Bổ thiên ký

Chương 229: Hậu duệ hỏa thần nha

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Vinh Tuệ Khanh cảnh giác nhìn nó, trong tay lại lặng lẽ cầm một tấm Thuấn Di Phù, dự định sử dụng thêm lần nữa.

Quái vật lửa kia lại không tấn công, chỉ nghiêng đầu, tựa như đang quan sát Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh không kìm được mà triệu hồi Nhật Nguyệt Song Câu của mình ra, cầm trên tay, đang muốn bóp nát Thuấn Di Phù của mình thì quái vật lửa kia đột nhiên mở miệng nói chuyện: “... Nhật Nguyệt Song Câu?”

Vinh Tuệ Khanh kinh hãi há to miệng, cúi đầu nhìn xuống binh khí của mình. Tại sao quái vật lại nhận ra thứ binh khí này?

“... Húc Nhật Quyết?” Quái vật lửa kia lại hỏi dò.

Lạch cạch!

Vinh Tuệ Khanh không cầm nổi Nhật Nguyệt Song Câu của mình nữa, đánh rơi nó xuống đất.

Hoang mang nhặt3lên lại, Vinh Tuệ Khanh chưa kịp trốn đi thì quái vật lửa kia lại bật thốt ra một câu: “... Vinh Tuệ Khanh cô nương?”

Được rồi, lại còn biết tên của cô.

Vinh Tuệ Khanh chưa bao giờ biết mình nổi tiếng như vậy, ngay cả quái vật lửa thoạt nhìn vô cùng có sức sát thương này cũng có thể nhận ra cô...

“Ngươi là ai?” Vinh Tuệ Khanh nhìn chằm chằm vào hành động của quái vật lửa, sợ nó lại đột nhiên phun lửa.

“Ta.... Aaaaaaaa!” Quái vật lửa kia đột nhiên ôm đầu, điên cuồng gào lên một tiếng, cái roi trong tay rơi xuống đất, lăn lông lốc về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cúi đầu, nhìn thấy trên cái roi kia có một chữ “Ô” mang phong cách cổ xưa.

“Vinh cô nương! Mau cứu ta! Mau cứu0con ta!” Quái vật lửa bỗng nhiên phát ra một tiếng thét dài, tựa như đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, ngọn lửa trên người phát ra một trận hào quang nóng cháy, sau đó liền tối hẳn đi xuống.

Trên người không còn ngọn lửa nữa, quái vật thoạt nhìn chính là một bộ khung xương cao lớn đen sì, lại qua thêm một hồi, bộ xương kia ầm ầm sụp đổ xuống.

Bỏ đi khung xương cao lớn kia, đứng trước mặt Vinh Tuệ Khanh là một người trung niên đầu đầy bụi đen, trong tay ôm một con chim mỏ to đỏ au, ánh mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh vừa vui vừa buồn.

Con chim mỏ to kia có một đôi mắt lớn khác thường, hiếu kỳ nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó “phừng” một tiếng, miệng nó phụt5ra một ngọn lửa xanh.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng tránh né.

Ngọn lửa xanh kia đi qua chỗ cô vừa mới đứng rồi vọt đến trên cây cổ thụ sau lưng, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, nó đã đốt cây cổ thụ kia thành tro bụi.

“Ông muốn làm gì?!” Vinh Tuệ Khanh giận ghê gớm. Linh sủng lợi hại như vậy còn muốn cô cứu? Là tới kiếm chuyện hay sao?

Người trung niên kia vội vàng bóp cái mỏ của con chim lại, xin lỗi Vinh Tuệ Khanh: “Thật xin lỗi Vinh cô nương, con tôi còn nhỏ, nghịch ngợm, hay thích quậy phá. Nó không có ác ý...”

Thì ra con chim mỏ to này không phải linh sủng mà là con của ông ta.

Vinh Tuệ Khanh nhịn lắm mới không chửi ầm lên. Ngọn lửa xanh kia dính vào4một chút là tan xương nát thịt, hồn phách chẳng còn, thế mà còn nói là không có ác ý? Lỡ mà có ác ý thì còn thế nào nữa?

Giống như phụ huynh nhà có con nít làm chuyện xấu. Có thế nào trong mắt những phụ huynh kia, bất kể con trẻ làm gì cũng đáng yêu, cho dù đứa bé đó thật sự giết người phóng hỏa thì cũng là cái sai của kẻ khác, là kẻ khác dụ dỗ bé con nhà mình.

“Ta thấp cổ bé họng, sao cứu nổi các người? Lại nói ta quen biết với các người lắm sao? Ta nghĩ ông nhận lầm người rồi, ta không phải là Vinh Tuệ Khanh.” Vinh Tuệ Khanh hạ quyết tâm, thề thốt phủ nhận thân phận của mình.

Người trung niên kia lấy tay áo lau đi bụi9đen trên gương mặt rồi nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vinh cô nương, cô quả thật không giống với lúc trước, nhưng linh thức của cô vẫn giống hệt, không cần phủ nhận, ta sẽ không nhận lầm. Yêu tu bọn ta nhận biết người khác chưa bao giờ dựa vào vẻ ngoài.”

