Bổ thiên ký

Chương 350: Số phận càng thêm huyền ảo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Vết thương trên người Ngụy Khanh Khanh vẫn phải băng bó, cô ta đã được hai người hầu của thần điện Quang Minh đỡ dậy từ nãy và đưa vào phòng.

“Nàng ta sẽ bị cấm túc nửa năm, thời gian nửa năm này nàng ta không thể rời khỏi động phủ này, thế cũng đủ rồi. Hơn nữa ngươi là tu sĩ Kết Đan, nàng ta chỉ là Trúc Cơ, nói nàng ta có thể hại ngươi không phải là khiến người ta chê cười ngươi sao?” Thánh tử lại trêu chọc.

Nhất thời Vinh Tuệ Khanh cũng quên tức giận, tò mò đi theo sau Thánh tử, ra khỏi động phủ của Ngụy Khanh Khanh.

“Đi theo ta.” Thánh tử nhấc lấy cánh tay của Vinh Tuệ Khanh.

Gần như trong chớp mắt, Vinh Tuệ Khanh lại phát hiện mình đã đi tới một ngọn núi khác.

Ngọn núi của Thánh tử cũng3có nhiều mái đình cong cong giống như ngọn núi mà Thánh nữ đang ở, có điều là nhiều hơn một thứ, đó chính là hạc tiên bay lượn vô lo vô nghĩ ở chân trời.

Xưa nay Vinh Tuệ Khanh chưa từng thấy nhiều hạc tiên ở cùng một chỗ như vậy.

Tuy trong giới tu hành hạc tiên vẫn luôn là vật di chuyển tiêu chuẩn của tu sĩ cấp cao, nhưng đối với một tu sĩ vẫn chỉ đứng ở hàng tu hành cấp thấp như Vinh Tuệ Khanh thì vẫn rất ít khi thấy hạc tiên.

Thánh tử gọi một tiếng, hai con hạc tiên từ trên trời bay xuống dưới, đáp xuống đất rồi biến thành hai cậu bé cao khoảng ba tấc, tao nhã lễ độ, cười hi ha chạy tới, hành lễ hỏi: “Đại nhân đã về rồi, vị cô nương xinh đẹp này từ đâu0tới đây?”

Vinh Tuệ Khanh tò mò quan sát hai đứa trẻ hạc tiên, thậm chí không nhịn được mà sờ vào hai búi tóc tròn xoe trên đầu một đứa trong đó.

Đứa bé hạc tiên nhíu mày, đang định nổi giận.

Nhưng Thánh tử chắp tay sau lưng liếc nhìn nó, nó không thể làm gì khác hơn là ấm ức cúi đầu, không dám phản kháng “móng vuốt” của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh nhận thấy đứa bé hạc tiên kia không vui, vội vàng rụt tay về, ngại ngùng nói: “Xin lỗi nhé, ta thấy ngươi đáng yêu quá…”

Đứa bé hạc tiên không nói nên lời, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một bước, tránh xa Vinh Tuệ Khanh một chút.

Thánh tử cười khẽ, dẫn Vinh Tuệ Khanh vào động phủ của mình.

Sau khi đi vào Vinh Tuệ Khanh phát hiện động phủ này giống như một hang tuyết,5chẳng có đồ đạc gì, mộc mạc đến lạ thường. Trong căn phòng thật to chỉ bày hai cái nệm ngồi không hơn không kém. Nhưng cho dù trống trải như vậy, Vinh Tuệ Khanh cũng nhận ra ngay được bên trong này có sắp đặt trận pháp vô cùng cao minh, cô nhất thời ngứa ngáy trong lòng, hận không thể đích thân trải nghiệm chỗ cao minh của trận pháp này một chút.

Thánh tử lại chỉ thản nhiên chỉ vào một chiếc nệm ngồi đối diện mình: “Ngồi đi, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”

Vinh Tuệ Khanh không thể làm gì khác hơn là thu tầm mắt lại, khoanh chân ngồi trên nệm trước mặt Thánh tử.

“Cha ngươi họ Vinh?” Thánh tử nhìn chằm chằm vào mắt Vinh Tuệ Khanh, nhẹ giọng hỏi.

Vinh Tuệ Khanh căng thẳng trong lòng, nhớ tới lời của Thánh nữ Quản Khinh4Sa và mẹ đã từng dặn dò mình, bảo mình đừng mang chuyện trong nhà ra nói với người của thần điện Quang Minh. Nhưng câu hỏi này của Thánh tử lại khiến cô không biết đáp lại thế nào.

“Ngươi không cần sợ, nói chuyện ở chỗ ta bên ngoài không ai có thể nghe thấy.” Thánh tử cho rằng Vinh Tuệ Khanh lo lắng bị người khác nghe thấy, cho nên im lặng không nói.

Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một chút, truyền âm nói với Thánh tử: “Ta họ Vinh, cha ta đương nhiên cũng họ Vinh, chuyện này có gì là lạ?”

