tông nói có lý. Chuyện này là Kỷ Lương Đống tự mình có lòng riêng, khiến cho đệ tử Phật tông gặp bất hạnh, thực sự không liên quan đến Thanh Vân Tông. Nếu như việc này là do Thanh Vân Tông lên kế hoạch, mọi người lại trách cứ Thanh Vân Tông cũng không muộn.”

Quả thật là vừa rồi Vinh Tuệ Khanh đã sử dụng Huyễn Vân Thú, vạch trần rõ ràng rằng Kỷ Lương Đống tư lợi thế nào. Huống hồ bây giờ là lúc diễn ra khảo hạch vào tông môn cấp hai, đệ tử Phật tông đã chết không phải là đệ tử tinh anh thiên tài, cũng càng không phải là nhân vật quan trọng của Phật tông, nói Thanh Vân Tông cố ý sắp đặt giết họ, quả thật có chút già mồm át lẽ phải, Thanh Vân Tông làm thế đâu có ích lợi gì.

Phác Cung Doanh biết Tư An đang nói thay cho Thanh Vân Tông, vội vàng hành lễ lần nữa tỏ vẻ cảm ơn, dặn dò chấp sự Thanh Vân Tông đi trợ giúp các hòa thượng Hoa Nghiêm tự nhặt xác, chuẩn bị nghi thức hỏa táng.

Sau đó hắn lại sai người dẫn người của các tông môn đang ở trên đỉnh núi đi, đưa từng người trở về chỗ của mình, lệnh cho đệ tử gia tăng số lần tuần tra.

Dưới sự hướng dẫn của chấp sự Thanh Vân Tông, mọi người trên đỉnh núi nhanh chóng tản đi hết.

Ngay cả Tư An cũng theo hộ pháp Thanh Vân Tông trở về nghỉ ngơi trong tông.

Cuối cùng Phác Cung Doanh mới xoay người nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, vẻ mặt ôn hòa mà nói: “Vị cô nương này, xin mời đến nội tông môn Thanh Vân Tông. Mọi người có vài việc muốn thỉnh giáo cô nương một chút.”

Vinh Tuệ Khanh hơi chần chờ, nhìn thoáng qua La Thần đang hôn mê bất tỉnh rồi nói: “Cũng được.”

Xích Báo và Khẳng Khẳng cuối cùng cũng đến đỉnh núi, tụ họp lại với Lang Thất.

Nhìn phía xa xa Vinh Tuệ Khanh đang mang theo La Thần mà bước lên chiếc phi thuyền Thanh Vân Tông phái đến tiếp ứng bọn họ, Xích Báo và Khẳng Khẳng đều trầm mặc, không biết nên ứng đối thế nào.

Lang Thất ở bên cạnh thì lải nhải kể về tình hình vừa rồi, chẳng những kể thật chi tiết mà còn dông dài.

Xích Báo và Khẳng Khẳng lại không quát nó, vẫn lặng im mà lắng nghe, cuối cùng thì quyết định cứ chờ trong lều. Vinh Tuệ Khanh nhất định sẽ trở về tìm bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh mang theo La Thần đi theo sau Phác Cung Doanh, đến đại sảnh chính điện của Thanh Vân Tông.

Lúc bọn họ đến, có đến tận chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, làm cho đại điện ở bậc thềm cuối cùng kia cao vời vợi.

Vinh Tuệ Khanh là đi cùng với Phác Cung Doanh, cô có thể ngồi trên pháp khí phi hành đặc biệt. Nếu thật sự là đệ tử mới nhập môn thì đã phải từng bước từng bước leo lên mới được.

Vào trong đại sảnh, Vinh Tuệ Khanh được Phác Cung Doanh cho phép, đỡ La Thần ngồi lên một cái ghế, thân trên tựa vào trên bàn nhỏ bên cạnh ghế.

Các vị đại trưởng lão của Thanh Vân Tông cũng không ở trong đại sảnh, chỉ có một mình Phác Cung Doanh ngồi trên cái ghế đầu hàng bên dưới.

Vinh Tuệ Khanh sắp xếp ổn thỏa cho La Thần xong mới hành lễ, nói với Phác Cung Doanh: “Xin hỏi Thiếu tông chủ muốn nói chuyện gì?”

