Bổ thiên ký

Chương 307: Hiện chân thân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Thiên Thê Trận tự sụp đổ.

Ngay cả quái thú rùa biển ở mắt trận cũng bay lên trời, to như một ngọn núi lớn, phủ phục dưới chân Cốt Long.

Cốt Long gầm lên một tiếng, vô số động vật biển đều bị chấn động bay ngược ra ngoài.

Dù sao tu vi của quái thú rùa biển cũng tương đối cao, thân thể lại nặng, không bị chấn văng ra quá xa, chẳng qua nó cũng nghe ra ý nghĩ của Cốt Long, là bảo chúng nó nhanh chóng rời đi, bằng không giết không luận tội.

Vừa nãy đám động vật biển còn tụ tập chi chít ở đây chỉ trong nháy mắt đã chạy không còn một mống.

Một đám mây đen nổi lên trên3chỗ đám động vật biển lập trận, nhanh chóng muốn lùi lại.

Lúc đầu Cốt Long cũng không truy kích đám động vật biển này, thế nhưng đám mây đen kia vừa xuất hiện, lập tức để cho nó ngửi được một mùi vị tuyệt mỹ, là hơi thở của tử vong. Hơi thở kia dày đặc như vậy, khiến cho Cốt Long tu luyện Tử Linh pháp thuật khó có thể chống cự.

Xoẹt!

Cốt Long tựa như một ngôi sao băng vụt đến trước mặt đám mây đen kia, chặn đường của nó.

Sau một khắc, trong hai mắt của đầu lâu Cốt Long bắn ra quầng sáng đen chết chóc, chiếu qua đám mây đen kia.

Có chút ít tia sáng xuyên qua đám mây đen,0rơi xuống biển Trầm Tinh, lập tức một đám cá ngửa bụng chết mất.

Vinh Tuệ Khanh trợn lớn hai mắt, nhìn đám mây đen kia dần dần tiêu tán dưới quầng sáng đen của Cốt Long, lộ ra người áo đen cầm lưỡi liềm phía sau tầng mây kia. Chỉ là cũng giống như lần trước, quanh thân người đó tựa như mây khói hư ảo, không thể nhìn thấy tướng mạo thật của người đó.

Đó chính là người áo đen trước đây cướp đi quan tài thủy tinh của La Thần từ trong Thanh Vân Tông!

Vinh Tuệ Khanh đang muốn điều khiển Nhật Nguyệt Song Câu của mình bay qua, quầng sáng đen của Cốt Long đã xuyên thấu lớp sương mù dày5đặc quanh thân người áo đen kia, khiến tướng mạo của người đó hoàn toàn lộ ra.

Không ngờ là một nữ tử!

Vinh Tuệ Khanh kinh hãi. Tướng mạo của cô gái này, giống hệt tướng mạo cô gái mà cô thấy trong ảo cảnh “sơn trang Đóa Linh” trên Phù Đảo. Cô gái kia chính là người sống trong căn nhà tranh vốn của La Thần, thay thế vị trí của La Thần trong một kiếp của Đại Ngưu.

Trong này lẽ nào có liên hệ gì sao?

Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy trong lòng sương mù dày đặc, tựa hồ có một tia sáng chợt lóe lên, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Cô vẫn nghĩ người đó là đàn ông, hôm nay mới biết4được, người áo đen kia hóa ra là phụ nữ!

Cái cằm nhọn đầy vẻ cứng rắn, da thịt tái nhợt đến gần như trong suốt, đôi mắt còn âm trầm hơn cả màn đêm tối tăm nhất, ánh mắt lạnh lùng đối nghịch với quầng sáng đen do Cốt Long bắn tới, Vinh Tuệ Khanh nhìn mà kinh hồn bạt vía, tựa hồ thấy kẻ thù lợi hại nhất, cả người đều không thoải mái.