Thánh tử cười khẽ, phóng ra một luồng thần thức, dò xét một lượt trên người Vinh Tuệ Khanh, một lúc lâu mới thở dài một hơi, nói: “Cha ngươi và mẹ ngươi đều từng dặn dò ngươi phải tránh xa thần điện Quang Minh đúng không?”

Vinh9Tuệ Khanh sửng sốt. Lẽ nào Thánh tử cũng là người biết rõ tình hình?

Trời ạ, thần điện Quang Minh còn có bao nhiêu người biết chuyện nhà cô?

Bí mật mà người người đều biết vẫn được tính là bí mật sao?

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên cảm thấy ngu ngốc. Mình vẫn đang che che giấu giấu, rất sợ người khác biết được lai lịch của mình, thật ra ai cũng biết rõ lai lịch của cô rồi, vậy cô còn che giấu cái quái gì đây?

Có lẽ nói “ai cũng biết” thì hơi quá, trước mắt xem ra chỉ có Thánh tử và Thánh nữ.

Thế nhưng hai người lợi hại nhất trong thần điện Quang Minh bây giờ chính là Thánh tử và Thánh nữ…

Vinh Tuệ Khanh vừa cảm thán rốt cuộc mình có vận may gì, vừa cấp tốc suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của Thánh tử như thế nào.

“… Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn biết đã nhiều năm như vậy, Vinh huynh có sống tốt hay không. Ngươi không cần sợ, ta dùng tâm ma xin thề sẽ không hại bọn họ.” Thánh tử nói vô cùng thành khẩn, hắn vốn giống như ánh mặt trời, cho người ta cảm giác bình yên và ấm áp, bao la và mênh mông như biển cả, hơn nữa Vinh Tuệ Khanh luôn cảm thấy hắn mang đến cho cô cảm giác rất quen thuộc.

“Năm đó bọn họ có thể thoát khỏi sự quản chế của thần điện đều là một tay ta giúp đỡ.” Thánh tử thấy Vinh Tuệ Khanh vẫn không yên tâm, không nhịn được mà truyền âm nói với cô.

Trong đầu Vinh Tuệ Khanh vang lên những lời này của Thánh tử, tâm trạng bừng tỉnh. Không phải cô có thể hỏi Thánh tử toàn bộ chuyện năm đó sao?

“Lời Thánh tử nói, hình như ta không nghe rõ…” Vinh Tuệ Khanh kiên trì phản bác, ánh mắt lại không ngừng sáng lên.

Thánh tử mỉm cười: “Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Ngươi phải biết, trên đại điển thu nhận đệ tử của thần điện Quang Minh sẽ có nghi thức kiểm tra dòng máu của ngươi. Nếu không có sự trợ giúp của ta, thân phận của ngươi sẽ không giấu được bao lâu.”

Vinh Tuệ Khanh kinh hãi: “Còn phải kiểm tra dòng máu? Tại sao?”

Vừa nghĩ tới đại điển nhận đệ tử còn phải kiểm tra dòng máu, Vinh Tuệ Khanh sững sờ một lúc, lại nghĩ chắc chắn Thánh nữ Quản Khinh Sa biết có chuyện này nhưng trước nay người chưa từng nhắc với cô, như vậy có nghĩa là chắc chắn người đã có cách đối phó rồi, Vinh Tuệ Khanh lại to gan hơn, cười nói: “Ta không có gì phải giấu người khác.”

Thánh tử đột nhiên ra tay nhanh như chớp, một tia sáng hiện lên trong tay, trên tay Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên xuất hiện một vết châm kim nho nhỏ, mà trên tay Thánh tử lại có thêm một giọt máu nhỏ.

Nâng giọt máu kia lên, Thánh tử cười nói: “Nếu ngươi không phải là con gái của Vinh huynh, đương nhiên không cần lo lắng.”

Vinh Tuệ Khanh lập tức bị đánh bại, cô cúi đầu ủ rũ nói: “Được rồi, đừng dụ ta nói nữa. Cha ta là Vinh Hòa Phi, mẹ ta là Quản Phượng Nữ…”

“Ngươi thật sự là con gái của bọn họ?” Giọng nói của Thánh tử vẫn luôn bình thản mà giờ nghe ra lại có chút vừa mừng vừa sợ.

Vinh Tuệ Khanh quan sát cẩn thận vẻ mặt vui mừng của Thánh tử.

Là sự vui sướng phát ra tự đáy lòng, chắc hắn không phải là kẻ địch đâu nhỉ? Vinh Tuệ Khanh trầm ngâm suy nghĩ rồi chậm rãi gật đầu: “Có điều cha mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa.”

Niềm vui trên khuôn mặt Thánh tử nhạt dần.

Hoàng hôn vây quanh bốn phía, trong động phủ rộng rãi này cũng dần dần tối đi.

Vẻ mặt của Thánh tử cũng từ từ ẩn vào bóng tối, không còn nhìn rõ nữa.

