Bổ thiên ký

Chương 348: Đệ tử cuối cùng của thánh nữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Vinh Tuệ Khanh giật mình, như hiểu ra điều gì, cô vội vã rũ mắt xuống, lặng lẽ lui sang bên cạnh một bước.

Đôi mắt cười của Thánh tử lại liếc qua người Vinh Tuệ Khanh, nói: “Việc này sẽ thảo luận sau. Việc kế nhiệm vị trí Thánh nữ rất quan trọng, có thêm vài sự lựa chọn cũng tốt.” Mặc dù nói sẽ thảo luận sau, nhưng hắn vẫn ngầm cho phép Thánh nữ đề xuất nhận Vinh Tuệ Khanh là đệ tử cuối cùng.

Quan luyện đan ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói gì.

Vinh Tuệ Khanh vẫn hoàn toàn chưa hiểu gì về thần điện Quang Minh, đương nhiên không dám hé miệng.

“Dẫn Vinh tu sĩ lui xuống nghỉ tạm. Ta còn3có việc phải đi trước.” Thánh tử cười nhẹ với Vinh Tuệ Khanh, sau đó thân hình lay động rồi biến mất khỏi đại sảnh của thần điện.

Quan luyện đan cũng cười nói: “Nếu Vinh tu sĩ muốn làm đệ tử cuối cùng của Thánh nữ thì ta sẽ không chen chân vào nữa. Đợi sau đại lễ thu nhận đồ đệ kết thúc ta sẽ tìm Vinh tu sĩ để cùng nghiên cứu một vài phương thuốc luyện đan.” Hắn vừa nói vừa chắp tay, sau đó cũng biến mất trong đại sảnh.

Thánh nữ Quản Khinh Sa quay đầu nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, thấy trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của cô vẫn chưa kịp thu hồi biểu cảm đang suy nghĩ thì cười nói:0“Theo ta ra ngoài. Ta dẫn ngươi đi thăm thú mọi nơi.”

Vinh Tuệ Khanh lần đầu tiên đến thần điện Quang Minh, đương nhiên là vô cùng tò mò đối với mọi thứ ở nơi này.

Bước theo sau Thánh nữ, Vinh Tuệ Khanh ra khỏi đại sảnh của thần điện Quang Minh.

Bước xuống khỏi bậc thang của thần điện, Vinh Tuệ Khanh không nhịn được quay đầu nhìn lại một cái.

Thần điện kia trông có vẻ rộng rãi vô cùng, là một tòa tháp màu trắng rất cao. Hình dáng thanh thoát, cao vút xuyên mây.

Nhìn giống như tháp Thông Thiên mà cô từng thấy khi vừa mới tới Trung Đại Lục!

Thân tháp thanh thoát như vậy nhưng trước đó, khi bọn họ đứng trong đại điện lại có5vẻ như không cảm thấy mình ở trong một tòa tháp cao, mà là trong một căn nhà rộng rãi.

Xem ra bên trong đại sảnh này có sử dụng phép thuật.

Vinh Tuệ Khanh nghĩ ngợi một hồi, lại nghe thấy Thánh nữ Quản Khinh Sa truyền âm: “Trong mắt người ngoài, thần điện cũng được gọi là tháp Thông Thiên…”

Vinh Tuệ Khanh bình thường trở lại, thì ra thật sự là tháp Thông Thiên. Có điều người của thần điện Quang Minh không gọi nó là “tháp Thông Thiên”, mà gọi nó là “thần điện”.

Xung quanh tháp Thông Thiên là một mảnh đất rộng vô cùng trống trải. Trên mảnh đất trống này, lấy tháp Thông Thiên làm tâm từ đó mở ra vài con đường nhỏ lát đá4cuội trải dài tỏa ra nhiều phía xung quanh, khiến cho tháp Thông Thiên hiện lên sừng sững, đứng lẻ loi giữa mảnh đất hoang vu mang đến cho người nhìn một cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài.

Vinh Tuệ Khanh tò mò nhìn về phía xa hỏi: “Người của thần điện Quang Minh đang ở đâu?” Trước mắt có thể thấy, dường như trong bán kính một trăm dặm không có nơi nào có thể ở được.

Quản Khinh Sa cười nói: “Ở đây là tháp Thông Thiên, là nơi Thánh Giáo Tông sống, người khác không thể ở đây quấy rầy người thanh tu. Chúng ta ở bên kia.” Nàng nói rồi chỉ về phía xa xa.

Vinh Tuệ Khanh nhìn theo, nhưng chẳng thấy gì cả.

“Đi9theo ta.” Quản Khinh Sa phất tay về phía bầu trời. Chiếc liễn của nàng đột nhiên xuất hiện trên không trung, từ từ hạ xuống trước mặt bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh theo Quản Khinh Sa ngồi vào liễn.

Cô có thể cảm nhận được chiếc liễn đang bay lên rất nhanh hướng về phía nơi ở của mọi người.

