Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi

Chương 293: Anh không tới, tôi không ngủ được

Yến Thanh Ti thấy hơi thở bên tai nặng nề hơn, một lát sau, Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Em.......... muốn chết hả, dám để tôi thị tẩm? Tôi thì tôi không phản đối đâu."

Yến Thanh Ti vươn tay ra ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong, cô gác cằm lên vai anh, thở nhẹ bên tai: "Anh không tới, tôi không ngủ được."

Yến Thanh Ti lúc này giống như đang đùa giỡn, nhưng cô biết, trong lời của cô có cả giả, có cả thật, hình như cô thật sự đã quen với việc Nhạc Thính Phong luôn xuất hiện vào nửa đêm rồi.

Nhạc Thính Phong tim thắt lại, tức giận nói: "Xì......... Có quỷ mới tin được em."

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti lật lại, để cô nằm sấp lên người anh.

"Nếu không phải vì tôi không có chỗ nào để ngủ thì ai thèm tới tìm em chứ."

Yến Thanh Ti cười ra tiếng, nhiều khi Nhạc Thính Phong kiêu ngạo mà đáng yêu thật, anh muốn ngủ chỗ nào mà chẳng được, phòng khách sạn anh không có chìa khóa phòng còn vào được, thế mà giờ viện cớ kém thế."

Trong đêm tối, Yến Thanh Ti vỗ lên mặt Nhạc Thính Phong: "Ngoan, cục cưng đáng thương, không có chỗ nào đi thì để chị giữ em lại vậy!"

Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: "Nửa đêm nửa hôm còn không ngủ đi, tôi thấy chắc em không muốn khỏi bệnh nữa rồi đấy........."

Nhạc Thính Phong chán ghét kéo chăn đắp lên cho cả hai người.

Trước đây, anh luôn bắt bẻ mọi thứ, nếu anh phải nhập viện thật, từ từ trong ra ngoài, tất cả mọi thứ trên giường bệnh đều phải là đồ mới hết, nếu có mùi khử trùng dính lên người anh thì anh quả thật không thể chịu nổi.

Nhưng hiện tại........ khi ôm Yến Thanh Ti, anh lại nghĩ, thật ra......... đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó chấp nhận lắm.

Mấu chốt là, chỉ cần có người phụ nữ này ở đây là được rồi.

Thời tiết thế này, hai người ôm nhau ngủ thật ra cũng không thoải mái gì, nhưng Yến Thanh Ti lại cảm thấy an tâm hơn trong màn đêm trống trải này.

Đã rất nhiều năm cô không có được cảm giác này rồi.

Thế nên, vừa nằm lên ngực Nhạc Thính Phong xong là cô bỗng không muốn động đậy gì nữa.

Một lúc sau, Yến Thanh Ti không biết Nhạc Thính Phong đã ngủ chưa, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo, cô lẩm bẩm hỏi: "Nhạc Thính Phong, anh làm gì mà cứ phải đối xử tốt với tôi như vậy?"

Qua một lúc, không ai nói gì, Yên Thanh Ti tưởng Nhạc Thính Phong ngủ rồi, không ngờ anh bỗng nói: "Đối xử tốt với em? Vì tôi muốn ngủ với em thôi."

Yến Thanh Ti cười: "Nhưng anh đã ngủ được rồi mà."

"Một lần sao mà đủ được chứ, em quên mất lí tưởng tôi từng nói rồi à?"

Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười, "Anh với mẹ anh, giống nhau thật đấy......."

Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, đè đầu Yến Thanh Ti xuống: "Ngủ đi, em không muốn ngủ là tôi lôi em đi "thị tẩm" thật đấy."

Yến Thanh Ti không nói gì nữa, dám mặt vào lồng ngực anh, có thể nghe được tiếng tim anh đang đập rất mạnh trong lồng ngực.

Ngửi thấy mùi hương thoáng mát trên người anh, Yến Thanh Ti nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Thính Phong mở mắt nhìn màn đêm, mãi không ngủ được.

Anh đang nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, Yến Thanh Ti cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sẽ ốm và sẽ bị người khác ức hiếp.

Anh nghĩ, thấy cô đáng thương như vậy, cùng lắm sau này anh phí thêm chút thời gian nữa dõi theo cô vậy.

Mấy người phụ nữ đầu óc bằng quả nho kia sẽ chẳng biết buông tay là gì đâu, anh phải nghĩ cách cho bọn chúng biết tay mới được.

Còn cả ông chú của anh nữa, haha......... đúng là một lão già bụng dạ xấu xa, hồi nhỏ khi anh còn chưa hiểu chuyện, đúng là cũng có mấy lần bị Tần Cảnh Chi bắt nạt.

Tần Cảnh Chi, lão già này mà dám tới cướp, mặc kệ ông có phải chú tôi không tôi cũng vẫn sẽ đì chết ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 900 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status