Bổ thiên ký

Chương 329: Đỉnh đồng nhỏ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Cô còn đang nghi ngờ, lại thấy có một con chó hoang người ngợm bẩn thỉu lắc lư chạy ra từ góc đường, nó chạy đến bên cạnh cô vẫy tít cái đuôi.

Vinh Tuệ Khanh nhận ra nó chính là Lang Thất thì vừa tức vừa buồn cười, cô không nhịn được giơ chân đạp nó một cái, sau đó đi ra ngoài trấn.

Lang Thất kêu “oẳng” lên một tiếng, đi theo phía sau Vinh Tuệ Khanh rời khỏi đó.

Vinh Tuệ Khanh chọn một nơi trống trải ngoài trấn, bày trận kỳ, sau đó tự mình đi vào.

Lang Thất cũng lập tức chui vào.

“Nói đi, sao ngươi lại biến thành bộ dạng như vậy?” Vinh Tuệ Khanh thản nhiên hỏi.

Lang Thất hận không thể chảy nước3mắt: “Chủ nhân à, không phải chúng tôi không cố gắng, nhưng thằng ngốc Tống Chi Bá kia đã ném cái đỉnh đồng nhỏ đó đi rồi!”

“Ném đi à?” Vinh Tuệ Khanh sốc: “Không thể nào? Đồ tốt như vậy...”

Nhưng ngay sau đó cô lại nhớ ra, người ở Thành Nguyên Đan Lâu hình như không biết nhìn hàng, hoặc là đỉnh đồng nhỏ này quả thật không lộ ra bản lĩnh thật sự của nó, không làm cho mọi người coi trọng.

Lang Thất tiếp tục lảm nhảm phàn nàn: “Lúc chúng tôi mới đến đây đều phải trốn tránh mọi người, chỉ có buổi tối mới dám đi ra nghe ngóng tin tức. Sau đó, chúng tôi phát hiện ở đây tuy có nhiều tu0sĩ, nhưng cũng có nhiều loại yêu thú, thảo mộc tinh quái, cho dù chúng tôi đi ra ngoài ban ngày, cũng không có việc gì đáng lo. Cũng đúng thôi, Thành Nguyên Đan Lâu này rất nổi danh, bất kể là yêu tu, yêu thú, hay là tu sĩ Nhân giới ở trên Ngũ Châu Đại Lục đều tới đây mong mua được đan dược, cũng không có gì lạ. Ta nghe nói...”

Lang Thất lén lút nhìn xung quanh kiểm tra, như thể đang lo lắng có người nghe trộm bọn họ nói chuyện vậy.

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Đừng làm ra vẻ nữa. Ở đây không có ai nghe cả.” Cô đã đích thân bày trận pháp, thật sự không có mấy người có5thể phá giải được.

Lang Thất vẫn truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh nói: “... Ở đây, chúng tôi nghe nói, thậm chí đã từng có người trong Ma giới qua mua đan dược, Thành Nguyên Đan Lâu cũng giao dịch với bọn họ. Hơn nữa, còn là ông chủ lớn của bọn họ, cũng chính là thủ lĩnh thật sự của Thành Nguyên Đan Lâu đích thân ra mặt giao dịch.”

“Ồ?” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Lang Thất: “Vậy sao ngươi lại biến thành bộ dạng như bây giờ hả?”

Nỗi oan ức trong lòng Lang Thất được khơi dậy: “Cô nghĩ rằng ta muốn chắc?! Còn không phải là do mấy ngày trước ta luôn ở bên ngoài nịnh4hót đám người của Thành Nguyên Đan Lâu sao, kết quả hôm đó người đứng đầu Thành Nguyên Đan Lâu đi ra, đúng lúc nhìn thấy ta đang... nói chuyện với một nữ tu của Thành Nguyên Đan Lâu nên quất ta một roi, lại còn khiến ta phải luôn trong cái bộ dạng này, ngay cả tu vi cũng bị phong ấn.” Nói xong, nó nước mắt đầm đìa nhìn Vinh Tuệ Khanh, chỉ chờ mong cô lập tức giải phong ấn cho nó.

