Bổ thiên ký

Chương 300: Thân phận của chủ thuyền

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Hai nhóm Trúc Cơ và Kim Đan rất nhanh chóng đều đứng đầy, nhóm Nguyên Anh lại vẫn rỗng tuếch.

“Nguyên Anh? Ta không nghe nhầm đấy chứ? Trên thuyền này thật sự có tu sĩ Nguyên Anh sao?!”

Tu sĩ Nguyên Anh cho dù là ở trong tông môn cấp hai cũng là một sự tồn tại cao cấp, huống hồ gì là trên cái thuyền báu này, tuyệt đại bộ phận đều là tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan mà thôi.

Có thể thấy một tu sĩ Nguyên Anh sống sờ sờ, đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, đó là mộng tưởng cả đời.

Mà hai tu sĩ Nguyên Anh cố ý ẩn giấu tu vi đi lên thuyền báu tham gia tìm kiếm bảo vật đương nhiên là không muốn người ta biết thân phận thật của bọn họ.

Bởi vì tu3sĩ Nguyên Anh trên Ngũ Châu Đại Lục, cho dù là không thể đếm bằng đầu ngón tay, thế nhưng vẫn có thể tra ra.

Tông môn kia, môn phái nọ, thậm chí là tán tu nào tu luyện đến Nguyên Anh, đều sẽ báo danh lên hội liên hợp đỉnh cấp tông môn, mà thần điện Quang Minh cũng theo dõi chặt chẽ những tu sĩ cấp cao này.

Tu sĩ trong đại sảnh đợi hồi lâu, cũng không có người nào đứng ở nhóm tu sĩ Nguyên Anh.

Phu nhân áo trắng mỉm cười: “Chủ thuyền có lệnh...”

Vừa dứt lời, có hai tu sĩ đứng ở hàng ngũ tu sĩ Kim Đan thân hình đột nhiên nháy lên một cái, rời khỏi đại sảnh thuyền báu, chắc là thuấn di trở về.

Hai người kia chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh.

Thậm chí ngay cả0tu sĩ Nguyên Anh cũng không muốn nghênh chiến với đám động vật biển này.

Trong đại sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Mỗi người đều đang suy tư.

Phu nhân áo trắng cười khanh khách nhìn tu sĩ trong đại sảnh, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bên phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh không biết có phải là do ảo giác của mình không, nhưng cô luôn có một loại cảm giác như bị người khác để mắt tới, đứng ngồi không yên, hết sức khó chịu.

Cũng không bao lâu, trong đại sảnh lại vang lên tiếng bùm bụp, lại có khoảng một phần ba tu sĩ biến mất không thấy tăm hơi.

Chắc là giống với tu sĩ Nguyên Anh ban nãy, dùng bùa Thuấn Di trốn mất.

Phu nhân áo trắng lại chờ trong chốc lát, thấy không còn tu sĩ biến mất5nữa, mới gật đầu, nói: “Tốt, đợi lát nữa, mọi người nghe theo sự chỉ huy của Mạnh quản sự, đi ra ngoài nghênh chiến là được.”

Thân hình Mạnh Lâm Chân đột nhiên xuất hiện nơi cầu thang đại sảnh, hướng về phía các tu sĩ bên dưới nói: “Mọi người đi theo ta, trước tiên đi ra boong thuyền. Tu sĩ Trúc Cơ đến trước, tu sĩ Kết Đan đi sau.”

Tu sĩ khắp đại sảnh bất an nhìn nhau, không ai nhúc nhích.

Mạnh Lâm Chân mỉm cười: “Chủ thuyền nói, phàm là tu sĩ có thể tham gia nghênh chiến động vật biển, đều sẽ được trả một lượng linh thạch nhất định. Giết một con động vật biển Trúc Cơ kỳ, trả một vạn linh thạch hạ phẩm. Giết một con động vật biển Kết Đan kỳ, trả mười vạn linh4thạch hạ phẩm. Nếu có người giết càng nhiều hơn, vượt qua giá vé tàu mười vạn linh thạch hạ phẩm của mọi người, chủ thuyền vẫn thanh toán theo giá như cũ.”

Nói như vậy, chỉ cần bọn họ tận sức giết địch, không chỉ có thể lấy lại tiền vé tàu, mà còn có thể kiếm thêm.

Biện pháp này lập tức khiến mọi người mặt mày rạng rỡ.

Cũng giống làm nhiệm vụ giết yêu trong tông môn vậy, hoạt động để kiếm linh thạch chính là một chuyện tốt.

Lúc đầu có mấy người còn chần chừ muốn rời đi, giờ cũng lập tức hạ quyết tâm không đi nữa.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười nhìn về phía La Thần đang đứng trong đội ngũ tu sĩ Kết Đan, nháy mắt với y.

La Thần hiểu ý, ra hiệu để cho cô yên tâm.

Trên bậc9thang, Mạnh Lâm Chân nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, truyền âm nói với cô: “Đến lầu năm. Chủ thuyền muốn gặp cô.”

Vinh Tuệ Khanh ngẩn ngơ, nhìn chung quanh một hồi, tựa như không tin vào tai của mình.

Mạnh Lâm Chân lại truyền âm nói: “Nói cô đấy, nhìn cái gì nữa.”

Vinh Tuệ Khanh không còn cách nào khác, ngoan ngoãn lui ra ngoài từ cửa sau đại sảnh, sau đó từ cầu thang trên boong thuyền đi lên lầu năm.