“Thần điện Quang Minh tượng trưng cho sự tồn tại của thần Quang Minh ở Nhân giới, mang sự sáng suốt của thần Quang Minh đến với nhân loại. Chúa tể tối cao của thần điện Quang Minh là Thánh Giáo Tông. Nhưng trước giờ Thánh Giáo Tông không lộ mặt, chưởng giáo là người thay mặt truyền lại mệnh lệnh của người và chỉ huy toàn bộ hoạt động của thần điện Quang Minh ở nhân giới. Bên dưới chưởng giáo chính là ta và Thánh tử cùng quản lý những sự vụ cụ thể trong thần điện. Nhưng hai người chúng ta thì chưa đủ, còn có bốn chức vụ quan trọng khác là quan luyện khí, quan luyện đan, quan trận pháp và quan bùa chú.” Quản Khinh Sa nhân cơ hội này giới thiệu tình hình của thần điện Quang Minh với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nhớ ra thần điện Quang Minh đang tìm một quan luyện khí mới, vội hỏi: “Bốn chức vụ quan trọng này có chức quyền gì? Bọn họ lợi hại lắm sao?”

Quản Khinh Sa cười nói: “Đúng là rất lợi hại, nhưng không có chức quyền gì cả. Ngươi biết trong một tông phái nếu để quá nhiều người làm chủ thì ắt sẽ năm người mười ý khó mà giải quyết được việc gì. Thực ra việc phải giải quyết trong thần điện Quang Minh cũng không nhiều, mọi người đều là những kẻ thích tu luyện thành cuồng, họ chỉ để ý đến lĩnh vực của mình mà thôi. Thần điện chúng ta cực kỳ ít khi xảy ra đấu đá nội bộ như những tông môn trong Nhân giới, cho dù có cũng bị xử lý rất nhanh chóng.”

Vinh Tuệ Khanh mấp máy môi, hỏi dò: “Quan luyện đan và quan luyện khí ta đều đã gặp, quan trận pháp và quan bùa chú thì sao?” Nhất là là quan trận pháp, Vinh Tuệ Khanh rất muốn được học hỏi, cọ xát với hắn.

Quản Khinh Sa liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, ngồi trong liễn vẫn dùng truyền âm nói: “Vị trí quan trận pháp đã trống mấy chục năm rồi. Quan bùa chú thì đã đến Thiên Ngoại Thiên vẫn chưa về.”

“Vì sao? Chức quan luyện khí bị khuyết không phải sẽ tuyển người mới ngay sao?” Vinh Tuệ Khanh lập tức hỏi.

Quản Khinh Sa sâu xa nói: “Tuyển thì có tuyển, nhưng thần điện chúng ta thà ít chứ không chọn bừa, trình độ chưa đủ, chúng ta thà để trống chức vụ cũng sẽ không tuyển bừa cho đủ số lượng.”

Vinh Tuệ Khanh “Ồ” một tiếng, có chút thất vọng đối với câu trả lời này. Thế nhưng cô cũng không rõ vì sao lại thất vọng, chỉ là không hỏi nhiều nữa, theo Quản Khinh Sa trở lại chỗ của nàng.

Phòng của nàng ở trên một ngọn núi lớn.

Giữa rừng cây mơ hồ hiện ra mấy bức tường trắng ngói đen, mái đình cong vút, trong sự trang nghiêm mang theo sự thánh khiết, rất phù hợp với hình tượng Thánh nữ của Quản Khinh Sa.

“Cả tòa núi lớn này đều thuộc về ta. Con có thể tự do đi lại trong ngọn núi này mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nhưng rời khỏi ngọn núi lớn này thì con phải cẩn thận.” Quản Khinh Sa trịnh trọng dặn dò.

Vinh Tuệ Khanh gật đầu hỏi: “Vậy con sẽ ở đâu?” Tính cách Quản Khinh Sa thích yên tĩnh, chắc là sẽ không ở cùng với người khác.

Quản Khinh Sa suy nghĩ một chút nói: “Ta để con ở cùng với Ngụy Khanh Khanh, con có trách ta không?” Hình như nàng biết Vinh Tuệ Khanh không ưa Ngụy Khanh Khanh.

Vinh Tuệ Khanh vốn không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Ngụy Khanh Khanh. Bộ dạng ỷ vào mẹ của đối phương thật sự là khiến người ta nhìn mà buồn nôn. Cô sợ mình không nhịn được, nửa đêm sẽ một phát bóp chết Ngụy Khanh Khanh.

Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng cười, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Quản Khinh Sa quay đầu lại, tò mò nhìn bộ dạng bối rối của Vinh Tuệ Khanh, bật cười: “Đừng do dự nữa, để con ở chung với nàng ta là có lý do. Con bây giờ hãy nhẫn nại một chút, đợi tới giờ này sang năm đại khái là con sẽ không cần phải nhẫn nại thêm nữa.” Câu nói sau cùng của nàng khiến Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Quản Khinh Sa thăm dò.

