Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 233: Hoàng hậu hận (9)


Editor: AnGing

Phi tần trong hậu cung được Ninh Thư nhắc nhở, sau đó một ngày ba bữa đều đưa thức ăn sang, mỗi một giây đều cố gắng tranh thủ cảm giác tồn tại.

Đối mặt với các phi tử nhiệt tình, sắc mặt Hoắc Khanh bất động, cũng không có triệu kiến bất cứ phi tần hậu cung nào, sợ vật nhỏ hồ ly này tức giận.

Nhưng tiểu hồ ly nhìn những bát canh này, nhìn những điểm tâm kia, trong lòng rất tức giận, hoàng đế quả nhiên đều như nhau. Hừ, trong lòng tiểu hồ ly một bên thì khinh thường Hoắc Khanh, một bên lại ê ẩm trong lòng.

Hoắc Khanh rất sủng ái mình, nhưng mình chỉ là một con hồ ly, hầu cung của hắn nhiều mỹ nhân như vậy, mình thì có là cái gì, trời xanh a, sao lại khiến cho nàng thành một con hồ ly a.

Tiểu hồ ly đạp hư những món điểm tâm tẩm bổ này, làm trên bàn một đám hỗn độn, tiểu thái giám bên cạnh cúi đầu làm bộ không nhìn thấy.

Hoắc Khanh không có để ý những thứ canh bổ này, ngược lại sủng nịch nói với tiểu hồ ly: "đã hết giận chưa, vật nhỏ, sao em lại đáng yêu như vậy chứ."

Tiểu hồ ly kêu ô ô hai tiếng, ngạo kiều xoay người đi mất, toàn thân đều là hơi thở " ta rất tức giận, ngươi đừng nói chuyện với ta, nói chuyện với ta ta cũng không để ý tới ngươi ".

Lại chọc Hoắc Khanh cười ha ha, bế tiểu hồ ly lên, "Tính tình thật là hoang dã, thật là đáng yêu, trẫm cũng không biết nên bắt em làm thế nào mới tốt nữa."

Trong lòng tiểu hồ ly tức giận, cố tình nhìn thấy Hoắc Khanh còn cao hứng như vậy, nhịn không được nhe răng, hung ác cắn ngón tay Hoắc Khanh, lần này tiểu hồ ly dùng sức, cắn xước ngón tay của Hoắc Khanh, miệng vết thương chảy ra máu tươi.

"Hoàng Thượng." Tiểu thái giám kinh ngạc hỏi: "Muốn triệu kiến thái y hay không?"

"Không cần." Hoắc khanh nghĩ nghĩ, trực tiếp rút ngón tay lúc trước tiểu hồ ly cắn ngậm vào trong miệng ngậm, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của tiểu hồ ly trên đầu ngón tay. (Ọe, tởm kinh.)

Tim Hoắc Khanh đập như sấm, cảm thấy mình đang hôn gián tiếp tiểu hồ ly, Hoắc Khanh nhịn không được giật giật đầu lưỡi một chút, tuy rằng miệng đầy mùi máu, nhưng Hoắc Khanh lại cảm giác cả người đều nóng lên.

Hắn làm sao vậy, bị bệnh?

"Ô ô ô......" Tiểu hồ ly thấy mình cắn Hoắc Khanh, hơn nữa còn chảy máu, lập tức dùng ánh mắt nôn nóng và áy náy nhìn hoắc khanh, trong ánh mắt ướt dầm dề còn ẩn chứa nước mắt.

"Hoàng Thượng, tiểu hồ ly này làm long thể bị thương......" Tiểu thái giám còn chưa nói xong đã đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Khanh, tức khắc sợ tới mức quỳ sụp xuống, "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng."

"Kéo xuống đánh hai mươi đại bản, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Hoắc Khanh lạnh nhạt nói.

Lập tức liền có thị vệ tiến vào kéo tiểu thái giám ra ngoài, thái giámbên người Hoắc Khanh nói: "Hoàng Thượng, nô tài cũng đi theo ra ngoài giám thị hành hình."

Hoắc Khanh ước gì trong phòng không có người khác, vẫy vẫy tay khiến cho thái giámbên người Khâu công công lui xuống.

Chờ đến khi Khâu công công lui xuống, Hoắc Khanh mới ôm lấy tiểu hồ ly, nói: "Vật nhỏ, hết giận, ngươi xem ngươi đem trẫm đều cắn bị thương, lại có tiếp theo, trẫm cũng sẽ không khinh tha ngươi."

Tuy rằng Hoắc Khanh miệng thì nói muốn trừng phạt tiểu hồ ly, nhưng giọng điệu lại rất tà mị, mặt tiểu hồ ly hơi đỏ, trong lòng âm thầm may mắn mình là mặt hồ ly, bằng không bây giờ mặt sẽ đỏ bừng.

Nghĩ rằng nam nhân này sủng ái mình như vậy, nước mắt tiểu hồ ly rơi xuống, có thể có một người nam nhân sủng ái chính mìnhnhư vậy, cũng coi như là trời cao đối với việc mình xuyên qua thành hồ ly bồi thường một chút đi.