Ngoại trừ chủ nhân thuyền báu, tu sĩ trên thuyền báu chưa từng đến lầu năm bao giờ.

Vinh Tuệ Khanh chắc hẳn là người thứ nhất.

Cô lo sợ bất an mà đi tới trước cánh cửa lớn duy nhất có khoen cửa bằng đồng ở lầu năm, đưa tay gõ cửa.

Cái khoen cửa kia gào một tiếng, suýt chút nữa cắn trúng tay Vinh Tuệ Khanh.

“Vào đi.” Một giọng nói nhã nhặn truyền đến từ trong cửa.

Giọng nói này thật quen tai.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc đi vào trong phòng.

Bên trong là một đại sảnh trống trải, giữa đại sảnh bày một cái ghế dài, đối diện cửa chính, dán một bức hoành phi, viết bốn chữ lớn: Nhật nguyệt trường tịch.

Bút lực mạnh mẽ, thê lương, nét phẩy cuối cùng trong chữ “Tịch” tựa như muốn cắt đôi tờ giấy, khiến nó rách ra.

Nhìn rất quen mắt, quả thật giống y hệt bức hoành phi năm đó cô từng nhìn thấy trong động phủ của Long Thần ở dưới đáy đầm rồng phía sau núi Long Hổ Môn.

Một văn sĩ trung niên mặc áo xám đứng ở phía dưới bức hoành phi, ngẩng đầu nhìn lên hoành phi, ngắm nhìn thật lâu.

Vinh Tuệ Khanh chợt bừng tỉnh.

Cái gì mà tìm kiếm Long Thần!?

Nếu người chủ thuyền này mà còn không phải là Long Thần, vậy cứ chặt đầu cô luôn đi!

Lại nói, cô và Long Thần còn có duyên gặp mặt một lần mà!

Vinh Tuệ Khanh hưng phấn mà nhìn bóng lưng văn sĩ trung niên mặc áo xám kia, kích động nói: “Long Thần! Người chính là Long Thần Thính Phong, đúng không!?”

Văn sĩ trung niên xoay người lại, mỉm cười quan sát Vinh Tuệ Khanh: “Lúc ta gặp ngươi, ngươi vẫn còn là đứa trẻ, bây giờ đã lớn như vậy rồi.”

Giọng điệu như trưởng bối, Vinh Tuệ Khanh nghe được vô cùng thẹn thùng, ngượng ngùng mỉm cười nói: “Long Thần tiền bối nói đùa rồi. Khi đó, ta... ta...”

Nhớ tới tiểu cô nương bên trong đám bọt biển màu hồng sẫm kia, Vinh Tuệ Khanh nhất thời cảm thấy mình ở trước mặt Long Thần không chỗ lẩn tránh.

Văn sĩ trung niên cười rồi bảo cô ngồi xuống, hòa nhã nói: “Không cần gọi ta là Long Thần, gọi chủ thuyền là được rồi. Ở đây ta chỉ là một chủ thuyền mà thôi.”

Vinh Tuệ Khanh thoải mái ngồi xuống.

Đã biết chủ thuyền chính là Long Thần, cô không có chút nào lo lắng.

Nói đến kẻ đứng đầu trong biển, còn ai có thể hơn được Long Thần?

Số động vật biển này có nhiều hơn nữa, ở trong mắt Long Thần cũng chỉ là con dân của hắn mà thôi.

Hắn có năng lực sai khiến tuyệt đối với đám động vật biển này.

“Biết Long Thần chính là chủ thuyền, ta xem như yên tâm, nếu không... chỉ bằng mấy người bọn ta, muốn đối kháng với Thiên Thê Trận của đám động vật biển này, rõ ràng là đi chịu chết mà.” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh vẫn còn sợ hãi nói.

Văn sĩ trung niên cười khẽ: “Mặc kệ ta có phải là Long Thần hay không, các ngươi cũng phải đi nghênh chiến động vật biển.”

“Không phải chứ?” Vinh Tuệ Khanh đứng bật dậy kêu to: “Có phải nói đùa không vậy?”

“Sao ta phải nói đùa chứ?” Văn sĩ trung niên nghiêm trang nói: “Ta chính là muốn đi nghênh chiến, muốn thật nhiều tu sĩ biết, Long Thần Thính Phong trở về rồi, ở trên biển Trầm Tinh, vô số tu sĩ đang đi tìm kiếm hắn. Mà tin tức này cần vô số tu sĩ truyền bá ra ngoài cho ta. Người biết càng nhiều càng tốt, cho đến khi có thể truyền khắp mọi ngóc ngách của Ngũ Châu Đại Lục.”

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được cười lạnh nói: “Ngươi vì muốn nổi danh? Để cho nhiều người bọn ta chôn cùng như vậy ư?” Tâm tình của cô lập tức bị phá vỡ, không nghĩ tới Long Thần Thính Phong cũng là kẻ như thế...

Văn sĩ trung niên thản nhiên đáp: “Đương nhiên. Ta chính là muốn khiến danh tiếng Long Thần Thính Phong vang vọng khắp đại địa, cũng muốn khiến tất cả mọi người đều biết, Long Thần Thính Phong đã về đến biển Trầm Tinh. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho người ta muốn tìm biết ta ở đâu.”

“Từng có người nói với ta, nếu như ngươi và bằng hữu của ngươi thất lạc, biện pháp tốt nhất là đứng ở chỗ cao, để nàng nhìn thấy ngươi. Như vậy nàng mới tìm đến ngươi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status