Vinh Tuệ Khanh thấy rõ hình dáng của người trung niên kia thì thất kinh: “... Ô Lão Tam! Ông làm sao... làm sao lại biến thành như vậy?”

Hình tượng quái vật lửa cao đến mấy trượng vừa rồi dường như vẫn còn đọng lại trong võng mạc Vinh Tuệ Khanh, bây giờ chồng lên hình tượng Ô Lão Tam trước mặt này, thấy thế nào cũng trái khoáy.

Ô Lão Tam khụ một tiếng, nôn một cái, vội vàng dùng tay che miệng lại, ho khan vài tiếng rồi lại nói: “Chúng ta nói ngắn gọn thôi...” Nói một hồi, ông ta không đứng vững nữa, ôm con chim kia, chầm chậm ngồi bệt xuống đất.

Con chim mỏ to kia rít lên một tiếng, phun về phía Ô Lão Tam một ngọn lửa màu xanh nhạt.

“Không được!” Vinh Tuệ Khanh kêu to mà nhào đến, lo rằng Ô Lão Tam cũng bị đốt thành một đống tro tàn

Nhưng mà có vẻ cô cả nghĩ rồi, Ô Lão Tam cũng không bị ngọn lửa màu xanh kia ảnh hưởng.

Con chim kia quay đầu lại, đôi mắt to nhìn Vinh Tuệ Khanh, trong mắt có lệ trào ra, chim chíp kêu hai tiếng, tựa như đang cầu xin.

Vinh Tuệ Khanh bị đôi mắt này nhìn mà lòng hoảng sợ, vội vàng ngoảnh đầu đi.

Cô đi đến bên cạnh Ô Lão Tam, nửa quỳ gối trước mặt ông ta, lo lắng nói: “Ông bị thương rồi.”

Sắc mặt của Ô Lão Tam đã chuyển thành trắng xám, gắng gượng hơi thở cuối cùng, đưa con chim kia đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh bấy giờ mới nhìn rõ, toàn thân nó đỏ rực, thế nhưng chỉ có độc một cái chân, nhìn qua chính là một con quạ một chân.

“Nó là con của ta, bộ tộc Ô thị bọn ta vốn là hậu duệ Kim Ô Hỏa Thần Nha. Qua muôn ngàn năm, tộc nhân chúng ta chỉ còn rất ít huyết thống tổ tiên Hỏa Thần Nha chính tông được lưu truyền lại. Nhưng mà đứa con này của ta lại có một chút huyết mạch của tổ tiên Hỏa Thần Nha. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đủ để cho nó phun ra yêu hỏa... Ta bị một tu sĩ Nhân giới khống chế, nếu không vì đứa bé này, ta sớm đã tự mình kết liễu. Thế nhưng nó có huyết mạch tổ tiên Hỏa Thần Nha, ta không thể để cho huyết mạch tổ tiên cứ như vậy mà đoạn tuyệt trong tay mình được. Cho nên ta vẫn luôn tham sống sợ chết, bị tu sĩ Nhân giới kia thao túng, làm rất nhiều chuyện ác. Hôm nay ta đi đến kết cục này, âu cũng là trừng phạt đúng tội. Cô không cần báo thù cho ta, ta chỉ cầu xin cô hãy giúp ta chăm sóc cho con ta.” Ô Lão Tam liều mạng dốc một chút linh lực cuối cùng, truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh vừa tức vừa gấp gáp, nhớ lại cảnh ngộ của La Thần, truyền âm hỏi: “Tu sĩ nhân giới kia là ai?”

Ô Lão Tam phát ra một tràng ho khan kinh thiên động địa, phun ra một búng máu tươi, tiếp tục truyền âm nói: “Vinh cô nương, trước tiên xin hãy nhỏ máu của cô vào trong miệng con của ta, để cho nó nhận cô làm chủ. Ta biết, cô có bản lĩnh, cũng có năng lực bảo vệ nó. Sau khi nó lớn lên rồi biến hình thì cô hãy đưa nó về nước Hồ Lô.” Dứt lời, ông ta mở cái mỏ của con chim kia ra.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng nặn một giọt máu tươi từ ngón tay, nhỏ vào trong miệng con chim mỏ to kia.

Chim mỏ to kêu chim chíp hai tiếng, nuốt máu của Vinh Tuệ Khanh xuống, lúc nhìn cô lại lần nữa, trong ánh mắt đã thêm vài phần thân thiết và quấn quýt.

Vinh Tuệ Khanh biết nó đã nhận chủ rồi, ngọn lửa màu lam của nó không thể gây tổn thương cho cô nữa nên nhận lấy nó từ trong tay Ô Lão Tam, ôm vào trong ngực.

“... Con của ta tên là Tiểu Ô. Vì có một phần huyết mạch của tổ tiên, cho nên lúc sinh ra không giống các yêu tu khác, mãi vẫn chẳng thể biến hình. Hơn nữa, chuyện nó có thể phun ra yêu hỏa, tu sĩ Nhân giới khống chế ta còn chưa biết, cô...” Nói xong một câu, Ô Lão Tam đột nhiên “hự” một tiếng, ngoẹo đầu, ấy vậy mà chết rồi!

