Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 1757: Sự thật bày ra trước mắt, không để cho bọn họ chối cãi

Dư Mộng Nhân lắc đầu thét chói tai: “Không phải như thế, không phải. Tôi không hề xúi giục, tôi cũng không lên kế hoạch. Đều là nó lừa các người đấy, nó đang nói dối.”

“Một đứa nhỏ 14 tuổi nếu không có ai đạo diễn, không có ai xúi giục, nó làm sao có thể đi giết người, làm sao có thể nghĩ ra biện pháp giết người như vậy. Không phải thuốc độc mà lại hơn cả thuốc độc, cái này cũng không phải chỉ một đứa trẻ có thể hoàn thành được đâu.”

Cảnh sát đều tin tưởng Dư Viễn Phàm, bởi vì cậu ta là trẻ con, năm nay tuổi vẫn còn nhỏ. Cho nên người lớn có bản năng sẽ đi tin tưởng lời cậu ta nói, cũng tin tưởng nếu không có ai dạy cậu, không có khả năng tự cậu ta chạy đi giết người.

Dư Mộng Nhân tức giận trào máu, mặt đỏ lên vì uất nghẹn: “Thật mà, nó lừa các người đấy, là nó tự mình giết người, tôi không có xúi giục, không có…”

Cảnh sát không để ý tới cô ta: “Bây giờ cô có nói cái gì cũng vô ích, chứng cứ đã rõ ràng rồi, cô chính là hung thủ vụ mưu sát. Chân tướng vụ án đã rõ ràng, chờ đợi cô chỉ có sự trừng phạt của pháp luật thôi.”

Dư Mộng Nhân thét chói tai: “Tôi không, tôi không cần… Không phải như thế, không phải như thế...”

Chuyện này cùng với mong muốn của cô ta hoàn toàn không giống. Vì sao bọn họ đều tin tưởng lời nói của Dư Viễn Phàm, không ai tin tưởng lời cô ta nói. Đúng là cô ta đi mua thuốc, nhưng cô ta rõ ràng là oan uổng.

Dư Mộng Nhân giãy giụa thét chói tai. Nhưng cũng chẳng làm nên được chuyện gì.

Phía cảnh sát thấy vụ án đã được định rồi, điều tra được manh mối, chứng cứ đều đầy đủ, động cơ đầy đủ, không thiếu thứ gì.

Còn lại chỉ chờ bên viện kiểm sát đưa ra công tố, bọn họ bên này có thể kết thúc vụ án rồi.

Đội trưởng đội cảnh sát phụ trách trọng án gọi điện tới nhà họ Lộ. Vụ án đã xong, hung thủ đã bắt được đương nhiên là phải nói một tiếng với nhà khổ chủ.

Rất nhanh điện thoại đã thông, nghe máy là người giúp việc nhà họ Lộ.

Người phục vụ vừa nghe là Cục Cảnh sát gọi đến liền vội vã đi gọi mọi người. Lộ Tu Triệt chen lên trước Lộ Hướng Đông bắt được điện thoại.

Cậu hỏi: “Alo, xin chào, có phải vụ án có tiến triển không?”

Đội trưởng nói: “Đúng vậy, bên này chúng tôi thẩm vấn và thu thập chứng cứ vụ án đã xong, hung thủ cũng đã bắt được, có thể kết án rồi.”

Lộ Tu Triệt trong lòng vui vẻ: “Thật vậy sao? Đã có thể kết án rồi. Vậy hung thủ rốt cuộc là ai.”

“Người hạ độc là Dư Viễn Phàm, nhưng mà xúi giục giết người chính là mẹ cậu ta. Hai người hiện tại cũng đã thừa nhận.” Cảnh sát đơn giản đem sự tình nói qua một lần, tóm lại hiện tại kết quả này khiến cho ai nấy đều vừa lòng.

Dư Mộng Nhân cùng con trai, hai người phạm tội thật sự đã rõ ràng, chứng cứ cũng đầy đủ.

Thật ra Lộ Tu Triệt có chút kinh ngạc: “Đều thừa nhận…”

“Đúng, đều đã thừa nhận rồi. Có chứng cứ trước mặt, bọn họ cho dù muốn chối cãi cũng không nổi.”

Lộ Tu Triệt tâm tình kích động, không ngờ tới cảnh sát lại nhanh chóng như vậy. Cậu vốn đang nghĩ chuyện này có lẽ không dễ dàng như thế, không ngờ tốc độ của cảnh sát lại nhanh như vậy.

Cậu chạy tới trước mặt Lộ Hướng Đông, nói: “Xin chờ, chờ… để tôi chuyển máy cho ba nói mấy câu với ngài…”

Lúc này, Lộ Tu Triệt càng muốn nhường lối cho Lộ Hướng Đông tự mình nghe được kết cục của hai người kia, để cho mọi người biết hai người kia làm cái gì.

Trong lòng bàn tay Lộ Hướng Đông đều là mồ hôi, tiếp nhận tai nghe, do dự mọt chút rồi mới đặt lên tai: “Alo… Xin chào, tôi là Lộ Hướng Đông, xin hỏi…. Vụ án của ba tôi…”

“Đã có thể kết thúc, Dư Mộng Nhân xúi giục con trai cô ta đầu độc hại người, hai người đều đã thừa nhận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status