"Hồ nhi, đừng khóc, trẫm nói muốn phạt em chỉ là nói chơi, trẫm nói đừng khóc nữa, khóc nữa trẫm sẽ thân ngươi." Hoắc Khanh dưới tình thế cấp bách lại nói ra lời như vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tiểu hồ ly.

Trong lòng tiểu hồ ly lại oán thán một lần nữa vì sao mình lại là hồ ly, trước mặt một cái siêu cấp đại soái canhư vậy, mình lại ăn không đến a a a, thật là làm người hỏng mất.

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm môi Hoắc Khanh, sau đó có thân mật liếm liếm khuôn mặt Hoắc Khanh, thấyngươi sủng ái tỷ như vậy, tỷ sẽ thơm ngươi một cái.

Hoắc Khanh bị liếm như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân như đang ngâm mình trong nước nóng, khó chịu được, phía dưới đều có phản ứng.

"Vật nhỏ nghịch ngợm như vậy." Giọng nói của Hoắc Khanh hơi nghẹn ngào, đặt tiểu hồ ly lên giường, "Trẫm muốn phê duyệt tấu chương, em ngoan ngoãn ở đây đi."

Tiểu hồ ly nhàm chán ghé vào long sàn, lăn qua lộn lại, Hoắc Khanh nhìn như nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nhưng bút chu sa trong tay rất lâu không hạ xuống, gắt gao nắm bút chu sa, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

Nhìn dáng vẻ là nhẫn đến rất vất vả, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt mình, trong óc đều nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của tiểu hồ ly, dùng đầu lưỡi liếm cánh môi.

Thật là muốn điên rồi, thật là muốn điên rồi.

Tiểu thái giám ngoài điện bị thị vệ ấn trên băng ghế, hỏi sư phó Khâu công công của mình khóc lóc kể lể, "Sư phụ, nô tài không có làm sai cái gì?"

"Không có mắt nhìn, không thấy trong cung này bây giờ hoàng thượng là lớn nhất, mà con hồ ly kia chính là nhân vật lớn thứ hai, hiện tại ngay cả Hoàng Hậu so ra còn kém nó, về sau gặp được chuyện gì cứ mắt nhắm mắt mở." Khâu công công nhìn tiểu thái giám hận sắt không thành thép.

Tiểu thái giám khóc lóc nói: "Sư phụ, chẳng qua chỉ là một consúc sinh."

"Còn không câm miệng, có phải cảm thấy chính mình sống lâu lắm rồi hay không, tìm chết có phải hay không." Khâu công công cầm phất trần đánh lên đầu tiểu thái giám, chỉ huy thị vệ, "Đánh."

Thị vệ cầm lấy bản tử đánh lên mông, đau đến mức tiểu thái giám kêu to, vẫn là thị vệ xem mặt mũi của Khâu công công, xuống tay nhẹ một chút.

Chờ đến khi đánh xong, tiểu thái giám đã trợn trắng mắt, khâu công công thở dài một hơi, chạy nhanh tìm thái y, tốt xấu cũng là đồ đệ của mình, tại hoàng cung này cũng coi như nâng đỡ lẫn nhau.

Ninh Thư trông hai củ cải nhỏ Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương viết chữ, Thanh Trúc đi vào trong điện tiến đến nói bên tai Ninh Thư: "Nương nương, Tiểu An Tử hầu hạ bên người Hoàng Thượng bị đánh bản tử."

Ninh Thư nhướng nhướng mày, nói với hai đứa nhỏ: "Tiếp tục viết, không cho lười biếng, mẫu hậu lát nữa tới đây kiểm tra."

Tới chính điện, Ninh Thư hỏi: "Điều tra rõ ràng là nguyên nhân gì chưa?"

Thanh Trúc lắc đầu, "Chỉ là nghe nói là Hoàng Thượng tự mình lệnh, nô tỳ lại đi hỏi thăm."

Ninh Thư xua xua tay, nhàn nhạt nói: "Không cần, chuyện này không cần phải xen vào, đưa chút dược cho Tiểu An Tử đi."

"Nô tỳ nhớ kỹ." Thanh Trúc đi ra ngoài, Ninh Thư gõ gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âmcó tiết tấu.

Chuyện này tám chín phần mười là có quan hệ với tiểu hồ ly kia, Hoắc Khanh sủng ái con hồ ly kia cơ bản đều thành lập trên nỗi đau xót của những người khác, càng là tàn khốc với người khác, liền càng có vẻ Hoắc Khanh sủng ái đặc biệt với con hồ ly kia.

Sủng ái không có nguyên tắc, cảm giác tiểu hồ ly muốn trời cao.

Ninh Thư đột nhiên nở nụ cười, chân ái còn không phải là dù đối nghịch với thế giới cũng phải ở bên nhau, không biết Hoắc Khanh đứng mặt đối lập với thế giới tiểu hồ ly còn ở bên cạnh hắn hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status