Bổ thiên ký

Chương 310: Đào nguyên* trên biển

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu La Thần ngắm nhìn Vinh Tuệ Khanh đang ở trạng thái tu hành tầng sâu hồi lâu.

Dung nhan tuyệt thế đầy nét trang nghiêm, lại có đôi phần cao quý.

Bỗng nhiên La Thần rất không thích chứng kiến dáng vẻ này của Vinh Tuệ Khanh, tuy là xinh đẹp tuyệt luân, nhưng lại đẹp đến không giống người thật, ngược lại có vẻ như bị ngăn cách với thế gian. Y hoài niệm cô gái mà một cái nhăn mày, một tiếng cười đều vô cùng thản nhiên kia, biết khóc biết cười, biết ầm ĩ biết náo loạn, biết dỗi hờn biết làm nũng, còn có thể chơi xấu tỏ vẻ nghịch ngợm.

Tu vi của cô càng cao, những thứ tình cảm thuộc về nhân loại này sẽ ngày càng tách rời khỏi cô.

Là kề vai ngồi bên nhau mà lạnh lùng,3nhìn nhau nghìn năm, hay là ôm cô vào lòng mà phóng túng một đêm, bình minh lên liền mỗi người một ngả, đây thật sự là một vấn đề khó.

La Thần khẽ cảm thán một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Vinh Tuệ Khanh nữa.

Vinh Tuệ Khanh lại đang vững vàng hấp thu linh khí bên trong rễ Hồ Lô, chuyển hóa thành tu vi linh lực của bản thân cô.

Không thể không nói, rễ Hồ Lô kia thật sự quá dồi dào. Một trong ba linh căn Tiên Thiên quả thật là danh bất hư truyền.

Mang rễ Hồ Lô bên người, nói dễ hiểu chính là mang theo một cái mỏ cực phẩm linh thạch. Nhưng mỏ cực phẩm linh thạch có tốt hơn nữa, cũng không thể so sánh với Hồ Lô Căn này.

Có một khoảnh khắc, Vinh0Tuệ Khanh cũng nghĩ tới, rễ Hồ Lô nhỏ nhất này đã lợi hại như thế, vậy hai cái rễ Hồ Lô lớn một chút thì sao...

Có điều cô lập tức tỉnh ngộ lại, đây là tâm ma đang mưu toan thăm dò cô, gặm nhấm cô.

Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi*, chính là tâm ma ngũ độc, là những thứ người tu hành bình thường sẽ gặp phải. Chỉ cần lúc nào cũng tỉnh táo, vậy ngũ độc này sẽ không khó để diệt trừ.

* Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi: tham lam, giận dữ, ham mê, ngạo mạn, nghi ngờ.

Tâm ma độc nhất là tình độc, nằm ngoài ngũ độc, tự thành một nhánh riêng, đã trúng độc thì không thuốc nào có thể trị.

Thông thường tâm ma mà tu sĩ dễ gặp phải nhất là Tham độc. Lòng tham không đáy, thấy5lợi quên nghĩa, được voi đòi tiên, đều dùng để nói về một chữ: chữ tham.

Vinh Tuệ Khanh tập trung ý chí, bài trừ dục vọng tham lam này, lại tiến vào vòng tu luyện mới.

La Thần khép mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện ma đạo của mình.

Bè nổi đã có yêu linh, bọn họ không cần lo lắng về vấn đề phương hướng nữa, nó biết phải đi hướng nào.

Xích Báo và Lang Thất đều đang ngồi tu luyện ở trong phòng riêng của mình.

A Nga chán muốn chết, đi ra ngoài nói chuyện với Khẳng Khẳng.

Khẳng Khẳng ngồi trên cột buồm ở lầu ba của lâu thuyền, mắt ngước nhìn những tia nắng ban mai bắt đầu bừng sáng, cười hỏi A Nga: “Cô không nhớ nhà à?”

A Nga cười nói: “Đây là biển Trầm Tinh, chính là nhà4của ta rồi. Có điều, đúng thật là ta rất nhớ đại ca của ta.”

Khẳng Khẳng biết A Nga đang nói đến A Quý, thiếu chủ của tộc Hải Xà, cái miệng như miệng mèo khẽ bĩu, có phần không cho là đúng mà nói: “Ý chí tên nhóc kia không kiên định, ta còn tưởng rằng nó thực sự coi trọng chủ nhân nhà ta nữa, kết quả lão đại vừa đến, đã hù nó chạy mất. Không có cốt khí như vậy, cả đời nó sẽ không tìm được đối tượng giao phối!”

A Nga nghe xong có chút không vui: “Khẳng Khẳng, đó là đại ca của ta, ngươi có thể không...”

Lời còn chưa dứt, trên mặt biển bỗng nổi lên tầng tầng lớp lớp sương mù thật mỏng, sắc trời sắp bừng sáng lại trở nên âm trầm, mây trên9trời ngày càng dày, tựa như sắp giăng kín hết cả bầu trời.

Rào rào!

Mưa như thác lũ từ trên trời giáng xuống, xối cho Khẳng Khẳng và A Nga toàn thân ướt sũng.

