Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 1330: Không phải là dì, mà là bác gái

Cậu gật đầu: “Được, anh về ngay đây, em cũng mau vào nhà ăn cơm đi, đừng để bụng đói.”

Thanh Ti mỉm cười với cậu. Lúc đó Lộ Tu Triệt cảm thấy như có một rừng hoa nở rộ trong lòng.

Nhạc Thính Phong nắm chặt tay Thanh Ti, rảo bước nhanh hơn, dắt cô bé vào trong khu chung cư.

Lộ Tu Triệt tì lên cửa xe, nhìn theo cho đến khi không thấy bóng dáng hai bạn đâu nữa mới rời đi.

“Các anh nhìn thấy rồi chứ, lúc cuối cùng Thanh Ti cười với tôi, thật là đẹp.”

Vệ sĩ vội vàng nói: “Vâng, thật đẹp, tôi chưa từng gặp bé gái nào xinh hơn cô bé Thanh Ti.”

Lộ Tu Triệt cười một cách ngốc nghếch: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng thấy thế.”

Nhìn điệu cười ngô nghê của cậu, mấy người vệ sĩ đều cúi gằm đầu xuống, không có ai dám lên tiếng nhắc nhở: Thiếu gia, nước miếng của cậu sắp trào ra ngoài rồi.

Nhạc Thính Phong vừa bước vào nhà, đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng.

Cậu hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

Nhiếp Thu Sính cười tít mắt: “Không có, sao con lại hỏi như vậy, hôm nay về hơi muộn nhỉ.”

“Muộn rồi ạ? Thế chắc do tài xế nhà họ Lộ lái chậm quá.”

Nhạc Thính Phong không nói rằng, do Thanh Ti gặp chút chuyện ở trường. Thanh Ti đã bảo với cậu rồi, chuyện này không muốn để cho ba mẹ biết.

Nhạc Thính Phong nhìn xung quanh, vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường, tại sao lại thấy, không khí hơi kỳ quặc.

Nhiếp Thu Sính cười nói: “Được rồi, mau đi rửa tay, cơm trưa xong hết rồi.”

Nhạc Thính Phong nhìn xung quanh, không thấy gì bất thường, mới dắt Thanh Ti đi rửa tay.

Từ nhà vệ sinh đi ra, liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng sau: “Con trai…”

Nhạc Thính Phong quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy, Tô Ngưng Mi đứng ngay sau, giang tay ôm chầm lấy cậu: “Nhìn thấy mẹ có ngạc nhiên không, có vui không?”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong khẽ co giật, cậu đã bảo trong nhà có gì đó bất thường mà.

Nhưng cũng không ngờ rằng, mẹ cậu lại bất ngờ đến đây.

Mẹ cậu đến rồi, thế… tên hồ ly già Hạ An Lan đâu?

Cậu cực kỳ thản nhiên nói: “Vâng, ngạc nhiên lắm ạ!”

“Thật là, chẳng đáng yêu chút nào.”

Nhạc Thính Phong đang định đẩy Tô Ngưng Mi ra, kết quả là người ta đã buông tay ra trước rồi, đồng thời nhang chóng quay đi, cúi người ôm lấy Thanh Ti.

“Ôi, Thanh Ti bé nhỏ của dì lại xinh hơn rồi, lại đây, dì thơm một cái.”

Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt, đây chính là mẹ cậu.

Thanh Ti bị Tô Ngưng Mi thơm một cái lên mặt, cô bé ngẩng đầu lên nói: “Không phải là dì. Dì bây giờ đã là bác gái của con rồi, không gọi là dì nữa.”

Mọi người xung quanh lần lượt cười ồ lên, Tô Ngưng Mi bỗng chốc đỏ mặt, đưa tay véo nhẹ vào má Thanh Ti: “Được rồi…”

Thanh Ti hỏi: “Bác gái ơi, bác đến rồi, thế bác trai đâu ạ, bác trai không đến sao?”

Nói xong, cô bé liền đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Hạ An Lan đâu.

“Đương nhiên là có về, bác trai con nói rồi, phải quay về thăm công chúa bé nhỏ nhà chúng ta, nhưng mà, bác ấy đi công chuyện rồi, tí nữa mới về, nhắn chúng ta cứ ăn cơm trước đi.”

Thanh Ti gật đầu: “Vâng… thế ạ…”

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ nói: “Mau ăn cơm thôi.”

Tô Ngưng Mi đứng lên, lắc lưc đầu cậu: “Được rồi, ăn cơm. Thằng nhóc này, nhìn thấy mẹ cũng không tỏ ra ngạc nhiên.”

Nhạc Thính Phong tránh tay cô: “Không phải lúc nãy con đã nói, ôi thật ngạc nhiên à.”

Tô Ngưng Mi: “Hức, quá giả tạo.”

Cô vò đầu con trai: “Cao lên rồi…”

Nhạc Thính Phong khụt khịt mũi: “Đúng đấy, không cần lo lắng mẹ ra ngoài không mang theo não, không nhìn thấy chú ấy lòng không phiền phức, đương nhiên sẽ cao lên được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status