Húc Nhật Quyết lập tức tự động vận chuyển, giúp cô xua tan cảm giác không thoải mái trong cơ thể.

Vinh Tuệ Khanh lấy lại bình tĩnh, nỗ lực nhảy lên khỏi đỉnh đầu Cốt Long, bất ngờ đánh qua. Cô nhất định phải bắt cô gái mặc áo đen9này lại, hỏi xem nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.

La Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy rõ tướng mạo người áo đen kia, trong lòng giật mình không thôi, không thể khống chế nét mặt đầy vẻ kinh ngạc. Vì sao tướng mạo của nàng ta nhìn có vẻ quen mắt đến vậy? Nhưng y lại hoàn toàn không nhớ ra đã gặp nàng ta ở chỗ nào.

Vinh Tuệ Khanh vừa định di chuyển, La Thần ẩn thân ở sau lưng cô vô thức ôm chặt hông của cô: “Đừng đi.”

“Tại sao?” Vinh Tuệ Khanh không hiểu quay đầu hỏi.

Cốt Long gào to một tiếng, mở cái miệng xương xẩu, phun ra một luồng khí đen về phía người áo đen kia, cực lực hấp thu tử linh khí từ chỗ nàng ta.

Người áo đen kia cũng không nhìn thấy La Thần, chỉ thấy một cô gái che mặt đứng trên đỉnh đầu Cốt Long nhìn mình chằm chằm, đồng thời cảm nhận được tử linh khí mà nàng ta dùng để che giấu tu vi và thân phận chân chính của mình đang bị con Cốt Long đáng chết kia hấp thu không ngừng.

“Nghiệt súc muốn chết!” Người áo đen hừ một tiếng, trường liêm đao trên tay giơ lên, bổ tới chỗ Cốt Long.

Cốt Long vui mừng gầm lên một tiếng, đổi mục tiêu nhắm vào trường liêm đao màu đen kia, tiếp tục hấp thu tử linh khí không ngơi nghỉ.

Ở trong mắt Cốt Long, tử linh khí trên thanh trường liêm đao còn tinh thuần đậm đặc hơn tử linh khí trên người người áo đen ở phía đối diện kia nhiều. Nó liền dời mục tiêu, toàn tâm toàn ý mà hấp thu tử linh khí trên trường liêm đao.

Người áo đen lúc này mới phát hiện không ổn, vội vàng dùng toàn bộ tu vi, thậm chí không tiếc sử dụng pháp lực của chân thân, mới có thể đoạt lại trường liêm đao từ bên mép Cốt Long đang hút lấy thử linh khí vui đến quên cả trời đất.

Trường liêm đao vừa vào tay, người áo đen kia liền xoay người một cái, biến mất khỏi bầu trời biển Trầm Tinh.

Cốt Long chớp chớp mắt, quầng sáng đen đột nhiên biến mất, nó hơi mê man nhìn về phía trước, không biết người áo đen kia đi đâu rồi.

Hơi thở tử linh trong không khí cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ để lại những tầng mây màu đen, trôi nổi trên bầu trời biển Trầm Tinh.

Vinh Tuệ Khanh có chút tiếc nuối: “Thế mà lại để ả chạy thoát. Ta thật muốn hỏi ả ta, rốt cuộc muốn đoạt quan tài thủy tinh của chàng để làm gì.” Nói rồi liếc mắt nhìn La Thần: “Có phải là tình nhân của chàng không?”

La Thần chấn động trong lòng, cả buổi vẫn không nói gì.

Vừa rồi dung mạo của người áo đen kia khiến y kinh ngạc không thôi, cảm giác như là người rất quen thuộc, thế nhưng thứ càng làm cho y kinh ngạc, đó là y cảm nhận được một tia tu vi thật sự mà người nọ giải phóng trước khi biến mất.

Linh khí trong đó già cỗi, xưa cũ đến vậy, tựa hồ đã trải qua cả trăm triệu năm thương hải tang điền, lâu dài bất tận như đất trời.