Quản Khinh Sa biết Vinh Tuệ Khanh hiểu ý nàng, vươn tay vỗ vỗ má cô, tội nghiệp nói: “Tuy thế sự khó lường, nhưng trước sau thì tà vẫn không thể thắng chính. Oan khuất của nhà các con phải dựa vào con để gột rửa rồi.”

Vinh Tuệ Khanh lại hồ đồ. Cô không biết kết cục thê thảm của Ngụy Khanh Khanh có liên quan gì đến nỗi oan của người nhà mình. Hơn nữa cô đã tự mình báo thù xong rồi, cô đã đánh cho tên đầu sỏ Ngụy Nam Tâm hồn bay phách tán đến cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không còn, cô đã khiến ông ta hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này rồi. Cô còn có nỗi oan gì cần phải gột rửa nữa?

Quản Khinh Sa nghe Vinh Tuệ Khanh nói xong thì trầm ngâm một lúc lâu, truyền âm nói với cô: “Lẽ nào con chưa từng nghĩ tới, tại sao người nhà mình lại tham sống sợ chết sống ở sơn thôn nhỏ trên Dốc Lạc Thần như vậy ư?”

Vinh Tuệ Khanh không đồng tình với lời này, thấp giọng nói: “Mỗi người mỗi chí hướng, có thể cha mẹ con là vì yêu thích cuộc sống ở sơn thôn nhỏ thì sao?”

Tuy thần điện Quang Minh tốt nhưng trên đường đến đây Vinh Tuệ Khanh luôn cảm thấy lạnh như băng, đến cả ánh mặt trời chiếu trên người cô, cô cũng không cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời ở nơi khác.

Cô chưa gặp được mấy ai, không biết thần điện Quang Minh có bao nhiêu đệ tử, rồi bọn họ ở nơi nào, chỉ biết là thần điện Quang Minh này lớn đến vô biên vô hạn, người cũng vô cùng ít ỏi.

Cô bắt đầu thấy nhớ đám linh thú cô nuôi, Lang Thất, Xích Báo, Khẳng Khẳng, A Nga, tất nhiên là cô vẫn nhớ La Thần nhất.

Quản Khinh Sa khẽ lắc đầu nói: “Trước tiên ta có thể nói cho con biết một việc, cha mẹ con và cả ông nội con nữa đều đã từng là tu sĩ kỳ sắc kỳ tài, tư chất cao siêu. Con tưởng rằng tư chất của con cao siêu là do tự nhiên ư? Mà là tập hợp từ ưu thế của hai họ Vinh, Quản nên mới hình thành nên con của bây giờ. Vì con mà cha mẹ con và cả ông nội con đã từ bỏ mọi thứ ở thần điện. Còn bà nội con nữa, bà ấy mới là người hy sinh nhiều nhất.”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Bà nội? Con còn có bà nội?”

“Đương nhiên. Nếu không con cho rằng cha con chui ra từ kẽ đá sao?” Quản Khinh Sa hiếm khi khắt khe một lần.

Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng đỏ mặt: “Con không có ý này. Chỉ là con chưa từng nghe ông nội nhắc tới, cũng không nghe cha mẹ con nhắc tới.” Hơn nữa chính cô cũng chưa từng nghĩ tới khả năng mình có một bà nội. Dường như trong ấn tượng của cô, người nhà cô chính là cha, mẹ, ông nội. Một nhà bốn người, không hơn không thiếu.

Quản Khinh Sa thở dài, nghiêng người nằm xuống chiếc ghế dài, thấp giọng nói: “Đương nhiên sẽ không nhắc, nhắc tới bà ấy thì không thể giấu được chuyện cũ.”

Lòng Vinh Tuệ Khanh ngày càng nặng trĩu. Cô nghe ra dự cảm bất thường trong giọng nói của Quản Khinh Sa.

Quản Khinh Sa thấy Vinh Tuệ Khanh lo lắng biến sắc, tự biết đã nói lỡ, vội vàng cười nói: “Thực ra cũng không có gì. Vợ chồng ông bà nội con tình sâu nghĩa nặng, không muốn nhắc đến bà ấy cũng là điều dễ hiểu. Sợ nhắc tới nhiều sẽ đau lòng, sức khỏe sẽ không tốt. Ông nội con đã từng là quan trận pháp của thần điện Quang Minh chúng ta, con có biết không?”

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Có điều con biết ông nội con tinh thông trận pháp.” Đương nhiên cũng truyền cho cô.

Quản Khinh Sa lo lắng cười nói: “Ông nội con không chỉ tinh thông trận pháp mà còn tinh thông dịch truyền. Sau khi ông ấy đi, năng lực lĩnh ngộ đối với dịch truyền của thần điện Quang Minh đã kém đi nhiều. Bỏ đi, nói những thứ này làm gì, con cứ làm xong bổn phận của mình trước đi, chờ sau khi tu vi của con tăng mạnh lại nói tiếp cũng không muộn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status