Cả hai nhanh chóng trở về phòng của mình, ngẩn người nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ.

Gió cũng nổi lên, tiếng gió thổi vù vù như tiếng rống giận của động vật biển, đinh tai nhức óc.

Đi biển gặp mưa to gió lớn, đa phần đều rất nguy hiểm. Lúc vận may không tốt, thậm chí sẽ còn gặp biển sóng thét gào, dẫn đến sóng thần.

Lâu thuyền càng lắc lư dữ dội hơn.

La Thần thức dậy từ trong nhập định, vừa kéo cửa phòng ra nhìn đã bị mưa lớn xối thẳng vào mặt, cả người đều ướt.

Gió biển mang theo hơi nước, từ cửa phòng đang mở ra thổi vào.

Ngay cả Vinh Tuệ Khanh cũng giật mình tỉnh lại, thu Húc Nhật Quyết, đứng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hình như là có gió lốc.” La Thần nhìn kĩ phương trời xa, chậm rãi nói.

“Không phải gió lốc, là vòi rồng*.” Trong đầu Vinh Tuệ Khanh truyền đến tiếng nói của yêu linh bè nổi.

* Nguyên văn: Long Hấp Thủy, tức là rồng hút nước.

“Vòi rồng?” Vinh Tuệ Khanh hỏi ngược lại.

La Thần quay đầu nhìn cô: “Nàng nói cái gì?”

Vinh Tuệ Khanh đi tới phía sau y, ôm lấy tấm lưng cường tráng của y, ló đầu ra từ đằng sau, nhìn cảnh tượng phương xa: “Chàng xem, bên kia có phải là vòi rồng hay không?”

Chỉ thấy chỗ cách đó không xa, đường thẳng màu đen giữa trời và biển càng lúc càng rõ ràng, tựa như một đường hầm vậy.

Nước biển màu xanh xám đi qua đường hầm kia, từ mặt biển hướng thẳng lên trời, hình thành hiện tượng dòng chảy ngược, giống như thật sự có con rồng nhô đầu ra khỏi không trung, hút nước ngoài biển lớn.

Vô số cá tôm cua, còn có các loại động vật biển kỳ lạ đều bị lực hút này kéo ra ngoài, theo dòng chảy ngược trên biển bay lên trời.

Vinh Tuệ Khanh vô thức nhớ đến điển cố “Cá chép vượt Long môn”, cười nói: “Nếu như trên trời thật sự tồn tại Long môn, những con động vật biển có tu vi này cũng không cần vất vả khổ cực tu luyện rồi.”

La Thần không biết Vinh Tuệ Khanh đang nói cái gì, nhưng y cũng từng nghe qua điển cố về “vòi rồng”.

“Không phải Hải yêu nào lợi hại là được rồi.” Hiện tượng thời tiết như vậy đối với tu sĩ mà nói chỉ là phù vân.

Thế nhưng sóng gió trên biển càng lúc càng lớn, tuy bè nổi nhiều lần định thay đổi lộ trình, tránh xa khỏi thời tiết khắc nghiệt phía trước, nhưng trên mặt biển lại nổi lên nhiều xoáy nước, cuốn bè nổi vào giữa, không để nó thoát đi.

Đương nhiên, bè nổi không cần lo lắng bản thân sẽ chìm, chỉ có điều càng lúc càng lắc lư dữ dội hơn.

Một cơn sóng biển ập tới, đè ép bè nổi xuống nước.

Sau đó một cơn sóng lớn lại nổi lên, bọn họ lại bị ép xuống biển tiếp.

Chòng chành ngả nghiêng như vậy, ngay cả Vinh Tuệ Khanh cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, ộc một tiếng ói cả ra.

La Thần vội vàng ôm lấy cô, tìm được một bình nước sạch trong phòng, trước tiên tự mình nếm thử, xác nhận không có độc mới mớm cho Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh uống nước sạch mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng và A Nga đều mặc kệ sóng gió cuồn cuộn, chạy vào gian phòng của Vinh Tuệ Khanh và La Thần, lo lắng hỏi: “Cái bè nổi này có khi nào sẽ lật không? Chúng ta có cần chuẩn bị trước không?”

Yêu linh bè nổi nghe được nỗi lo lắng của bọn họ, cảm thấy năng lực và tu vi của mình đều bị vũ nhục, trong cơn tức giận, nhắm mắt nhập định, bỏ mặc không quản hướng đi của bè nổi nữa.

Không có người cầm lái, bè nổi càng xóc nảy hơn nữa, khiến cả phòng nghiêng qua ngả lại, đến cả La Thần đều có phần không chịu nổi.

Lúc sắp bị sóng biển lắc lư đến sắp sụp đổ, từ trong tiếng gào thét cuồng bạo của gió biển, từng đợt tiếng ca dịu dàng ấm áp bỗng truyền đến.

“Viễn phương đích lữ nhân thỉnh nhĩ lưu hạ lai, phong lãng thái đại, tiền đồ ba chiết, bất như quy khứ, hữu mỹ đồng hành.