Hoàn toàn không có chút hơi thở dơ bẩn và tà ác của tử linh, là linh lực đường đường chính chính, nguồn gốc giống với nguyên khí đất trời vậy.

Hơn nữa, nguồn linh khí này tựa như mở ra một nơi sâu thẳm nào đó trong tiềm thức của La Thần, một tầng đồ đạc bị niêm phong từ rất xa xưa.

Bên trong là cái gì, đột nhiên La Thần không dám tiếp xúc đến. Y phong ấn tiềm thức của bản thân thêm một lớp nữa.

Cứ để thứ đó tồn tại ở nơi sâu thẳm trong tiềm thức của y đi!

Trực giác khiến y không dám đối mặt chân tướng trong đó.

Trước đây lúc y vẫn là tu sĩ Nhân giới, y chưa từng nghĩ đến mình là chủ nhân Ma giới, sau đó từng tầng phong ấn của y được gỡ bỏ, y bắt đầu từng bước tiếp nhận sự thay đổi thân phận của mình, từ ma tu, đến có quan hệ với Ma giới, đến người trong Ma giới, rồi cuối cùng biến thành chủ nhân của Ma giới.

Mà lần này, thứ y nhìn trộm được lại khiến y chảy mồ hôi đầm đìa.

Lẽ nào thân phận của y, còn hơn cả thế?

Nếu như đó chính là chân tướng, La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh trong lòng của mình, ôm cô chặt hơn nữa.

Không, y không buông tay. Vô luận thế nào, y cũng sẽ không buông tay, cho dù vì vậy mà phải đối đầu với kẻ có tu vi lớn hơn, y cũng không thể buông tay nữa.

Y không biết vì sao, thế nhưng trước khi ngày đó đến, y cần Vinh Tuệ Khanh chuẩn bị sẵn sàng, y mới có thể bảo vệ được cô, thế nhưng y càng hy vọng cô có thể là người kề vai chiến đấu cùng y. Y biết, Vinh Tuệ Khanh cũng sẽ mong muốn như vậy. Từ trước đến giờ cô chưa từng muốn chỉ là dây tơ hồng* leo lên người y.

* Dây tơ hồng: nguyên gốc là “thố ti” (菟絲), cỏ thỏ ti, là một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác, thường gọi là dây tơ hồng.

Cốt Long xoay đầu nhìn khắp xung quanh, còn muốn truy tìm đuổi theo bóng hình người áo đen kia, nhưng mặc cho thần trí của nó lan tỏa ra xa hơn nữa, đến sát biên giới biển Trầm Tinh, vẫn không tìm được tung tích của người áo đen kia.

“Được rồi, đại trận của động vật biển đã giải, nàng bảo muốn thả Cốt Long trở về đấy.” La Thần thúc giục.

Vinh Tuệ Khanh hơi luyến tiếc mà vỗ vỗ cái đầu lâu trắng của Cốt Long: “Nhưng bây giờ trời sáng choang, làm sao mở Long Trủng ra ngay trước nhiều ánh mắt như vậy?”

La Thần chỉ vào Cốt Long, nói: “Bảo nó thả mê chướng ra, chúng ta liền có thể đi xuống rồi.”

Vinh Tuệ Khanh dùng thần thức trao đổi với Cốt Long.

Cốt Long nghe nói có thể đi về, vui vẻ đến quên mất cao lương mỹ vị vừa rồi, xương vây trên thân khẽ vỗ, một đám mây mù vừa dày vừa nặng nhanh chóng xuất hiện, bao phủ che khuất một vùng trên biển Trầm Tinh.

Giữa mây đen, thân hình Cốt Long lóe lên, liền biến mất ở giữa không trung, nhanh chóng xuất hiện lại dưới đáy biển.