Vinh Tuệ Khanh vội vàng mở Thiên Nhãn, nhìn về phía thi thể của Ô Lão Tam.

Quả nhiên hồn phách Ô Lão Tam còn đang bồi hồi bên cạnh thi thể.

Phát hiện Vinh Tuệ Khanh có thể nhìn thấy mình, hồn phách Ô Lão Tam ngạc nhiên nói: “Thật tốt quá! Ta muốn nói với cô là, vì có huyết mạch của tổ tiên Hỏa Thần Nha, Tiểu Ô cũng có thể được cô thu vào trong đan điền giống như linh bảo. Vừa rồi ta quên nói, cô tuyệt đối đừng ôm nó trở về. Tu sĩ Nhân giới kia chính là người trong tông môn đỉnh cấp của ba đại phái... Không xong rồi, tên đó đến! Cô mau đi!” Hồn phách Ô Lão Tam phát ra một tiếng hét thảm thiết, dần tan biến như làn khói trước mặt Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng làm theo lời Ô Lão Tam, thu Tiểu Ô vào đan điền, sau đó lấy ra Thuấn Di Phù của mình, lập tức bóp nát.

Cô chân trước vừa mới biến mất khỏi khe núi vắng vẻ này thì chân sau đã có một tu sĩ áo xanh tựa trích tiên cưỡi trường kiếm bay đến.

“Hừ, dù phải tự đoạn tâm mạch cũng muốn phá tan cấm chế. Xem ra là ta xem thường đám yêu tu các người rồi.” Kẻ nọ nói xong, thân thể xoay tròn, lập tức biến mất tại chỗ.

Lúc này Vinh Tuệ Khanh đã xuất hiện ở cổng kinh thành nước Đại Sở.

Xem ra, lần đầu Thuấn Di Phù của cô mất đi hiệu lực là vì Ô Lão Tam dùng hết tu vi toàn thân thay đổi. Bởi vì ông ta nhận ra Vinh Tuệ Khanh, bởi vì ông ta muốn gửi gắm trước khi chết.

Nhớ đến Tiểu Ô bên trong đan điền của mình, Vinh Tuệ Khanh không khỏi hơi đau đầu. Cô còn chưa bao giờ thu vật còn sống vào đan điền của mình.

Thể nghiệm này vô cùng mới mẻ.

“Tiểu Ô, ta cảnh cáo mi, không được phun lửa trong đan điền của ta.” Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ truyền âm nói với Tiểu Ô đang trong đan điền của mình.

Tiểu Ô núp ở một góc trong đan điền của Vinh Tuệ Khanh, vô cùng thông minh mà gật đầu, hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Có phải cha ta đã chết rồi không?”

Vinh Tuệ Khanh nhất thời nghẹn lời, vừa đi vào trong cửa thành, vừa nói chuyện cùng Tiểu Ô: “Phải. Thế nhưng mi không cần sợ. Từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc cho mi. Đợi đến khi mi trưởng thành, có năng lực tự bảo vệ mình, ta sẽ đưa mi đến nơi khác.”

Tiểu Ô tò mò hỏi: “Vậy cô là mẹ của ta sao?”

Vinh Tuệ Khanh đổ mồ hôi hột, lúng túng hồi lâu mới lẩm bẩm: “... Không, ta không phải mẹ của mi.” Lại hỏi ngược lại Tiểu Ô: “Mi chưa từng nhìn thấy mẹ mình sao?” Cô nhớ rõ Ô Lão Tam còn có một bà vợ mà?

Tiểu Ô lắc đầu: “Cha ta nói, mẹ ta vì sinh ra ta đã đi tây phương cực lạc rồi. Còn nói chờ ta lớn lên, tu luyện thành Kim Ô chân chính thì ta cũng có thể đến tây phương cực lạc gặp mẹ.”

“Mi mấy tuổi rồi?” Vinh Tuệ Khanh không kìm được mà hỏi. Năm sáu năm trước, lúc cô còn ở phố Hồ Lô, Ô Lão Tam còn chưa có con đâu.

“Một tuổi rưỡi!” Tiểu Ô khe khẽ nói.

Ặc, thật sự là một đứa bé. Cho dù là dựa theo tiêu chuẩn Nhân giới thì nó cũng hoàn toàn ở thời kỳ trẻ mới sinh.

Thế mà lại cưỡng ép một đứa trẻ con làm xằng làm bậy! Những người này có còn biết giới hạn hay không chứ?!

Lúc Vinh Tuệ Khanh trở về vương phủ nơi tu sĩ bọn họ ở lại, vẻ tức giận trên gương mặt cũng không che giấu được nữa.

“Vinh đạo hữu, cô trở lại rồi! Ta vẫn lo lắng cho cô mãi!” Tu sĩ áo lam cùng chung tiểu đội săn yêu với cô tiến lên đón chào.

Lục Kỳ Hoằng dẫn đầu Thanh Vân Tông cũng đến, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tuệ Khanh, đi theo ta, có người muốn gặp muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status