Phác Cung Doanh tỉ mỉ quan sát Vinh Tuệ Khanh, rất là kinh ngạc vì dung mạo của cô nhưng cũng không nhốn nháo thấy lạ, chỉ là nghĩ đến y bị mấy trưởng lão của Thanh Vân Tông này đẩy ra nói những lời này thì có vài phần căm tức, qua một lát mới nói: “Xin hỏi quý tính của cô nương là gì?”

“Thật không phải quý tính gì, là họ Vinh.” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh đáp. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, phải cố gắng thuyết phục Phác Cung Doanh.

“Hóa ra là Vinh cô nương. Ta muốn nói, chuyện vừa rồi ta cũng rất xin lỗi. Hơn hết, chuyện này bọn ta cũng có sai. Kỷ Lương Đống có lòng riêng như vậy cũng là thường tình, bọn ta không sớm phòng bị, quả thật là do bọn ta làm việc chưa thỏa đáng.” Phác Cung Doanh than thở, dùng nắm đấm nện vào bàn.

Y cũng không phải không hiểu cách đối nhân xử thế, ngược lại, Thanh Vân Tông coi trọng tu hành nhập thế, rất nhiều người đều đi rèn luyện trong thế tục, không giống như những môn phái khác, luôn tu hành ở thế ngoại.

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ rồi hỏi: “Trận pháp sư của Thanh Vân Tông các vị đã truyền thừa bao nhiêu đời rồi?”

Phác Cung Doanh bấm tay tính toán một chút: “Bắt đầu từ hơn một vạn năm trước, đến bây giờ có lẽ là hơn hai trăm đời rồi?”

“Vậy thì đúng rồi. Hơn một vạn năm, truyền thừa như vậy cũng không tệ, đến tận bây giờ mới có sai lầm, có thể thấy được phương pháp này vẫn có hiệu quả. Thế nhưng bất kể là phương pháp nào cũng sẽ có thiếu sót, không có gì lạ. Ngài xem lần này, tuy rằng suýt nữa gặp rắc rối nhưng vẫn không xảy ra hỗn loạn gì.” Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng nói.

Đương nhiên lời này có vài phần trái lương tâm, cái chết của mấy trăm đệ tử Phật tông kia, với Phật tông mà nói, cũng là một khoản tổn thất không hẳn lớn nhưng cũng không hề nhỏ.

Phác Cung Doanh đứng lên, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui ở trong đại sảnh.

Vinh Tuệ Khanh lẳng lặng ngồi đó, chờ Phác Cung Doanh mở miệng.

Qua hồi lâu, Phác Cung Doanh mới dừng bước lại, đứng ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh, hỏi cô: “Cô nương thật sự tinh thông trận pháp sao? Có thể gánh vác được chức trách Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông chúng ta chăng?”

Không phải là Phác Cung Doanh không tin tưởng cô, cũng không phải là vì cô quá trẻ tuổi, mà là thuần túy vì Kỷ Lương Đống đã chết, trong giới trận pháp vô cùng chú trọng truyền miệng cầm tay chỉ dạy này, rất nhiều thông tin liên quan đến đại trận hộ sơn của Thanh Vân Tông sẽ có khuyết thiếu.

Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, nói như đã lường trước: “Bây giờ ta nói cái gì ngài cũng không tin. Cho nên ta mong ngài cho ta một chút thời gian, ta có thể chứng minh với ngài bằng thực tế rằng ta có thể gánh vác được trách nhiệm này.”

Phác Cung Doanh chính là đang đợi những lời này của Vinh Tuệ Khanh.

Cô vừa nói xong, Phác Cung Doanh liền gật đầu nói: “Như vậy rất tốt. Bằng không thì như vậy đi, Thanh Vân Tông chúng ta sẽ nhận cô làm đệ tử tinh anh trong tông môn, cô có thể đồng thời kiêm nhiệm Trận Pháp Sư. Một mình cô phụ sẽ trách sửa chữa toàn bộ đại trận hộ sơn. Nếu như thành công, chúng ta sẽ chính thức bổ nhiệm cô thành Đại Trận Pháp Sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status