Bổ thiên ký

Chương 338: Bảo vệ người phụ nữ của ta

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Kỳ Luyện Hư chính là dấu hiệu khi nguyên thần tu luyện thành công, đến Hợp Thể kỳ thì nguyên thần đã thực hóa.

Những lão quái kỳ Luyện Hư, chính là bí mật thầm kín nhất bên trong những tông môn cấp hai này. Đến cả tông chủ của những tông môn này cũng chỉ biết sơ về họ mà thôi.

Nhưng chính những người lợi hại như vậy lại bị giết chết một cách im hơi lặng tiếng trong mật thất của động phủ, bọn họ thậm chí vẫn còn giữ dáng vẻ khi đang làm chuyện cuối cùng trước khi chết.

Đại trưởng lão kỳ Luyện Hư của Ngự Thú Tông trước khi chết đang ngồi thiền, cho nên ông vẫn giữ tư thế ngồi thiền.

Đại trưởng lão kỳ Luyện Hư của sơn trang Tiểu Cát trước khi chết đang ở trong vườn thuốc3hái linh thảo, cho nên ông vẫn giữ tư thế khom người hái thuốc.

Đại trưởng lão kỳ Luyện Hư của Quan Lan Môn trước khi chết đang ngồi đánh cờ một mình, cho nên ông vẫn giữ tư thế như cũ.

Những đại trưởng lão kỳ Luyện Hư này đều sống một mình trong mật thất của động phủ, bình thường không ra ngoài.

Nếu Tư An đại nhân của tông môn đỉnh cấp không phát hiện ra hồn bài của ba người họ đã tan vỡ, nên phái người tới hỏi thăm, thì những tông môn cấp hai này vẫn không biết đại trưởng lão của mình đã gặp nạn.

Những tông môn cấp hai này kinh hoàng sợ hãi, lần lượt báo cáo tình hình lúc đó với tông môn đỉnh cấp.

Bọn họ đều báo cáo cùng một hiện tượng, đó là trước khi ba0vị đại trưởng lão kỳ Luyện Hư bị sát hại, hòa thượng Liễu Duyên của tông môn đỉnh cấp, đều đã từng tới thăm.

Sau đó không biết hòa thượng Liễu Duyên đã làm gì, mà đại trưởng lão của bọn họ nhanh chóng tắt thở mà chết.

Ban đầu, mọi người đoán có lẽ do ba vị đại trưởng lão đã làm chuyện gì xấu khiến ông trời nổi giận, mọi người oán trách, nên mới để cho hòa thượng Liễu Duyên tự mình ra tay tiêu diệt.

Nhưng sau đó có tông môn cấp hai không cam lòng đã kiểm tra đi kiểm tra lại nơi đại trưởng lão bị sát hại, cuối cùng phát hiện trong cơ thể của ba đại trưởng lão tràn đầy ma khí, không ngờ bọn họ lại bị ma khí giết hại!

Chẳng lẽ hòa thượng Liễu Duyên lại là5người trong Ma giới?

Chuyện này lập tức lan ra khắp Ngũ Châu Đại Lục.

Nhưng không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, lại có đại trưởng lão của chín tông môn cấp hai khác bị sát hại, tình huống lúc chết cũng giống như ba đại trưởng lão trước, đều trong tình huống không hề phòng bị, bị người ta tiêu diệt.

Những chuyện này bị lộ ra ngoài, đại đa số mọi người đều tin là do hòa thượng Liễu Duyên làm. Bởi vì hòa thượng Liễu Duyên là người trong Ma giới, bị mấy đại trưởng lão này phát hiện thân phận thật sự của hắn, cho nên hắn muốn giết người diệt khẩu.

Lúc này, những tông môn cấp hai trên Ngũ Châu Đại Lục mạnh mẽ thúc giục tông môn đỉnh cấp cho họ một lời giải thích, tại sao lại4để cho người của Ma giới nắm giữ vị trí quan trọng nhất trong tông môn đỉnh cấp như vậy!

Đạo trưởng Doanh Xung vừa chết, Ngũ Châu Đại Lục coi hòa thượng Liễu Duyên là người đứng đầu.

Những đệ tử khác của tông môn đỉnh cấp đều biết hòa thượng Liễu Duyên đã từng giao đấu với người trong Ma giới, sau đó bị người trong Ma giới kia hủy diệt thân xác, nhưng là người của tông môn đỉnh cấp cũng tận mắt nhìn thấy, nguyên thần thực thể của hòa thượng Liễu Duyên đã chạy ra ngoài.

Còn về sau, khi La Thần tiêu diệt nguyên thần thực thể của hòa thượng Liễu Duyên thì chỉ có mỗi Tư An nhìn thấy.

Tất nhiên chỉ cần Tư An không nói, mọi người vẫn nghĩ rằng hòa thượng Liễu Duyên còn sống, chỉ có điều9giờ hắn đang ở bên ngoài đoạt xác mà thôi.

Xem ra bọn họ đều cho rằng những đại trưởng lão kỳ Luyện Hư này là đối tượng đoạt xác tốt nhất của Liễu Duyên.