Vinh Tuệ Khanh ném chìa khoá long cốt ra, lối vào Long Trủng liền xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh xoay chìa khoá long cốt, mở cửa vào Long Trủng ra, nói với Cốt Long: “Ngươi trở về đi. Về sau cố gắng tu luyện, đợi đến khi có thể biến hóa rồi, ngươi có thể ra ngoài tìm ta. Nhớ kĩ, đến lúc đó phải truyền thư cho ta, không được tự mình chạy loạn.”

Cốt Long vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ gật đầu liên tục, dụi dụi đầu lên tay cô, rồi biến mất dưới Long Trủng.

Vinh Tuệ Khanh nhanh chóng xoay chìa khoá long cốt thêm lần nữa, khép Long Trủng lại.

Đáy biển khôi phục vẻ tĩnh lặng, kết giới tự động biến mất, mấy con cá nhỏ thong thả ung dung bơi đến, vòng quanh Vinh Tuệ Khanh và La Thần vài vòng.

“Đi thôi.” La Thần ôm lấy hông của Vinh Tuệ Khanh, nhảy ra khỏi mặt nước, nhanh chóng trở lại trên thuyền báu.

Trên thuyền báu lập tức phát ra một tràng reo hò.

Vinh Tuệ Khanh nhìn lại, chủ thuyền đang đứng ngay trong đám người reo hò, mỉm cười gật đầu với cô.

“Vị tu sĩ này thật lợi hại, làm sao cô có thể sai khiến Cốt Long vậy?” Một gã tu sĩ sốt ruột hỏi, sự tham lam nơi đáy mắt khó mà giấu nổi.

Vinh Tuệ Khanh đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, cười hì hì nói: “Không phải Cốt Long thật. Chỉ là một ảo ảnh, ta lấy được một pháp bảo trên Phù Đảo, có thể trong lúc nguy cấp nhất, phóng ra một ảo ảnh, giúp ngươi đẩy lùi quân địch. Lần này, đối thủ là động vật biển, thế nên ta để pháp bảo biến thành ảo ảnh Cốt Long, giúp chúng ta dọa đám động vật biển bỏ chạy.”

“Vậy pháp bảo đâu?” Con mắt gã kia càng mở lớn hơn nữa.

Vinh Tuệ Khanh xòe hai tay ra: “Chẳng lẽ ngươi không biết những pháp bảo có đại thần thông thế này đều chỉ có thể dùng một lần sao? Nếu như có thể dùng rất nhiều lần, vậy mà được à? Phá vỡ sự thăng bằng của trời đất, là phải chịu thiên khiển.”

Gã nọ thất vọng “À” một tiếng, tạm thời tiếp nhận lý do thoái thác của Vinh Tuệ Khanh.

Dù sao thứ như Cốt Long này, nếu là thật, vậy không thể nào thu vào trong túi linh thú, nhất định phải cùng ở bên ngoài. Nhìn dáng vẻ nữ tu này, bên người cũng không có lò ra thêm thứ gì. Mấy người đi theo bên cạnh cô đều là những kẻ đi cùng cô từ lúc lên thuyền, ngoại trừ nam tu tu vi Kết Đan ra, chỉ còn một con báo và một con sói tu vi Trúc Cơ, thật không giống như có thể giấu được.

Huống hồ cô nói không sai chút nào, pháp bảo có đại thần thông, trên cơ bản đều chỉ dùng được một lần. Nếu như có thể có lần thứ hai, vậy đã là nghịch thiên. Muốn luyện chế thành pháp bảo có đại thần thông lại còn sử dụng được vô số lần, vậy thì xin lỗi, tự ngài tu luyện đến tu vi Hóa Thần, xem ra còn dễ dàng hơn.

“Ầy, sao ta lại không có vận khí tốt như vậy chứ?” Mọi người than thở, trở về phòng của mình.

Vinh Tuệ Khanh theo chủ thuyền đi đến lầu năm.

“Chủ thuyền, ngài đã trở về, có tìm được người kia không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status