Vinh Tuệ Khanh sử dụng thần thức kiểm tra bên trong cơ thể Lang Thất. Thật may, đối phương không dùng thủ đoạn khó. Trước đây khi cô còn là tu vi Trúc Cơ thì không giải được phong ấn như vậy.9Tuy nhiên bây giờ cô đã là Kết Đan, thừa sức giải được.

Vinh Tuệ Khanh rót một luồng linh lực vào thức hải của Lang Thất, giải ấn “Linh Phong” của nó.

Lang Thất lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu, nó mừng rỡ lăn lộn trên mặt đất vài cái, sau đó mới hóa thành hình người. Nó vui vẻ nói với Vinh Tuệ Khanh: “Hóa ra chủ nhân đã Kết Đan! Thật đúng là chuyện đáng mừng!”

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, hỏi: “Người đứng đầu của Thành Nguyên Đan Lâu như thế nào?”

Lang Thất vội vàng nói: “Ta không nhìn thấy rõ, chỉ thấy nàng ta mặc trang phục màu đen, tay cầm một thanh liêm đao dài kỳ lạ. Có hai người nhìn dáng vẻ trông giống đạo sĩ đi qua gặp nàng ta, gọi nàng ta là thượng tiên...”

Vinh Tuệ Khanh lập tức hiểu ra.... Lại là Minh Vương!

Hóa ra người đứng đầu phía sau Thành Nguyên Đan Lâu chính là Minh Vương!

Nhưng vì sao người của Đạo môn lại gọi nàng ta là thượng tiên?

Vinh Tuệ Khanh nghĩ mãi vẫn không hiểu nên đành thôi, cô hỏi Lang Thất: “Xích Báo đâu?”

Lang Thất cười ha hả: “Hắn bị đánh về hình dáng ban đầu là con báo, nên không muốn ở lại trong trấn, chạy vào trong rừng rồi.”

Vinh Tuệ Khanh mím môi cười, dẫn theo Lang Thất đi ra khỏi trận pháp và thu hồi trận kỳ. Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một con báo màu đỏ giống như một đám mây đỏ chạy từ trong rừng đến.

Vinh Tuệ Khanh dừng lại nhìn Xích Báo đã đến trước mặt mình.

“Ngươi cũng bị phong ấn sao?” Vinh Tuệ Khanh buồn cười, nhẹ nhàng lấy ra một luồng linh lực, giải ấn Linh Phong cho Xích Báo.

Chắc Minh Vương cũng không thật sự muốn gây khó dễ cho bọn họ, mà chỉ trừng phạt một chút thôi.

Vả lại, lúc đó bọn họ đều hóa thành hình người, chắc Minh Vương cũng không suy nghĩ nhiều.

Vinh Tuệ Khanh cần tập trung suy nghĩ xem người phụ nữ áo đen cầm liêm đao kia đang nghĩ gì. Cho nên cô và Xích Báo cùng Lang Thất chọn nghỉ ngơi ở trong rừng cây bên ngoài trấn.

Xích Báo phát hiện Vinh Tuệ Khanh đã Kết Đan thì rất vui mừng, hắn chạy về rừng cây một lúc, rồi đưa cho Vinh Tuệ Khanh những thứ tốt mà mình và Lang Thất lấy được ở đây.

“Tuyết Phục Linh, cỏ Thiên Tâm, Xà Mộc, không tệ, không tệ, các ngươi lấy được ở đâu vậy?” Vinh Tuệ Khanh kiểm tra đống dược thảo trước mặt, cười tươi như hoa. Những dược thảo này đều không phải là dược thảo thường thấy ở Đông Đại Lục, nhưng xét trên phương diện luyện đan, nó lại rất có ích, là linh dược quý không thể thiếu đối với các tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh. Hơn nữa, vừa nhìn là biết những dược thảo này đã hơn nghìn năm, vườn thuốc bình thường khó có thể trồng ra được.