Chỉ tiếc là, Liễu Duyên đoạt xác dường như không thành công lắm.

Hắn một mạch chém chết mười hai vị đại trưởng lão kỳ Luyện Hư, cũng không biết làm cho gọn một chút để bây giờ mọi người đều biết chuyện, cho dù hắn có trở lại, thì tông môn đỉnh cấp của bọn họ cũng không dám để hắn tiếp tục làm Tông chủ nữa.

Tư An bây giờ là tu sĩ có tu vi cao nhất trong tông môn đỉnh cấp. Hơn nữa hắn vừa mới có được ma tinh, lần đầu tiên tu luyện đã đột phá Hóa Thần sơ kỳ, chính thức tiến vào Hóa Thần trung kỳ, nhanh hơn mấy ngàn năm so với dự đoán của hắn.

Sau khi thăng cấp thành công, hắn lập tức mang từng mảnh hồn phách vỡ nát của Liễu Duyên ra ngoài mật thất, để cho đệ tử của tông môn đỉnh cấp tận mắt kiểm tra, rồi chính thức công bố tin hòa thượng Liễu Duyên đã chết.

Lần này, toàn bộ tông môn đỉnh cấp bị tổn thất nặng nề.

Đầu tiên, hai người đứng đầu là đạo trưởng Doanh Xung và hòa thượng Liễu Duyên đều chết. Sau đó đến mười hai tu sĩ kỳ Luyện Hư có tu vi chỉ thấp hơn họ một cấp cũng đều bỏ mạng.

Bọn họ chết hết thì chỉ còn mỗi Tư An là người có tu vi cao nhất.

Tông môn đỉnh cấp không để hắn làm chủ, thì để ai làm đây?

Đến khi Vinh Tuệ Khanh đột phá lên Kết Đan sơ kỳ, tiến vào Kết Đan trung kỳ, từ trong mật thất đi ra, cô đã thấy La Thần đang nhàn nhã ngồi bên bàn uống trà, xung quanh còn có cả Xích Báo, Lang Thất cùng với Khẳng Khẳng.

Một con báo đốm đỏ dựa bên chân La Thần, phía bên kia là một con sói có chiếc sừng dài trên đầu, còn có Khẳng Khẳng đang nằm trên bàn cong hai chân trước lên, vẻ mặt của ba bọn chúng không thể dùng từ sùng bái để hình dung mà phải dùng từ nịnh hót.

Dựa vào cái gì mà mới có hơn nửa năm, linh sủng của mình đã đổi chủ rồi?

Vinh Tuệ Khanh đằng hắng một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh La Thần, cau mày hỏi Xích Báo với Lang Thất đang nằm trên đất: “Các ngươi sao vậy? Có cần lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi như vậy không!”

Xích Báo cùng Lang Thất đồng thời nuốt nước miếng, không để mình thật sự lộ ra dáng vẻ mất mặt đó.

Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ nhìn La Thần, lại nhìn ba con linh sủng của mình, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lang Thất cười ha hả nói: “Lão đại thật lợi hại, bọn ta vẫn còn đang bị sốc chưa hoàn hồn đây này.”

“Chàng ấy đã làm gì vậy?” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh căng thẳng, lo sợ thân phận của La Thần bị người khác phát hiện.

“Lão đại đã quét sạch tông môn đỉnh cấp, còn giết cả mười hai tu sĩ kỳ Luyện Hư!” Lang Thất thận trọng truyền âm tin này cho Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh cũng kinh ngạc, cô kéo La Thần vào trong phòng: “Chàng nhất định sẽ bị người khác phát hiện, hay là chàng mau trở về đi...”

La Thần mỉm cười: “Ta không thể suốt ngày ở bên cạnh nàng nên dĩ nhiên phải giúp nàng loại bỏ trở ngại, ta mới yên tâm tạm thời dời đi được.”

Vinh Tuệ Khanh giậm chân: “Cái gì mà loại bỏ trở ngại? Chẳng nhẽ chàng còn muốn giết cả những tu sĩ có tu vi cao hơn ta nữa sao?”

La Thần nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ về vấn đề này, hồi lâu sau mới nói: “Tu vi của nàng quá thấp. Nếu muốn giết hết những người có tu vi cao hơn nàng, thì chắc ta phải về Ma giới điều động ma quân mới được.”

Vinh Tuệ Khanh nổi giận: “Ý của ta không phải như vậy! Ta đang nói móc đấy, chàng nghe không hiểu sao?”

La Thần nghiêm mặt nói: “Nhưng ta nói thật. Dám động đến người phụ nữ của ta, chỉ có một con đường chết, bao gồm cả nhà hắn!… Hơn nữa, khi Doanh Xung chết, ta không đến kịp, nhưng Liễu Duyên có ý đồ với nàng, ta không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Cho nên ta giết Liễu Duyên trước, sau đó giết mười hai tu sĩ kỳ Luyện Hư sau, như vậy tông môn đỉnh cấp không còn ai dám có ý đồ xấu với nàng nữa!”

Vinh Tuệ Khanh không nói gì, ôm đầu trở về ghế ngồi, ai oán nói: “ Liễu Duyên là một hòa thượng, sao lại có ý đồ xấu với ta chứ?”