Vinh Tuệ Khanh mở to hai mắt hỏi: “Ngài không muốn biết bọn họ thế nào sao?”

Thánh tử thở dài một hơi thật sâu: “Không cần. Bọn họ đã mất tu vi, bươn chải trong thế tục đương nhiên sẽ phải đối mặt với mọi loại khả năng. Năm đó ta đã nói với Vinh huynh, làm người phàm không dễ dàng nhưng vì ngươi, bọn họ tình nguyện trở thành người phàm.”

Lại là vì mình.

Sự nghi ngờ trong lòng Vinh Tuệ Khanh càng tăng lên.

“Vì ta? Khi đó ta chỉ là một đứa trẻ mới chào đời mà? Liên quan gì tới ta?” Vinh Tuệ Khanh đã nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, cô từ lâu cũng đã nghĩ tới việc người trong thần điện Quang Minh vì tranh giành các loại tài nguyên và quyền lợi mà chắc chắn đấu đá nhau rất lợi hại. Có lẽ là người nhà mình đã thất bại trong cuộc chiến tranh giành quyền lực cho nên mới rời khỏi thần điện Quang Minh, ở ẩn tại Dốc Lạc Thần.

Nhưng nghe giọng điệu của Thánh tử, có vẻ như người nhà cô hoàn toàn là vì cô.

Một đứa bé như cô có thể làm được gì?

Đúng rồi, chẳng lẽ mình chào đời ở thần điện Quang Minh?

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc hỏi.

Thánh tử gật đầu, nhìn Vinh Tuệ Khanh đau lòng nói: “Đương nhiên là ngươi chào đời ở thần điện Quang Minh. Ngươi chính là đứa trẻ đầu tiên sinh ra bởi sự kết hợp giữa Thánh tử và Thánh nữ.”

Cái gì?

Vinh Tuệ Khanh quả thực sợ ngây người, thốt ra miệng: “Cái gì? Lẽ nào người là cha ta?”

Cô biết mẹ mình đã từng là Thánh nữ, điều này vốn đã khiến cô cảm thấy sợi dây số phận của mình vô cùng huyền ảo. Nhưng hôm nay cô lại nghe thấy chuyện còn huyền ảo hơn, vị Thánh tử trước mặt lại là cha của mình…

Chẳng trách mình vừa nhìn thấy hắn đã có một cảm giác tôn kính.

Nhưng Thánh tử nghe xong, khuôn mặt lại nổi lên sắc đỏ hiếm thấy, một lát mới nói: “Ngươi đúng là biết tưởng tượng. Ta không phải cha ngươi, Thánh tử mà ta nói là cha ngươi, Vinh Hòa Phi.”

Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn kinh động đến nói không ra lời.

Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nghe nói mẹ mình là Thánh nữ, cô đã cảm thấy sợi dây số phận thực huyền ảo một lần rồi, mà giờ lại có chuyện còn huyền ảo hơn cả số phận huyền ảo, đó là cha mình, người đàn ông thật thà chất phác trên Dốc Lạc Thần kia lại đã từng là Thánh tử…

Tuy vừa rồi cô nhận vơ, cho rằng Thánh tử trước mặt mình mới là cha ruột của cô, nhưng lời giải thích của Thánh tử lại khiến cô càng khó chấp nhận.

Vinh Tuệ Khanh quả thực muốn khóc.

Người đàn ông quá mức giản dị ở trên núi có điểm gì giống với Thánh tử trước mắt này chứ? Sao có thể cũng là Thánh tử được?

Có điều Vinh Tuệ Khanh mơ hồ hiểu ra, mình có một cảm giác tôn kính với Thánh tử này là bởi vì hắn có một cảm giác ấm áp, cảm giác này quen thuộc như vậy, lúc này Vinh Tuệ Khanh mới nhớ tới đây chính là cảm giác mà năm đó cô cảm nhận được từ cha cô.

Một cảm giác ấm áp và dịu dàng như mặt trời.

“Ngươi nhìn ta xem, có vẻ rất quen thuộc đúng không?” Thánh tử ôn hòa nói, trong mắt có vẻ đồng cảm.

Vinh Tuệ Khanh gật đầu không nói gì.

“Đó là bởi vì Thánh tử đánh giá công bằng, mỗi ngày đều phải trao đổi với thần Quang Minh, trên người đương nhiên sẽ có nét của thần Quang Minh.” Thánh tử giải thích cặn kẽ với Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh im lặng một hồi lâu, hỏi: “Thần Quang Minh ở đâu?”

“Thần Quang Minh có mặt ở khắp nơi, ngươi không cần tìm, ngài sẽ tới bên cạnh ngươi một cách tự nhiên vào thời điểm ngươi cần.” Thánh tử nói với vẻ sâu xa.

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi. Lời giải thích này thật là giống với mấy lời giả thần giả thánh của mấy ông thầy bói, cô còn lâu mới tin. “Ngài có cách gì để ta vượt qua được trình tự thử máu trong đại điển thu nhận đồ đệ của thần điện Quang Minh?” Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status