Xích Báo liếc mắt nhìn Lang Thất, thấy đối phương vò đầu bứt tai không nói lời nào nên đành cười nói: “Là chúng tôi trộm trong kho của Thành Nguyên Đan Lâu.”

Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn bọn họ, cũng biết bọn họ đi vào trong kho, nhất định là để tìm đỉnh đồng nhỏ, nhưng không tìm được nên mới tiện tay lấy đi chút dược thảo.

“Ở trong kho của Thành Nguyên Đan Lâu, những dược thảo này chất cao như núi, chúng tôi chỉ lấy đi mấy cây thôi.” Xích Báo cũng theo Lang Thất học thói xấu, tránh nặng tìm nhẹ nói.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ bỏ dược thảo vào túi càn khôn của mình, ho khan một tiếng rồi bắn hai viên đan dược vào tay Xích Báo và Lang Thất: “Các ngươi cầm ăn đi. Nó có thể tăng thêm tu vi cho yêu thú đấy.”

Xích Báo biết Vinh Tuệ Khanh chắc chắn không trách bọn họ, lúc này hắn mới yên tâm, vội vàng ăn đan dược.

Lang Thất cũng ăn vào rồi ngồi sang một bên tĩnh tọa, bắt đầu luyện hóa đan dược.

Vinh Tuệ Khanh ôm gối ngồi dưới ánh trăng suy nghĩ một lát, lại truyền âm cho Lang Thất hỏi: “Nhân vật đứng đầu Thành Nguyên Đan Lâu đã rời khỏi đây chưa?”

Lang Thất trả lời rất chắc chắn: “Nàng ta đi rồi. Ta đã rất quen thuộc với Thành Nguyên Đan Lâu, nghe người ta nói, thủ lĩnh của bọn họ được tông môn đỉnh cấp rất tôn kính, gọi nàng ta là thượng tiên, còn mời nàng ta đích thân đến luyện đan.”

Vinh Tuệ Khanh “ồ” một tiếng. Nghe Lang Thất và Xích Báo miêu tả, người phụ nữ mặc áo đen cầm liêm đao này chắc chắn là Minh Vương, không ngờ nàng ta lại có thể lập ra Thành Nguyên Đan Lâu ở Nhân giới, sau đó lại thông đồng với tông môn đỉnh cấp làm bậy.

“Lần này, nàng ta đi luyện đan à? Nàng ta thật sự biết luyện đan sao?” Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất nghi ngờ. Nếu người phụ nữ mặc áo đen cầm liêm đao này quả thật là Minh Vương, thì còn muốn luyện đan gì chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao?

“Nghe nói là vậy. Nghe nói chủ nhân luyện đan cho hai vị cao nhân tông môn đỉnh cấp xảy ra sai lầm. Bọn họ nhờ ‘thượng tiên’ này qua giám định.” Lang Thất đầy căm phẫn nói: “Chủ nhân, nhất định là do danh tiếng của cô quá cao, mấy tên nhóc con kia thấy cô không vừa mắt, rõ ràng đang muốn tìm lão tổ tông có quyền cao chức trọng trong giới luyện đan tới phán cô tội chết đấy...”

Tâm trạng Vinh Tuệ Khanh trầm xuống.

Tất cả mọi chuyện không ngừng xuất hiện trong đầu khiến cô cảm thấy rối bời.

“Thôi vậy, chờ sau này rồi tính.” Vinh Tuệ Khanh càng nghĩ lại càng thấy mọi việc rối như mớ bòng bong, cô mơ hồ cảm thấy lần tham gia thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục này sẽ không được thuận lợi như mình nghĩ.

Nhớ tới tên đạo trưởng Doanh Xung có bệnh kia, Vinh Tuệ Khanh lại thấy bực bội. Cô và đạo trưởng Doanh Xung từng gặp mặt một lần, nhưng khi đó sự chú ý của cô hoàn toàn không đặt trên người ông ta, cũng không có cảm giác vị tu sĩ có tu vi sâu không lường được kia có ý gì với mình. Cho nên khi sứ giả của tông môn đỉnh cấp tới truyền lời, nói đạo trưởng Doanh Xung muốn kết làm đạo lữ song tu với cô, cô thật sự choáng váng.