La Thần không nói gì, đưa phong thư trong tay cho Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh mở ra đọc, quả thực là bức thư Liễu Duyên viết cho Thanh Vân Tông muốn Vinh Tuệ Khanh làm đạo lữ song tu của mình.

Vinh Tuệ Khanh trợn to hai mắt: “Tại sao lại như vậy? Hắn không phải là hòa thượng của Phật Tông sao? Vì sao còn phải song tu?”

“Phật tông cũng có hoan hỉ thiền, nàng không biết sao?” La Thần lắc lắc đầu, đứng lên nói: “Việc luyện đan của nàng chuẩn bị xong chưa? Còn ba tháng nữa là đến cuộc thi luyện đan rồi. Ta có thể ở đây thêm ba tháng nữa, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Nghe La Thần nói sẽ đi cùng mình, trong lòng Vinh Tuệ Khanh thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vừa nghĩ tới La Thần dính đến nhiều vụ án như vậy, cô lại bắt đầu lo lắng, cô đẩy người y nói: “Chàng không cần lo cho ta, mau trở lại Ma giới đi. Nếu bị người khác phát hiện là do chàng làm, thì ở đây không ai cứu được chàng đâu?”

Thật ra thì trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, trên khắp Ngũ Châu Đại Lục hiện nay, tu sĩ duy nhất có thể uy hiếp được La Thần chính là người phụ nữ áo đen cầm lưỡi hái, hay chính là Minh Vương, Thượng Tiên, dĩ nhiên nàng ta còn có một thân phận lợi hại hơn nhiều… đó chính là thượng thần.

Chỉ có điều người này quá nhạy cảm, hai người bọn họ không muốn nhắc đến.

La Thần khẽ cười: “Nàng không cứu ta sao?”

Vinh Tuệ Khanh giận đến mức đấm tay xuống mặt bàn: “Nếu ta cứu được chàng thì ta cũng không phải ngày ngày ngồi đây tu luyện làm gì, ta cứ trực tiếp xông vào cửa thần điện Quang Minh là xong!”

Người có thể đánh bại La Thần đương nhiên phải là tu sĩ cao hơn Luyện Hư hay Hợp Thể.

Nếu Vinh Tuệ Khanh đánh bại được lão quái vật Hợp Thể kỳ, thì cô đã lên Đại Thừa rồi, cần gì phải ngày ngày ẩn núp trong mật thất âm u luyện đan bày trận, nỗ lực tu luyện chứ?!

La Thần thu lại nụ cười, bước đến ôm Vinh Tuệ Khanh vào lòng, một tay vuốt ve gò má đỏ bừng vì tức giận của cô rồi cúi đầu hôn lên.

Vinh Tuệ Khanh không biết tại sao La Thần lại đột nhiên hôn mình, nhưng cô hơi há miệng, một luồng ma khí từ trong miệng La Thần liền bay vào trong.

Ma khí đi theo gân mạch của Vinh Tuệ Khanh vào trong cơ thể, cuối cùng dừng lại trên Kim Đan của cô, như quấn quanh bao chặt lấy Kim Đan vậy.

Vinh Tuệ Khanh thở hổn hển đẩy La Thần ra, trách mắng: “Chàng làm vậy, không sợ người khác tưởng ta là người trong Ma giới rồi đuổi giết ta sao?”

La Thần lặng lẽ nhìn Vinh Tuệ Khanh, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Cảm nhận một chút, xem ma khí bên trong cơ thể thế nào rồi?” Y sẽ không nói cho cô biết, cô trời sinh đã có năng lực lọc ma khí! Trước đây La Thần chỉ hơi nghi ngờ, nhưng sau khi Vinh Tuệ Khanh Kim Đan, thì năng lực này đã đột ngột hiện ra.

Vinh Tuệ Khanh xem thử, lập tức vui vẻ hẳn lên: “Ma khí không còn nữa! Đều biến đổi thành linh khí hết rồi!” Nói xong cô bắt đầu đắc ý, ngoắc ngoắc ngón tay về phía La Thần: “Mau tới đây, cho đại gia ta hôn cái nữa!”

“Nàng bảo ai là đại gia...” La Thần cười khẽ ngoắc ngón tay, Vinh Tuệ Khanh không kiểm soát được bản thân mình, tự bay vào lòng y, hai tay ôm lấy cổ y, tự dâng đôi môi của mình lên, mút mát đôi môi mỏng nhưng đường nét rõ ràng của La Thần.

Vinh Tuệ Khanh phát hiện mình hoàn toàn không khống chế được hành động của bản thân, gấp đến mức muốn khóc: “Chàng mau dừng tay! Nếu chàng còn tiếp tục làm vậy, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng!”

La Thần thu lại phép thuật, Vinh Tuệ Khanh lập tức đẩy y, vội vàng tránh ra xa.

“Nàng không thích hôn ta?” La Thần nghi ngờ hỏi.

Vinh Tuệ Khanh vẫn còn tức giận: “Ta thích chàng, không có nghĩa là thích chàng cưỡng bức ta! Đây là hai chuyện khác nhau, không thể gộp làm một!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status