Gia hương đích thân tộc phán nhĩ lưu hạ lai, hòa phong tế vũ, hậu phúc nan đáng, hi hi nhương nhương, cộng tế nhất đường.”*

* Tạm dịch:

“Lữ khách ở phương xa,

Xin mời người ở lại,

Tương lai còn trắc trở,

Chi bằng thôi trở về,

Có người đẹp kề bên.

Thân thích mong người về,

Mưa thuận cùng gió hòa,

Phúc cuối đời khó cản,

Rộn ràng tiếng cười vang.”

Lời hát là những khát khao và nguyện vọng lớn nhất của kẻ du hành trên biển.

Bè nổi đã không còn yêu linh cầm lái liền tâm ý tương thông với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nghe được tiếng hát, tâm nguyện nảy ra trong đầu chính là đến đó xem một chút, dừng lại một chút, trốn tránh khỏi sự gian khổ.

Bè nổi cảm nhận được tâm tình của Vinh Tuệ Khanh, chậm rãi lướt mặt biển hướng về nơi tiếng hát phát ra.

Đi qua khỏi một xoáy nước, mưa trên biển tựa hồ cũng bớt đi một chút, sóng gió cũng không còn lớn như vậy.

Mấy kẻ trên thuyền bị sóng biển mới vừa rồi vùi dập đến thất điên bát đảo đang nằm sấp thở dốc trên sàn thuyền.

“Cuối cùng cũng qua rồi.” Lang Thất lẩm bẩm, nâng A Nga đang ỉu xìu ủ rũ trên người nó dậy, hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ?”

A Nga mệt mỏi gật đầu: “Ta muốn lên bờ, ở thuyền này khó chịu quá.”

Tiếng hát bên ngoài càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng ngọt ngào, tâm tình của mọi người tựa như được tiếng hát này gột rửa, tinh thần cũng phấn chấn lên.

Càng đi về phía trước, mây đen càng tan đi, mưa lớn bàng bạc cũng dần dần biến mất, biển khơi âm u cũng dần lộ ra màu xanh vốn có, tựa hồ mưa rền gió dữ mới vừa nãy đã hoàn toàn qua đi.

Đám người Vinh Tuệ Khanh đi ra khỏi khoang thuyền, thấy ở cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ xanh thẳm đẹp đẽ, nơi giáp giữa hòn đảo và biển là một bãi cát trắng nhỏ.

Cách bãi cát không xa có lác đác vài căn nhà tranh, nhà đá đan xen nhau trên hòn đảo.

Trước căn nhà đá, mỗi nhà đều treo lưới đánh cá.

Tiếng hát đẹp đẽ êm tai kia chính là từ trong miệng thiếu nữ đang ngồi trước nhà đá vá lưới đánh cá.

La Thần lẳng lặng thả thần thức ra, thăm dò hòn đảo kia.

“Nơi đây có linh khí rất dày.” La Thần giật mình chau mày: “Lẽ nào trên đảo có linh mạch?”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Cũng không phải là không thể.” Chủ thuyền của thuyền báu, cũng chính là Long Thần đã đề cập với cô, trên biển Trầm Tinh có rất nhiều nơi tu sĩ chưa từng đặt chân đến, nói không chừng nơi đây cũng là một bảo địa như thế.

“Chúng ta xuống đó xem một chút đi!” Vinh Tuệ Khanh đề nghị. Vừa rồi cô cũng thả thần thức ra dò xét qua, không cảm nhận được hơi thở của tu sĩ khác trên đảo.

La Thần suy nghĩ một hồi, vẫn sắp xếp cho Xích Báo và Khẳng Khẳng: “Các ngươi ở lại trên thuyền, không được đi đâu hết. Cho dù bọn ta vẫn không trở lại, các ngươi cũng không thể lên đảo đi tìm, đã rõ chưa?”

Khẳng Khẳng rất không vui. Lần nào lần nấy cũng bắt nó ở lại, chẳng phải là ức hiếp vì nó không thể biến hình sao?

Khẳng Khẳng ngoác miệng ra, chạy về phòng của mình đánh một giấc. Nó không biến hình! Không biến hình! Không biến hình!

Xích Báo thi lễ với La Thần, rồi cũng trở về khoang thuyền.

Lang Thất hớn hở nói: “Vậy là ta và A Nga có thể đi lên không?”

A Nga nhìn hòn đảo nhỏ, không biết tại sao lại không dám đi đến, gắt gao tóm lấy cánh tay Lang Thất: “Không đi, chúng ta không đi đâu cả, chỉ đợi trên bè nổi thôi.”

La Thần liếc nhìn A Nga: “Vì sao? Trên đảo có vấn đề ư?”

A Nga lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt hoảng loạn, còn có vẻ ngại ngùng, lắp bắp nói: “Ta thật sự không rõ lắm, chính là trực giác không thích hòn đảo nhỏ này. Ta lớn lên ở biển Trầm Tinh, có thể là lúc còn nhỏ nghe quá nhiều câu chuyện về Hải yêu rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status