Cũng may cô vẫn lập tức nghĩ được cách từ chối ông ta, đồng thời dưới áp lực lớn như vậy đã giúp cô thuận lợi Kết Đan.

Chỉ cần trong cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục, cô thể hiện xuất sắc, nhận được sự ưu ái của thần điện Quang Minh, cô sẽ được bước vào thần điện Quang Minh, thoát khỏi tên đạo trưởng Doanh Xung đáng ghét kia.

Trong lúc vô tình, Vinh Tuệ Khanh lại nghĩ đến La Thần.

Cô nhìn lên màn trời xanh thẳm, tưởng tượng La Thần đang ở bên kia Giới Chi Môn, đột nhiên nỗi nhớ y lại dâng lên cồn cào, nỗi nhớ như theo y bay đến bầu trời bên kia.

Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, bắt đầu hướng về phía ánh trăng tu luyện, phân tán thần thức ra bốn phía, tìm kiếm các dấu vết quanh đây.

Lò luyện đan bằng đồng trong túi càn khôn của cô đột nhiên phát ra một luồng khí màu vàng xanh, lóe lên trên mảnh đất trống rồi lao về phía xa.

Vinh Tuệ Khanh mở mắt, cơ thể di chuyển theo ý nghĩ, chớp mắt đã ở bên bờ biển Vô Nhai cách đó mấy trăm dặm.

“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” Vinh Tuệ Khanh lấy lò luyện đan bằng đồng của mình ra khỏi túi càn khôn, nhìn nó lặng lẽ hỏi.

Lò luyện đan bằng đồng lại phát ra một luồng khí màu vàng xanh. Lần này, luồng khí kia nhắm thẳng vào một chỗ bên biển Vô Nhai gần đó. Từ nơi đó cũng có một luồng khí màu vàng xanh yếu ớt chiếu ra, hình như đang phát ra luồng khí liên kết với lò luyện đan bằng đồng.

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên hiểu ra.

Nếu cái đỉnh đồng nhỏ nghiệm đan này cùng một bộ với lò luyện đan bằng đồng trong tay mình, vậy giữa chúng nhất định là có liên hệ nào đó.

Thường thì pháp bảo thượng cổ đều có khí linh.

Vinh Tuệ Khanh bỏ lò luyện đan bằng đồng vào túi càn khôn của mình, phóng người lao vào biển Vô Nhai.

Trên người cô có chìa khoá long cốt, có thể thoải mái di chuyển ở những nơi sông hồ biển lớn.

Chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy một đỉnh đồng nhỏ ở nơi đáy biển cách bờ không xa, nó bị vùi một nửa dưới bùn cát, một nửa lộ ra ngoài. Trên thân đỉnh phát ra luồng khí màu vàng xanh đặc biệt sáng rõ ở trong đáy biển tối đen như mực.

Vinh Tuệ Khanh thò tay qua vớt đỉnh đồng nhỏ lên.

Vừa cầm vào tay, cô đã biết đây là đồ thật, bởi vì lò luyện đan bằng đồng trong túi càn khôn của cô đã phát ra tiếng va đập vui sướng.

Vinh Tuệ Khanh ném đỉnh đồng nhỏ vào túi càn khôn, sau đó rời khỏi biển Vô Nhai, trở lại trong rừng cây gần Thành Nguyên Đan Lâu.

“Chúng ta đã tìm được cái đỉnh nhỏ đó rồi, có thể trở về Thanh Vân Tông.”



Trong núi lớn đầy sương mù, trên không trung đột nhiên có rất nhiều hoa tươi bay xuống, từng mảnh gấm tung bay theo, từ trên cao hạ xuống.

“Cung kính nghênh đón thượng tiên giáng thế.”

Trong sơn cốc trống trải được bày kết giới nghiêm ngặt, bên trong chỉ có hai người đạo trưởng Doanh Xung và hòa thượng Liễu Duyên quỳ phục trên mặt đất bái lạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status